0 chữ
Chương 4
Chương 4
Khi Thẩm Hoan biết tin mình mang thai, nàng không lộ ra bất kỳ phản ứng gì.
Chỉ im lặng nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Tần Dực nhìn theo, liền hỏi nàng: “Nàng muốn ra ngoài đi dạo không?”
“Ta đưa nàng đi.”
Thẩm Hoan quay đầu nhìn vào mắt hắn, có chút bất ngờ.
Bởi vì từ khi đến đây, nàng chưa hề được hắn cho phép rời khỏi chính phòng.
Tần Dực bế nàng đứng dậy, dịu dàng nói bên tai nàng: “Thái y dặn đi dạo nhiều thì sau này sinh con sẽ dễ hơn.”
“Cho nên mỗi ngày ta đều sẽ đi dạo cùng nàng.”
Khóe môi Thẩm Hoan dần cong lên, một nụ cười xinh đẹp như mùa hoa nở xuất hiện trước mắt hắn.
“Vâng ạ.”
Thấy nàng đã chịu đáp lại mình, Tần Dực vui mừng tột độ, hắn dừng chân, mừng rỡ hỏi nàng: “Hoan Hoan nàng đã chịu nói chuyện với ta rồi sao?”
“Có nghĩa là nàng đã chấp nhận ta rồi có phải không?”
Thẩm Hoan giơ tay chạm vào má hắn, nụ cười trên môi lại tươi hơn, hai mắt nàng cong cong, lời nói ngọt ngào phát ra khỏi miệng: “Đúng vậy.”
“Ha ha… hay quá, tuyệt quá.”
“Cảm ơn nàng, thật sự cảm ơn nàng.”
Tần Dực vui muốn phát điên, hắn ôm nàng xoay vài vòng, tiếng cười vang khắp Đông Cung.
Sau khi dừng lại, hắn tựa đầu vào trán nàng, nói: “Ta chắc chắn sẽ yêu nàng và con của chúng ta thật tốt.”
“Chúng ta sẽ là một gia đình, một gia đình gồm ba người hạnh phúc.”
Ngay lúc Tần Dực đang tràn đầy sức sống và trông đợi vào một tương lai tươi sáng thì…
“Bùm!”
“Người đâu… Thẩm tiểu thư nhảy hồ rồi.”
“Người đâu… mau đến cứu.”
Thân thể Thẩm Hoan dần chìm vào trong làn nước lạnh lẽo, toàn thân nàng hoàn toàn thả lỏng để mặc bản thân đến gần cái chết.
Ngay lúc này trên mặt nàng là biểu cảm nhẹ nhõm.
Tần Dực tạm biệt.
Cuối cùng ta cũng thoát khỏi ngài rồi.
Hai tay nàng vẫn đang ôm chặt lấy phần bụng hơi nhô lên của mình.
Bảo bảo… mẫu thân xin lỗi con rất nhiều.
Kiếp này hai chúng ta còn chưa kịp nhìn thấy mặt nhau.
Nếu có kiếp sau, xin con hãy quay lại làm con của ta một lần nữa nhé.
Khi Tần Dực nhìn thấy nàng.
Chỉ còn là một cái xác lạnh lẽo.
Hắn ôm lấy thân thể không còn chút độ ấm của nàng vào lòng, nước mắt rơi xuống từng giọt.
“Tại sao… hức?”
“Hoan Hoan…”
“Tại sao lại rời khỏi ta bằng cách này?”
“A!”
Nam nhân mất kiểm soát ngửa đầu lên trời gầm to, mạch máu dưới cổ nổi lên cồm cộm.
Cùng lúc đó trên bầu trời vang lên một tiếng sấm thật lớn.
“A…”
Thiếu nữ nằm trên giường đột nhiên bật dậy khiến thị nữ hoảng sợ hét toáng lên
Chỉ im lặng nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Tần Dực nhìn theo, liền hỏi nàng: “Nàng muốn ra ngoài đi dạo không?”
“Ta đưa nàng đi.”
Thẩm Hoan quay đầu nhìn vào mắt hắn, có chút bất ngờ.
Bởi vì từ khi đến đây, nàng chưa hề được hắn cho phép rời khỏi chính phòng.
Tần Dực bế nàng đứng dậy, dịu dàng nói bên tai nàng: “Thái y dặn đi dạo nhiều thì sau này sinh con sẽ dễ hơn.”
“Cho nên mỗi ngày ta đều sẽ đi dạo cùng nàng.”
Khóe môi Thẩm Hoan dần cong lên, một nụ cười xinh đẹp như mùa hoa nở xuất hiện trước mắt hắn.
“Vâng ạ.”
Thấy nàng đã chịu đáp lại mình, Tần Dực vui mừng tột độ, hắn dừng chân, mừng rỡ hỏi nàng: “Hoan Hoan nàng đã chịu nói chuyện với ta rồi sao?”
“Có nghĩa là nàng đã chấp nhận ta rồi có phải không?”
“Ha ha… hay quá, tuyệt quá.”
“Cảm ơn nàng, thật sự cảm ơn nàng.”
Tần Dực vui muốn phát điên, hắn ôm nàng xoay vài vòng, tiếng cười vang khắp Đông Cung.
Sau khi dừng lại, hắn tựa đầu vào trán nàng, nói: “Ta chắc chắn sẽ yêu nàng và con của chúng ta thật tốt.”
“Chúng ta sẽ là một gia đình, một gia đình gồm ba người hạnh phúc.”
Ngay lúc Tần Dực đang tràn đầy sức sống và trông đợi vào một tương lai tươi sáng thì…
“Bùm!”
“Người đâu… Thẩm tiểu thư nhảy hồ rồi.”
“Người đâu… mau đến cứu.”
Thân thể Thẩm Hoan dần chìm vào trong làn nước lạnh lẽo, toàn thân nàng hoàn toàn thả lỏng để mặc bản thân đến gần cái chết.
Tần Dực tạm biệt.
Cuối cùng ta cũng thoát khỏi ngài rồi.
Hai tay nàng vẫn đang ôm chặt lấy phần bụng hơi nhô lên của mình.
Bảo bảo… mẫu thân xin lỗi con rất nhiều.
Kiếp này hai chúng ta còn chưa kịp nhìn thấy mặt nhau.
Nếu có kiếp sau, xin con hãy quay lại làm con của ta một lần nữa nhé.
Khi Tần Dực nhìn thấy nàng.
Chỉ còn là một cái xác lạnh lẽo.
Hắn ôm lấy thân thể không còn chút độ ấm của nàng vào lòng, nước mắt rơi xuống từng giọt.
“Tại sao… hức?”
“Hoan Hoan…”
“Tại sao lại rời khỏi ta bằng cách này?”
“A!”
Nam nhân mất kiểm soát ngửa đầu lên trời gầm to, mạch máu dưới cổ nổi lên cồm cộm.
Cùng lúc đó trên bầu trời vang lên một tiếng sấm thật lớn.
“A…”
Thiếu nữ nằm trên giường đột nhiên bật dậy khiến thị nữ hoảng sợ hét toáng lên
11
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
