0 chữ
Chương 12
Chương 12
Sau khi tới hoàng cung, Kiều Thư Dung muốn nghe ngóng một số chuyện về Thẩm gia.
Nhưng ở đây không có ai để nàng tin tưởng.
Dù A Lan chính là thị nữ lớn lên từ bé với nguyên chủ.
Nhưng nàng vẫn không dám nhờ vả.
Sau khi ăn sáng xong, Kiều Thư Dung đi thăm thái hậu.
“Cô mẫu.”
“Dung nhi đến rồi à, mau tới đây.”
Nàng xách váy chạy bên cạnh bà.
“Tối qua con ngủ có ngon không?”
“Giường có êm không?”
“Có lạ chỗ không?”
Nàng vừa đến, thái hậu liền hỏi liên tục.
Kiều Thư Dung lắc đầu, cười ngọt ngào đáp: “Không ạ, con ngủ rất ngon, chỗ nào cũng tốt cả.”
“Vậy thì tốt.”
Thái hậu nói: “Lát nữa để Tôn ma ma dẫn con đi tham quan một vòng hoàng cung, ở đây có nhiều cảnh đẹp, con chắc chắn sẽ thích.”
“Vâng ạ.”
Ngay lúc này, Tôn ma ma từ bên ngoài chạy vào: “Thái hậu, thái tử đến thỉnh an ạ.”
Thái hậu ngạc nhiên: “Thằng bé đến đây sao?”
“Mau cho vào đi.”
Sau đó bà ấy quay sang nhìn Kiều Thư Dung, thấy nàng đang cúi đầu, bả vai run rẩy.
“Dung nhi con sao thế?”
Hai mắt nàng chứa đầy sợ hãi, con ngươi đảo qua đảo lại liên tục.
Mười đầu ngón tay bấu chặt vào tà váy đến mức trắng bệt, thấy cả đốt ngón tay.
Bây giờ trong đầu nàng cứ vang lên một giọng nói.
Hắn đến rồi.
Tần Dực đến rồi.
“Dung nhi…”
Thái hậu chạm vào người nàng, Kiều Thư Dung giật mình tỉnh dậy.
Nàng thở mạnh ra tiếng, hai mắt rưng rưng nhìn thái hậu.
“Con sao vậy?”
Nàng nuốt nước bọt, lắc đầu đáp: “Con… con không sao?”
Lúc này Tần Dực đã tiến vào điện.
Dáng người hắn cao ráo, ngoại bào màu đen khiến cho hơi thở quanh người hắn trở nên lạnh lẽo, khó đoán.
Khi hắn bước vào, bầu không khí xung quanh trở nên trùng xuống, cạn kiệt.
Cung nữ đều hoảng sợ cúi đầu xuống, chỉ dám hít thở khe khẽ.
Toàn thân Kiều Thư Dung đều lạnh, nàng cúi thấp đầu, ngồi im trên ghế không nhúc nhích.
“Tổ mẫu vạn an.”
“Dực nhi đã khoẻ chưa mà đến thăm ta vậy?”
Tần Dực lạnh nhạt trả lời: “Tôn nhi không có gì đáng ngại, tổ mẫu đừng lo.”
Thái hậu gật gật đầu, cũng khuyên hắn vài câu: “Người đã đi rồi thì con cũng phải sống tiếp.”
“Mau chóng vượt qua nhé, phụ hoàng của con mấy nay rất lo cho con.”
Hắn gật đầu.
“À đây là biểu muội của con, Thư Dung.”
“Con còn nhớ con bé không?”
Nghe bà nhắc đến tên mình, Kiều Thư Dung giật bắn mình, hai tay càng bấu chặt vào làn váy hơn.
Đầu óc nàng mơ hồ, đứng dậy đi đến trước mặt hắn, nhúng người hành lễ: “Tham kiến thái tử.”
Nhưng ở đây không có ai để nàng tin tưởng.
Dù A Lan chính là thị nữ lớn lên từ bé với nguyên chủ.
Nhưng nàng vẫn không dám nhờ vả.
Sau khi ăn sáng xong, Kiều Thư Dung đi thăm thái hậu.
“Cô mẫu.”
“Dung nhi đến rồi à, mau tới đây.”
Nàng xách váy chạy bên cạnh bà.
“Tối qua con ngủ có ngon không?”
“Giường có êm không?”
“Có lạ chỗ không?”
Nàng vừa đến, thái hậu liền hỏi liên tục.
Kiều Thư Dung lắc đầu, cười ngọt ngào đáp: “Không ạ, con ngủ rất ngon, chỗ nào cũng tốt cả.”
“Vậy thì tốt.”
Thái hậu nói: “Lát nữa để Tôn ma ma dẫn con đi tham quan một vòng hoàng cung, ở đây có nhiều cảnh đẹp, con chắc chắn sẽ thích.”
“Vâng ạ.”
Ngay lúc này, Tôn ma ma từ bên ngoài chạy vào: “Thái hậu, thái tử đến thỉnh an ạ.”
“Mau cho vào đi.”
Sau đó bà ấy quay sang nhìn Kiều Thư Dung, thấy nàng đang cúi đầu, bả vai run rẩy.
“Dung nhi con sao thế?”
Hai mắt nàng chứa đầy sợ hãi, con ngươi đảo qua đảo lại liên tục.
Mười đầu ngón tay bấu chặt vào tà váy đến mức trắng bệt, thấy cả đốt ngón tay.
Bây giờ trong đầu nàng cứ vang lên một giọng nói.
Hắn đến rồi.
Tần Dực đến rồi.
“Dung nhi…”
Thái hậu chạm vào người nàng, Kiều Thư Dung giật mình tỉnh dậy.
Nàng thở mạnh ra tiếng, hai mắt rưng rưng nhìn thái hậu.
“Con sao vậy?”
Nàng nuốt nước bọt, lắc đầu đáp: “Con… con không sao?”
Lúc này Tần Dực đã tiến vào điện.
Dáng người hắn cao ráo, ngoại bào màu đen khiến cho hơi thở quanh người hắn trở nên lạnh lẽo, khó đoán.
Khi hắn bước vào, bầu không khí xung quanh trở nên trùng xuống, cạn kiệt.
Toàn thân Kiều Thư Dung đều lạnh, nàng cúi thấp đầu, ngồi im trên ghế không nhúc nhích.
“Tổ mẫu vạn an.”
“Dực nhi đã khoẻ chưa mà đến thăm ta vậy?”
Tần Dực lạnh nhạt trả lời: “Tôn nhi không có gì đáng ngại, tổ mẫu đừng lo.”
Thái hậu gật gật đầu, cũng khuyên hắn vài câu: “Người đã đi rồi thì con cũng phải sống tiếp.”
“Mau chóng vượt qua nhé, phụ hoàng của con mấy nay rất lo cho con.”
Hắn gật đầu.
“À đây là biểu muội của con, Thư Dung.”
“Con còn nhớ con bé không?”
Nghe bà nhắc đến tên mình, Kiều Thư Dung giật bắn mình, hai tay càng bấu chặt vào làn váy hơn.
Đầu óc nàng mơ hồ, đứng dậy đi đến trước mặt hắn, nhúng người hành lễ: “Tham kiến thái tử.”
11
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
