TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 32
Chương 32

Thủ lĩnh quý tộc vừa nói vừa giả vờ hờ hững liếc nhìn những người còn lại.

Hiểu chưa? Cậu ta có tiền, theo cậu ta, đồ phòng thủ không thiếu!

Nhưng biểu hiện của đám dân thường khiến cậu ta rất thất vọng.

Tên cơ bắp to bự đến từ khu Thành Nam đang hùng hồn phát biểu những lời như tuyên ngôn của một Kỵ sĩ muốn thi đấu với quý tộc bọn họ, hai tên đi theo đến từ khu Thành Nam và Thành Bắc thì tích cực hưởng ứng.

Cặp đôi đến từ khu Thành Bắc và Thành Đông đang chen chúc ở rìa bàn dài, một nam một nữ cúi đầu thì thầm, cứ như sợ bị họ bao vây rồi nhắm vào nên muốn chủ động tỏ thái độ cô lập mọi người trước một bước.

Ba dân thường chưa trải sự đời còn lại thì không nói một lời, một người ăn thịt ngấu nghiến, một người bận ăn trái cây, một người không ngừng bóc hạt dẻ, chuyên chọn những thứ hiếm và đắt tiền để ăn, như thể ăn ít một miếng là có thể đói chết vậy.

Tên quý tộc kia buồn bực thu lại ánh mắt, kế hoạch tranh giành quyền lực đã chết từ trong trứng nước chỉ vì sự không hợp tác của bọn dân thường này.

Là quý tộc, dù chỉ là một quý tộc nhỏ thì cậu ta cũng không đề cao việc lôi kéo dân thường. Nhưng không có cách nào khác, bọn quý tộc lớn phải bắt đầu từ Tư tế cấp thấp đã bắt đầu bao vây thù địch bọn họ rồi.

Ai bảo Tư tế Sinh Mệnh vừa đến đã đẩy họ lên vị trí “Đại Tư tế” làm gì, làm sao đám quý tộc cao ngạo ấy có thể chấp nhận cho người khác trèo lên đầu họ chứ? Lại còn là những quý tộc nhỏ và dân thường vốn thấp hơn họ một cái đầu.

Có lẽ tiếp theo đây, cậu ta và gia tộc sẽ bị đàn áp, trả thù hay thậm chí là bị tấn công bất ngờ.

Nhưng so với việc ngoan ngoãn làm chó cho đám quý tộc kia, cậu ta thà bịt mũi giao thiệp với dân thường còn hơn. Nếu thực sự đúng như lời Tư tế Sinh Mệnh nói thì lực ảnh hưởng của hơn mười Đại Tư tế bọn họ cũng đủ để ngang hàng với bọn đám quý tộc lớn kia.

Vừa rồi bọn họ và Tư tế Sinh Mệnh đã đấu tranh ngầm một trận, cậu ta còn tưởng những bạn học mới này là những người thông minh, nào ngờ cậu ta đã nghĩ sai, bọn dân thường ngu ngốc này không hề biết điều chút nào.

Chẳng lẽ chúng nghĩ quý tộc lớn là thứ mà chỉ vài dân thường và trẻ mồ côi đoàn kết lại là có thể đánh bại được sao? Vậy mà vẫn còn những kẻ chỉ muốn đứng núp bên cạnh giữ mình, thật là ngây thơ và nực cười...

Bright, người chưa trải sự đời + không biết điều + trẻ mồ côi đang vừa nhai thịt bò trong đĩa vừa nhìn chằm chằm vào thùng cháo trên chiếc bàn dài.

Ánh mắt như có thật của cậu ấy khiến hai người dân thường khác đang múc cháo cảm thấy không được tự nhiên.

“Lucia à, nồi cháo thịt kia thật sự thơm quá đi mất.” Bright hít sâu một hơi, phân biệt cẩn thận: “Bên trong cho đủ các loại gia vị, mình còn ngửi thấy mùi thơm của nấm, măng tươi...”

“Vậy cậu nếm thử thay bọn mình nhé?” Lucia chia một ít hạt dẻ đã bóc cho Loika, Loika cũng chia một ít quả đã gọt vỏ cho cô.

“Mình đã nếm thử thay các cậu rồi. Gà hầm, bò bít tết, sườn cừu đều không có độc, tươi ngon sạch sẽ, độ chín cũng vừa phải.”

Bright đã làm việc ở tiệm thịt nhà mình mười năm, ngày nào cũng có thịt ăn. Với cái lưỡi giàu kinh nghiệm của mình, dù những miếng thịt trên bàn có được tẩm ướp vô số gia vị thì cậu ấy cũng có thể nếm ra có bất thường gì không.

“Cảm ơn ngài Bright vĩ đại ạ, mình đề nghị lát nữa chúng ta hãy lại suy xét đến chuyện cháo thịt, ít nhất phải đợi cặp đôi kia ăn xong và quan sát nửa tiếng đã.” Lucia tự nhiên đưa cho cậu ấy một hạt dẻ chưa bóc vỏ.

“Nếu mình là Tư tế Sinh Mệnh, sau khi đạo cụ tinh thần mất tác dụng, mình sẽ chọn ra tay từ thức ăn. Vì chúng ta đang đói và sẽ không quá đề phòng với ‘Học viện’. Cháo thịt nóng hổi đầy gia vị sẽ dễ dàng che giấu mùi thuốc, sốt mật ong và bơ cũng có thể đậy vị đắng của thảo dược. Mà trong tình huống bình thường, cháo và bánh mì chắc chắn sẽ là thức ăn chính mà chúng ta phải chọn.”

Vì vậy cô chọn những đồ gần như không có ai động đến như hạt dẻ chưa bóc và trái cây có vỏ.

Lời phân tích không to cũng không nhỏ của Lucia khiến cặp đôi vừa múc cháo thịt xong đứng đơ ra tại chỗ, lúng túng đến mức không thể đưa thìa cháo lên miệng.

Những người khác trên bàn dài cũng không dễ chịu mấy. Bọn họ ít nhiều gì cũng đều đã nếm thử cháo và bánh mì. Có mấy người ăn nhiều thì lúc này mặt đã tối sầm xuống, do dự không biết có nên nhổ ra ngay tại chỗ hay không.

“Thật sự là những lời nghi vấn thất lễ và vô căn cứ khiến người ta đau lòng.”

Giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát vang lên từ cửa đại sảnh, là một nam Tư tế mặc áo choàng đỏ thẫm sở hữu một khuôn mặt trắng bệch tiều tụy, yếu ớt như thể mười năm qua chưa từng thấy ánh mặt trời.

Là một vị Tư tế Mùa Màng trung cấp. So với Đại Tư tế đã phân họ vào Học viện Tư tế trước đó thì vị này trông khó gần hơn nhiều.

2

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.