0 chữ
Chương 31
Chương 31
Nghe bà ta nói vậy, đám người mới ý thức được mình đã đói đến mức ngực dính cả vào lưng. Tối qua bị Kỵ sĩ tuần tra kéo đi, sáng không ăn cơm lại còn leo dốc núi rất lâu trong lâu đài quanh co, thậm chí có người hơi yếu chút đã đói đến choáng váng, cảm thấy cả lâu đài đều đang quay cuồng.
[... Tất cả đều đang nằm trong sự kiểm soát của Tư tế Sinh Mệnh. Không khí tràn ngập mùi đồ ăn nức mũi, họ chỉ mong mình lập tức chọn xong thứ Tư tế Sinh Mệnh muốn. Sau đó bọn họ sẽ thuận theo bản tâm cùng du͙© vọиɠ, chọn ra chủ nhân có độ tương thông thần tính cao nhất với họ...]
Tư tế Kỳ Tích đang đứng trong góc đại sảnh viết xong những dòng cuối cùng này thì gập sổ ghi chép lại. Sau khi trao đổi ánh mắt từ xa với Tư tế Sinh Mệnh, cô ấy quay đầu, lặng lẽ chui vào cầu thang xoắn ốc.
Cô ấy phải báo cáo lại ghi chép này với Đại Tư tế Mùa Màng.
Tư tế Sinh Mệnh thu hồi ánh mắt, giơ tay lên, hai Kỵ sĩ từ đội Kỵ sĩ trong đại sảnh đứng ra dẫn đường cho bọn họ.
Nhưng mọi người không lập tức đi theo.
“Ngài Tư tế Sinh Mệnh, chúng tôi sẽ hầu hạ vị thần linh nào?”
“Các Thần điện đều có Đại Tư tế, chẳng lẽ Vương thành phát hiện truyền thừa của vị thần linh nào khác sau?”
“Các quý tộc đều phải làm từ Tư tế cấp thấp, thường dân thấp hèn sao có thể trực tiếp lên làm Đại Tư tế, điều này không hợp quy tắc đâu thưa ngài Tư tế.”
“Nếu chúng tôi đã cao hơn ngài một cấp, vậy chúng tôi có thể lấy thân phận Đại Tư tế ra lệnh cho Học viện Tư tế gửi toàn bộ học viên mới của khóa này đến Học viện Pháp sư không?”
Tư tế Sinh Mệnh tròn mắt sửng sốt. Bà ta vô thức giơ tay sờ bông tai phù văn hồng ngọc rồi lập tức buông tay xuống, dùng ánh mắt sắc bén quét qua từng học viên thường dân.
Đạo cụ giả kim không có vấn đề, bảo thạch phù văn vẫn đang giải phóng năng lượng, Kỵ sĩ dẫn đường cũng đã bảo đảm là họ đều đói cả sáng... Địa vị trong tầm tay, thức ăn ở ngay trước mắt, rõ ràng đây sẽ là lúc tinh thần họ lỏng lẻo nhất.
Tuy nhiên giọng nghi vấn vẫn không ngừng vang lên, vẻ mặt của những học viên mới này nhìn bà ta đầy tò mò. Không có ai mở miệng, bà ta lại không tìm được ai đang nói chuyện, muốn bắt đối tượng phạt làm gương cũng không bắt được!
Phù văn truyền thanh, pháp trận tiếng giả, đạo cụ giả kim, còn có cả... giọng bụng?
Nụ cười trên mặt Tư tế Sinh Mệnh sắp duy trì không nổi nữa. Bà ta hoang mang nhìn quanh đại sảnh, ám thị tinh thần thất bại, Tư tế Kỳ Tích lại không có ở đây, ngay cả Kỵ sĩ bảo vệ bà ta cũng đã rời đi.
“... Đừng vội, chúng ta có rất nhiều thời gian, bây giờ chúng ta đi ăn cơm nhé, thế nào?” Bà ta giả vờ cười nói, trông giả tạo chẳng khác gì những dân thường có tâm tư riêng.
Tư tế Mùa Màng chọn người ở đâu ra vậy? Đám dân thường này có sức kháng tinh thần mạnh thì cũng thôi đi, sao tâm tư cũng nhiều thế.
***
Hai dãy bàn dài trong đại sảnh ở tầng hai của tòa lâu đài được bày đầy các loại thức ăn khác nhau. Về cơ bản, tất cả các loại thức ăn có thể mua trên phố ở Vương thành đều đã xuất hiện ở đây.
Không chỉ có trái cây theo mùa mà còn có rau quả trái mùa, thậm chí cả hạt dẻ rất khó tìm ở Vương thành cũng được bày đầy cả một chậu lớn.
Năm sáu cái nồi cháo lớn khác nhau tỏa ra mùi thơm đậm đà, những ổ bánh mì mới ra lò được phân loại xếp hàng trên bàn dài như những binh sĩ được huấn luyện bài bản chờ đợi sự kiểm duyệt của thực khách.
Lucia ngồi bên cạnh chậu hạt dẻ, vui vẻ bóc hạt dẻ, vỏ hạt dẻ ở bên cạnh đã chất cao thành đống.
“...Rõ ràng, sự nghiệp học tập tiếp theo đã rất rõ ràng. Hoặc là dùng ma pháp tinh thần để điều khiển người khác hoặc là bị người khác điều khiển...”
Đối diện Lucia là một chàng trai tay cầm nĩa phát biểu hùng hồn. Cậu ấy đến từ khu Thành Nam - nơi có Học viện Kỵ sĩ tọa lạc, có lẽ vì bị ảnh hưởng từ nhỏ nên các khối cơ trên người cậu ấy còn to hơn cả Bright.
“Vì vậy bây giờ chúng ta phải đoàn kết, chỉ có đoàn kết một lòng, chúng ta mới có thể chiến thắng...”
Hai đồng đội của cậu ấy vỗ tay cổ vũ, những tràng vỗ tay lác đác vang lên trên chiếc bàn dài không có vẻ đột ngột, bởi lẽ cậu quý tộc ở bàn bên cũng đang có bài phát biểu quan trọng.
Ba tên theo hầu còn vỗ tay tích cực hơn, vì để áp đảo bọn dân thường bên kia, tiếng vỗ tay càng lúc càng to, và theo phép lịch sự của quý tộc, bọn họ còn vỗ tay theo nhịp điệu.
“... Có thể chắc chắn rằng, đạo cụ giả kim của chúng ta có thể chống lại ma pháp khống chế tinh thần của các Tư tế, hơn nữa còn có tác dụng cảnh báo. Tiếp theo chúng ta cần để gia tộc tiếp tục thu mua loại các vật phẩm giả kim này...”
[... Tất cả đều đang nằm trong sự kiểm soát của Tư tế Sinh Mệnh. Không khí tràn ngập mùi đồ ăn nức mũi, họ chỉ mong mình lập tức chọn xong thứ Tư tế Sinh Mệnh muốn. Sau đó bọn họ sẽ thuận theo bản tâm cùng du͙© vọиɠ, chọn ra chủ nhân có độ tương thông thần tính cao nhất với họ...]
Tư tế Kỳ Tích đang đứng trong góc đại sảnh viết xong những dòng cuối cùng này thì gập sổ ghi chép lại. Sau khi trao đổi ánh mắt từ xa với Tư tế Sinh Mệnh, cô ấy quay đầu, lặng lẽ chui vào cầu thang xoắn ốc.
Tư tế Sinh Mệnh thu hồi ánh mắt, giơ tay lên, hai Kỵ sĩ từ đội Kỵ sĩ trong đại sảnh đứng ra dẫn đường cho bọn họ.
Nhưng mọi người không lập tức đi theo.
“Ngài Tư tế Sinh Mệnh, chúng tôi sẽ hầu hạ vị thần linh nào?”
“Các Thần điện đều có Đại Tư tế, chẳng lẽ Vương thành phát hiện truyền thừa của vị thần linh nào khác sau?”
“Các quý tộc đều phải làm từ Tư tế cấp thấp, thường dân thấp hèn sao có thể trực tiếp lên làm Đại Tư tế, điều này không hợp quy tắc đâu thưa ngài Tư tế.”
“Nếu chúng tôi đã cao hơn ngài một cấp, vậy chúng tôi có thể lấy thân phận Đại Tư tế ra lệnh cho Học viện Tư tế gửi toàn bộ học viên mới của khóa này đến Học viện Pháp sư không?”
Tư tế Sinh Mệnh tròn mắt sửng sốt. Bà ta vô thức giơ tay sờ bông tai phù văn hồng ngọc rồi lập tức buông tay xuống, dùng ánh mắt sắc bén quét qua từng học viên thường dân.
Tuy nhiên giọng nghi vấn vẫn không ngừng vang lên, vẻ mặt của những học viên mới này nhìn bà ta đầy tò mò. Không có ai mở miệng, bà ta lại không tìm được ai đang nói chuyện, muốn bắt đối tượng phạt làm gương cũng không bắt được!
Phù văn truyền thanh, pháp trận tiếng giả, đạo cụ giả kim, còn có cả... giọng bụng?
Nụ cười trên mặt Tư tế Sinh Mệnh sắp duy trì không nổi nữa. Bà ta hoang mang nhìn quanh đại sảnh, ám thị tinh thần thất bại, Tư tế Kỳ Tích lại không có ở đây, ngay cả Kỵ sĩ bảo vệ bà ta cũng đã rời đi.
Tư tế Mùa Màng chọn người ở đâu ra vậy? Đám dân thường này có sức kháng tinh thần mạnh thì cũng thôi đi, sao tâm tư cũng nhiều thế.
***
Hai dãy bàn dài trong đại sảnh ở tầng hai của tòa lâu đài được bày đầy các loại thức ăn khác nhau. Về cơ bản, tất cả các loại thức ăn có thể mua trên phố ở Vương thành đều đã xuất hiện ở đây.
Không chỉ có trái cây theo mùa mà còn có rau quả trái mùa, thậm chí cả hạt dẻ rất khó tìm ở Vương thành cũng được bày đầy cả một chậu lớn.
Năm sáu cái nồi cháo lớn khác nhau tỏa ra mùi thơm đậm đà, những ổ bánh mì mới ra lò được phân loại xếp hàng trên bàn dài như những binh sĩ được huấn luyện bài bản chờ đợi sự kiểm duyệt của thực khách.
Lucia ngồi bên cạnh chậu hạt dẻ, vui vẻ bóc hạt dẻ, vỏ hạt dẻ ở bên cạnh đã chất cao thành đống.
“...Rõ ràng, sự nghiệp học tập tiếp theo đã rất rõ ràng. Hoặc là dùng ma pháp tinh thần để điều khiển người khác hoặc là bị người khác điều khiển...”
Đối diện Lucia là một chàng trai tay cầm nĩa phát biểu hùng hồn. Cậu ấy đến từ khu Thành Nam - nơi có Học viện Kỵ sĩ tọa lạc, có lẽ vì bị ảnh hưởng từ nhỏ nên các khối cơ trên người cậu ấy còn to hơn cả Bright.
“Vì vậy bây giờ chúng ta phải đoàn kết, chỉ có đoàn kết một lòng, chúng ta mới có thể chiến thắng...”
Hai đồng đội của cậu ấy vỗ tay cổ vũ, những tràng vỗ tay lác đác vang lên trên chiếc bàn dài không có vẻ đột ngột, bởi lẽ cậu quý tộc ở bàn bên cũng đang có bài phát biểu quan trọng.
Ba tên theo hầu còn vỗ tay tích cực hơn, vì để áp đảo bọn dân thường bên kia, tiếng vỗ tay càng lúc càng to, và theo phép lịch sự của quý tộc, bọn họ còn vỗ tay theo nhịp điệu.
“... Có thể chắc chắn rằng, đạo cụ giả kim của chúng ta có thể chống lại ma pháp khống chế tinh thần của các Tư tế, hơn nữa còn có tác dụng cảnh báo. Tiếp theo chúng ta cần để gia tộc tiếp tục thu mua loại các vật phẩm giả kim này...”
2
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
