0 chữ
Chương 24
Chương 24
Càng tiếp xúc với người khu Thành Đông, Loika càng cảm thấy khó hiểu.
Ai lại ghi đặc điểm bằng cách viết rằng “Cha làm việc ở cửa hàng bán thịt, thân hình hơi mập, tóc đen mắt xanh lục, có một vết bớt đỏ ở trên cổ”?
Rồi cô ấy lại nghe thấy Kỵ sĩ trẻ tuổi bật cười một tiếng.
“Đó là truyền thống đặc biệt ở khu Thành Đông. Người khu Thành Đông cho rằng gọi thẳng tên cha mẹ là vô lễ, ngay cả việc nhắc tên họ trước mặt con cái cũng là bất lịch sự vì trẻ con sẽ bắt chước. Phải vậy không?”
Sao cảm giác như đang móc mỉa thế nhỉ? Lucia nheo mắt đánh giá chàng Kỵ sĩ trẻ kỹ hơn nhưng lại chỉ thấy gương mặt thành thật nghiêm túc của đối phương. Chẳng lẽ là do cô suy nghĩ nhiều rồi?
“Anh nói đúng, đó đúng là truyền thống nơi chúng em sống, vì thế nên chúng em không biết tên thật của cha mẹ mình.”
“Chúng em chỉ gọi họ là “cha” và “mẹ”.”
***
Hiếm khi nào khu doanh trại của Đội tuần tra tiếp đón người ngoài, người quản lý kho của doanh trại phải lục tung nhà kho suốt một hồi lâu mới tìm ra được vài tấm chăn thừa.
Ba người được phân vào cùng một lều, chẳng cách âm cũng chẳng chắn sáng, bóng những Kỵ sĩ đi qua đi lại bên ngoài in hằn lên tấm bạt, chập chờn đến phát cáu.
Lucia cuộn người trong áo choàng, kéo mũ trùm thấp xuống che cả mũi miệng. Chăn trong doanh trại để lâu quá, mùi ẩm mốc vô cùng khó chịu.
Mùi lạ trong lều, tiếng động không ngừng bên ngoài, lại thêm hai “người bạn” mới quen nằm cạnh bên... Tất cả khiến Lucia không tài nào chợp mắt nổi.
Bên cạnh vang lên tiếng lật mình liên tục. Cô nhịn một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng:
“Loika, cậu cũng không ngủ được à?”
Bóng người trong bóng tối lập tức cứng đờ. Lucia có thể tưởng tượng ra dáng vẻ, cuộn tròn trong chăn, không dám nhúc nhích của Loika lúc này.
“...Xin lỗi, có phải mình làm ồn quá khiến cậu khó ngủ không?” Quả nhiên, Loika lập tức căng thẳng xin lỗi.
“Không phải đâu, mình cũng không ngủ được như cậu thôi.” Lucia xoay người, quay mặt về phía Loika.
“Chúng ta trò chuyện một chút đi.”
“Hả? Nhưng... sẽ không đánh thức Bright chứ?” Loika ngập ngừng hạ giọng.
Vừa nghe thế, Lucia bật dậy, bò tới bên Bright, ghé sát mặt quan sát hồi lâu rồi lại quay về nằm vào chăn của mình.
“Yên tâm đi, cậu ấy ngủ như chết ấy.”
Loika bắt đầu căng não suy nghĩ xem nên nói chuyện gì để không khiến bầu không khí trở nên gượng gạo, nếu lỡ im lặng thì phải làm sao để kéo lại...
Nhưng cô ấy lo xa rồi. Người chủ động rủ trò chuyện như Lucia sẽ không để cho câu chuyện rơi vào lặng thinh.
“Nằm trong cái lều này rồi mới thấy giường ở nhà thoải mái biết bao. Nếu ở nhà, mình còn phải chắc chắn các em trai, em gái của mình đã ngoan ngoãn nằm yên trên giường rồi mới yên tâm ngủ được. Nếu mình không trông chừng là hai đứa nhóc phá phách đó lại trèo lên mái nhà nghịch ngợm cho xem. Không biết tối nay mình không ở nhà, cha mẹ có ngủ yên được không.”
“Còn cậu thì sao, Loika? Nếu đang ở nhà thì giờ này cậu đang làm gì?”
“Mình... mình...” Loika nhúc nhích trong chăn: “Giờ này chắc mẹ mình đang giục mình đi ngủ. Mình vẫn luôn ngủ cùng mẹ, cho nên...”
Cho nên ở đây cô ấy mới không thể nào ngủ được. Vốn dĩ cô ấy đã chuẩn bị tinh thần sẽ thức trắng một đêm trong công viên.
“Ở khu Thành Nam chỗ cậu, mỗi nhà chỉ nuôi một đứa con thôi à?”
“Chỉ nuôi con ruột thôi.” Loika đáp đơn giản: “Chỉ có người ở khu Thành Đông mới nhận nuôi con của người khác.”
“Không đúng.” Lucia lập tức đính chính: “Phải nói là chỉ có người ở khu Thành Đông là không được nuôi con ruột. Khu phố mình từng có một cặp vợ chồng, sau khi nhận nuôi một đứa trẻ thì lại mang thai. Không lâu sau đã bị người của Thần điện Sinh Mệnh đưa đi, nghe nói là bị chuyển đến khu khác sống. Tóm lại là không được ở lại khu Thành Đông.”
“Vậy... cậu có từng tò mò về cha mẹ ruột của mình không?” Loika dè dặt hỏi.
“Dĩ nhiên là tò mò chứ. Chắc chẳng có ai sống ở khu Thành Đông mà chưa từng thắc mắc về điều đó. Nhưng ai cũng giống nhau, chẳng ai biết cha mẹ ruột là ai cả. Qua vài ngày tò mò thì cũng không còn bận tâm nữa.”
Lucia nằm ngửa ra, mắt dõi lêи đỉиɦ lều, nơi có vài sợi chỉ bung ra đung đưa.
“Nhà cậu chỉ có mình cậu, cậu có thấy cô đơn không?”
“Cũng có lúc... nhất là những đêm mẹ không về nhà. Mẹ mình làm việc ở phủ Thành chủ, thường xuyên phải tăng ca.”
“Ồ, trùng hợp thế, mẹ mình cũng làm ở đó.” Lucia lập tức kéo gần khoảng cách: “Thỉnh thoảng mẹ mình còn mang cơm chỗ làm về nhà, bánh mì mứt trái cây trong phủ Thành chủ ngon hơn ngoài phố rất nhiều.”
“Khoai tây sốt thịt bằm cũng ngon lắm.” Nhắc đến chuyện quen thuộc, Loika lập tức hào hứng hẳn lên: “Hàng xóm của mình làm việc trong bếp của phủ Thành chủ, mỗi ngày tan làm về, ngay cả cơn gió lướt qua người ông ấy cũng có mùi thịt thơm phức.”
“Nhà Bright mở cửa hàng thịt đó.” Lucia cũng không quên nhắc đến người bạn đang ngủ say như chết: “Thịt ngon nhất khu Thành Đông đều là do nhà cậu ấy cung cấp. Cậu ấy...”
Bên ngoài lều bỗng vang lên những tiếng sột soạt.
Ai lại ghi đặc điểm bằng cách viết rằng “Cha làm việc ở cửa hàng bán thịt, thân hình hơi mập, tóc đen mắt xanh lục, có một vết bớt đỏ ở trên cổ”?
Rồi cô ấy lại nghe thấy Kỵ sĩ trẻ tuổi bật cười một tiếng.
“Đó là truyền thống đặc biệt ở khu Thành Đông. Người khu Thành Đông cho rằng gọi thẳng tên cha mẹ là vô lễ, ngay cả việc nhắc tên họ trước mặt con cái cũng là bất lịch sự vì trẻ con sẽ bắt chước. Phải vậy không?”
Sao cảm giác như đang móc mỉa thế nhỉ? Lucia nheo mắt đánh giá chàng Kỵ sĩ trẻ kỹ hơn nhưng lại chỉ thấy gương mặt thành thật nghiêm túc của đối phương. Chẳng lẽ là do cô suy nghĩ nhiều rồi?
“Anh nói đúng, đó đúng là truyền thống nơi chúng em sống, vì thế nên chúng em không biết tên thật của cha mẹ mình.”
***
Hiếm khi nào khu doanh trại của Đội tuần tra tiếp đón người ngoài, người quản lý kho của doanh trại phải lục tung nhà kho suốt một hồi lâu mới tìm ra được vài tấm chăn thừa.
Ba người được phân vào cùng một lều, chẳng cách âm cũng chẳng chắn sáng, bóng những Kỵ sĩ đi qua đi lại bên ngoài in hằn lên tấm bạt, chập chờn đến phát cáu.
Lucia cuộn người trong áo choàng, kéo mũ trùm thấp xuống che cả mũi miệng. Chăn trong doanh trại để lâu quá, mùi ẩm mốc vô cùng khó chịu.
Mùi lạ trong lều, tiếng động không ngừng bên ngoài, lại thêm hai “người bạn” mới quen nằm cạnh bên... Tất cả khiến Lucia không tài nào chợp mắt nổi.
Bên cạnh vang lên tiếng lật mình liên tục. Cô nhịn một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng:
“Loika, cậu cũng không ngủ được à?”
“...Xin lỗi, có phải mình làm ồn quá khiến cậu khó ngủ không?” Quả nhiên, Loika lập tức căng thẳng xin lỗi.
“Không phải đâu, mình cũng không ngủ được như cậu thôi.” Lucia xoay người, quay mặt về phía Loika.
“Chúng ta trò chuyện một chút đi.”
“Hả? Nhưng... sẽ không đánh thức Bright chứ?” Loika ngập ngừng hạ giọng.
Vừa nghe thế, Lucia bật dậy, bò tới bên Bright, ghé sát mặt quan sát hồi lâu rồi lại quay về nằm vào chăn của mình.
“Yên tâm đi, cậu ấy ngủ như chết ấy.”
Loika bắt đầu căng não suy nghĩ xem nên nói chuyện gì để không khiến bầu không khí trở nên gượng gạo, nếu lỡ im lặng thì phải làm sao để kéo lại...
Nhưng cô ấy lo xa rồi. Người chủ động rủ trò chuyện như Lucia sẽ không để cho câu chuyện rơi vào lặng thinh.
“Còn cậu thì sao, Loika? Nếu đang ở nhà thì giờ này cậu đang làm gì?”
“Mình... mình...” Loika nhúc nhích trong chăn: “Giờ này chắc mẹ mình đang giục mình đi ngủ. Mình vẫn luôn ngủ cùng mẹ, cho nên...”
Cho nên ở đây cô ấy mới không thể nào ngủ được. Vốn dĩ cô ấy đã chuẩn bị tinh thần sẽ thức trắng một đêm trong công viên.
“Ở khu Thành Nam chỗ cậu, mỗi nhà chỉ nuôi một đứa con thôi à?”
“Chỉ nuôi con ruột thôi.” Loika đáp đơn giản: “Chỉ có người ở khu Thành Đông mới nhận nuôi con của người khác.”
“Không đúng.” Lucia lập tức đính chính: “Phải nói là chỉ có người ở khu Thành Đông là không được nuôi con ruột. Khu phố mình từng có một cặp vợ chồng, sau khi nhận nuôi một đứa trẻ thì lại mang thai. Không lâu sau đã bị người của Thần điện Sinh Mệnh đưa đi, nghe nói là bị chuyển đến khu khác sống. Tóm lại là không được ở lại khu Thành Đông.”
“Vậy... cậu có từng tò mò về cha mẹ ruột của mình không?” Loika dè dặt hỏi.
“Dĩ nhiên là tò mò chứ. Chắc chẳng có ai sống ở khu Thành Đông mà chưa từng thắc mắc về điều đó. Nhưng ai cũng giống nhau, chẳng ai biết cha mẹ ruột là ai cả. Qua vài ngày tò mò thì cũng không còn bận tâm nữa.”
Lucia nằm ngửa ra, mắt dõi lêи đỉиɦ lều, nơi có vài sợi chỉ bung ra đung đưa.
“Nhà cậu chỉ có mình cậu, cậu có thấy cô đơn không?”
“Cũng có lúc... nhất là những đêm mẹ không về nhà. Mẹ mình làm việc ở phủ Thành chủ, thường xuyên phải tăng ca.”
“Ồ, trùng hợp thế, mẹ mình cũng làm ở đó.” Lucia lập tức kéo gần khoảng cách: “Thỉnh thoảng mẹ mình còn mang cơm chỗ làm về nhà, bánh mì mứt trái cây trong phủ Thành chủ ngon hơn ngoài phố rất nhiều.”
“Khoai tây sốt thịt bằm cũng ngon lắm.” Nhắc đến chuyện quen thuộc, Loika lập tức hào hứng hẳn lên: “Hàng xóm của mình làm việc trong bếp của phủ Thành chủ, mỗi ngày tan làm về, ngay cả cơn gió lướt qua người ông ấy cũng có mùi thịt thơm phức.”
“Nhà Bright mở cửa hàng thịt đó.” Lucia cũng không quên nhắc đến người bạn đang ngủ say như chết: “Thịt ngon nhất khu Thành Đông đều là do nhà cậu ấy cung cấp. Cậu ấy...”
Bên ngoài lều bỗng vang lên những tiếng sột soạt.
4
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
