TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 24
Chương 24: Không Cần Lo Lắng, Rất Mau Liền Kết Thúc

Mạnh Uyển Ngọc mắng cho Vương Miểu một trận thậm tệ, khiến hắn ngây ngốc tại chỗ, thậm chí bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Chỉ trong chốc lát, Mạnh sư tỷ - người vốn đứng về phía hắn - đột nhiên quay ngoắt thái độ, chuyển sang trách mắng hắn thậm tệ. Rõ ràng trước đây, hắn từng nghe nói Mạnh sư tỷ luôn coi Tang Chi Chi là đối thủ cạnh tranh. Đáng lẽ nàng phải mong Tang Chi Chi thất bại, rơi vào vũng bùn mới đúng chứ? Sao bây giờ lại thành ra thế này?

Điều mà Vương Miểu không biết là, dù đúng là Mạnh Uyển Ngọc coi Tang Chi Chi là đối thủ, nhưng đó là sự ngưỡng mộ và tôn trọng thật lòng. Nàng vẫn luôn mong một ngày nào đó có thể đường đường chính chính so tài với Tang Chi Chi trên lôi đài, tận hưởng cảm giác chiến đấu hết mình.

Nàng nhập môn trước Tang Chi Chi nhưng lại không địch nổi thiên phú của đối phương. Chỉ trong thời gian ngắn, Tang Chi Chi đã đuổi kịp và vượt qua nàng. Ban đầu, Mạnh Uyển Ngọc không cam tâm, thậm chí cảm thấy bất công. Tang Chi Chi có tất cả: thiên phú, sự sủng ái, tài nguyên dồi dào - mọi thứ nàng muốn đều có người dâng đến tận tay. Đúng là một thiên chi kiêu tử thực thụ.

Còn nàng, dù có mười mấy năm tư lịch, vẫn chỉ là một đệ tử ngoại môn, bị kìm hãm, không thể tiến thêm một bước. Trong lòng nàng vừa tiếc nuối, vừa phẫn uất, thậm chí đôi lúc còn ghen tị.

Mãi đến một ngày, tại Thiên Tiệm Phong - một nơi nổi tiếng nguy hiểm với sấm sét không ngừng - nàng vô tình bắt gặp Tang Chi Chi.

Khi đó, Tang Chi Chi mới chỉ mười tuổi. Nàng đứng đơn độc bên vách đá, đối diện với sóng gió mãnh liệt. Dưới bầu trời sấm chớp đùng đoàng, thân ảnh nhỏ bé của nàng trông mỏng manh vô cùng.

Ban đầu, Mạnh Uyển Ngọc định lao đến kéo nàng rời khỏi nơi nguy hiểm. Nhưng khi nhìn thấy nét mặt Tang Chi Chi, nàng bỗng khựng lại. Trong đôi mắt cô bé không hề có chút sợ hãi, mà ngược lại, hoàn toàn bình tĩnh.

"Ầm!"

Sấm sét giáng xuống dữ dội.

Tang Chi Chi không những không lùi mà còn xông thẳng về phía trước! Dù bị lôi điện đánh trúng, nàng vẫn đứng vững, thần sắc trước sau như một, không chút dao động. Dường như nàng đang tận hưởng điều đó, coi lôi điện như một món đồ chơi thú vị.

Chính khoảnh khắc ấy, Mạnh Uyển Ngọc mới thực sự nhận ra khoảng cách giữa nàng và Tang Chi Chi. Không phải do thiên phú hay bối cảnh, mà ngay từ bản chất, nàng đã thua rồi.

Thua một cách triệt để.

Từ đó, nàng buông bỏ những suy nghĩ tiêu cực trong lòng. Không còn bị tâm ma trói buộc, tu vi nàng đột phá bình cảnh, thậm chí còn được một trưởng lão để mắt tới và thu làm thân truyền đệ tử.

Chính vì thế, nàng rất cảm kích và ngưỡng mộ Tang Chi Chi. Dù vẫn xem nàng là đối thủ, nhưng là một đối thủ mà nàng mong muốn đánh bại một cách đường đường chính chính, chứ không phải bằng cách nói xấu hay chửi bới.

Còn Vương Miểu - kẻ chuyên ăn nói dối trá, tâm thuật bất chính - thì có tư cách gì mà dám bôi nhọ Tang sư muội? Ngay cả bản thân nàng còn chưa từng dám nói một câu không tốt về Tang Chi Chi, vậy mà hắn lại dám sao?

Ánh mắt Mạnh Uyển Ngọc trở nên lạnh băng, nhìn chằm chằm vào Vương Miểu:

"Ta sẽ không giúp ngươi. Ngược lại, nếu ngươi dám chạy trốn, ta nhất định sẽ báo lên tông môn. Đến lúc đó, không chỉ đơn giản là chịu phạt ở Giới Luật Đường nữa đâu."

Nói xong, nàng phất tay áo, lạnh lùng xoay người rời đi, để lại Vương Miểu đứng ngây như phỗng tại chỗ.

Hắn "bịch" một tiếng ngồi bệt xuống đất, mặt đầy hoang mang.

Chuyện gì thế này? Cả tông môn này đều là fan cuồng của Tang Chi Chi sao? Ngay cả Mạnh sư tỷ - người luôn ôn hòa - cũng trở nên đáng sợ như vậy. Không được, tông môn này quá nguy hiểm, hắn phải nhanh chóng rời khỏi đây!

Nghĩ vậy, Vương Miểu cuống cuồng bò dậy, định chạy trốn.

Nhưng chưa kịp đi xa, hắn đã đâm sầm vào một bức "tường thịt" kiên cố. Va chạm mạnh đến mức hắn bật ngã ngồi xuống đất.

Ngước lên, hắn thấy một nam đệ tử cao lớn, thô kệch đang đứng trước mặt, trừng đôi mắt to như chuông đồng nhìn mình. Sau lưng hắn còn có vài đệ tử khác mặc áo đen, khuôn mặt lạnh lùng.

Vương Miểu nuốt nước bọt, lắp bắp hỏi:

"Vị sư huynh này, tìm ta có chuyện gì sao?"

Nam đệ tử mặt không biểu cảm, bình thản đáp:

"Ta là đệ tử Giới Luật Đường, phụng mệnh áp giải Vương sư đệ đi nhận hình phạt. Mời đi theo ta."

Ngay lập tức, Vương Miểu cứng đờ người.

Xong đời rồi.

Không chạy thoát được nữa.

"Đi thôi, Vương sư đệ."

Vương Miểu hoảng loạn nuốt nước bọt, gượng cười hỏi:

"Có thể... có thể cho ta về thu dọn đồ đạc trước không?"

Nam đệ tử vẫn giữ giọng điệu bình thản:

"Không cần. Chỉ mất một ngày thôi. Sau khi chịu xong một trăm thực cốt đinh và ba mươi roi lôi hình, chúng ta sẽ đưa ngươi về nghỉ ngơi."

Nghe vậy, Vương Miểu lập tức trợn tròn mắt, mặt trắng bệch như tờ giấy.

“Ta… Ta còn chưa kịp thay quần áo nữa! Ít nhất cũng phải cho ta đổi một bộ tử tế rồi hẵng đi chứ?”.

Vương Miểu mặt mày đau khổ, suýt chút nữa bật khóc. Lần này đi, ai biết có còn cơ hội quay về hay không? Sư phụ ngủ mê mệt đã lâu, nếu người còn chưa tỉnh, e rằng bản thân hắn thực sự sẽ trở thành một cái xác lạnh băng mất thôi!

“Không sao đâu. Đến lúc chịu phạt tất nhiên sẽ chảy rất nhiều máu, tránh cho làm bẩn y phục của đệ tử, ngươi mặc như vậy lại càng tiện.”.

Vương Miểu: ...

“Sư đệ không cần sợ.” Vị sư huynh của Giới Luật Đường cất giọng trấn an. “Chỉ có một trăm cây đinh xuyên xương với ba mươi roi lôi hình thôi mà, không đến mức lấy mạng ngươi đâu.”.

Nghe vậy, Vương Miểu thoáng thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra cũng chỉ là nghe hơi đáng sợ thôi…

Nhưng ngay giây tiếp theo, sư huynh lại bổ sung thêm:

“Nhiều lắm thì cũng chỉ thành phế nhân, nằm liệt giường nửa đời còn lại thôi.”.

“Nhưng ngươi không cần lo lắng, Lăng Tu Tông chúng ta rất có tình người, nhất định sẽ đảm bảo cho ngươi có cuộc sống sau này.”.

“Bốp” một tiếng—. Hình như có thứ gì đó vừa vỡ nát trong lòng Vương Miểu.

Cái tông môn này toàn là ma quỷ sao?!

“Đi thôi.”.

Sư huynh Giới Luật Đường giục hắn.

Vương Miểu cắn chặt môi, chần chừ đứng dậy.

“Thật sự… Không có một chút cơ hội thương lượng nào sao?”.

Ánh mắt hắn tràn đầy hy vọng nhìn sư huynh.

Nhưng đổi lại chỉ là một cái lắc đầu lạnh lùng: “Đi nhanh đi, đại sư huynh còn đang chờ.”.

Vương Miểu còn đang giãy giụa trong tuyệt vọng thì bỗng thấy mấy vị sư huynh phía sau đồng loạt rút kiếm.

Ánh kiếm sắc lạnh lóe lên, phản chiếu dưới ánh mặt trời rực rỡ đến mức suýt nữa làm chói mắt hắn.

Vương Miểu cam chịu mà nhắm mắt lại.

Xong đời.

10

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.