0 chữ
Chương 23
Chương 23: Ý Đồ Trốn Đi
Sau khi tỉnh lại từ cơn hôn mê do hộc máu, Vương Miểu luôn suy nghĩ cách rời khỏi nơi quỷ quái này. Nhưng không ngờ rằng, vừa mở cửa ra, hắn liền phát hiện có người đứng canh bên ngoài. Hai đệ tử đang nhàn nhã cắn hạt dưa, vừa nói chuyện vừa cười. Thấy Vương Miểu bước ra, họ rất tự nhiên giơ tay chào hỏi:
"Ồ, Vương sư đệ, tỉnh rồi à?"
Vương Miểu: "......"
"Rầm!"
Cánh cửa bị hắn hung hăng đóng lại. Hai đệ tử bên ngoài nhìn nhau, vẻ mặt đầy khó hiểu.
"Vương sư đệ bị choáng váng sao?"
Dựa lưng vào cửa, Vương Miểu thở hổn hển từng hơi một. Trán hắn lấm tấm mồ hôi, ánh mắt vô thần, cả người trượt dần xuống, ngồi bệt trên mặt đất. Hắn ôm lấy đầu gối, vẻ mặt chết lặng. Trước có sói, sau có hổ. Để phòng hắn bỏ trốn bọn họ còn đặc biệt cử người canh gác.
Chẳng lẽ hắn thật sự phải ở lại đây chịu mấy cái hình phạt khốn kiếp kia sao?
Không được, hắn phải trốn!
Cửa có người trông, vậy hắn chỉ có thể tìm đường ra khác. Sau một hồi quan sát, Vương Miểu quyết định nhắm đến cửa sổ. Cẩn thận mở cửa sổ, hắn nhìn quanh một lượt, xác định không có ai, mới nhẹ nhõm thở phào, vội vàng đưa một chân bước ra ngoài.
"Xoẹt!"
Một âm thanh xé rách vang lên, cơ thể Vương Miểu cứng đờ. Hắn cúi xuống, ngơ ngác nhìn hạ bộ của mình.
Quả nhiên… quần rách rồi.
Nét mặt hắn cũng theo đó mà rạn nứt.
Cái quần chết tiệt này, chất lượng kém quá!
Còn chưa kịp phàn nàn xong, một con linh điểu trên trời bay ngang qua, để lại một bãi chất lỏng dính nhầy trên trán hắn. Vương Miểu đưa tay sờ một cái. Nhìn thấy thứ trên tay, hắn kinh hãi đến run cả người, trượt chân ngã thẳng từ cửa sổ xuống.
"Aaaaa!"
Mông đập mạnh xuống đất, Vương Miểu đau đớn thét thảm thiết.
"Vương sư đệ, ngươi làm gì ở đây thế?"
Động tác xoa mông của Vương Miểu cứng đờ. Hắn ngước lên, liền thấy một đệ tử tay cầm trường kiếm đứng ngay trước mặt, tò mò nhìn hắn. Vương Miểu kéo khóe miệng, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, lúng túng cười nói:
"À… ta vừa định đóng cửa sổ, không cẩn thận ngã xuống thôi. Ha ha ha ha."
"À ra vậy."
Vị sư huynh kia gật gù tỏ vẻ đã hiểu: "Thương thế của ngươi mới vừa đỡ, có cần ta đưa ngươi về phòng không?"
Vương Miểu lập tức lắc đầu như trống bỏi, phản ứng vô cùng mãnh liệt:
"Không cần! Ta tự đi được!"
Nói xong, hắn không đợi đối phương kịp phản ứng, vội vàng bám vào cửa sổ, tay chân phối hợp bò trở lại phòng. Lúc này, hắn hoàn toàn quên mất quần mình đã rách. Vị sư huynh đứng dưới nhìn chằm chằm bóng lưng lộ liễu của hắn, trầm mặc hồi lâu.
Rốt cuộc có nên nhắc nhở không nhỉ…?
Bò được vào phòng, Vương Miểu thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống đất.
"Tê!"
Cơn đau buốt từ mông khiến hắn bật dậy ngay lập tức. Nghe thấy tiếng động bên trong, người ngoài cửa lo lắng gõ cửa:
"Vương sư đệ, ngươi không sao chứ?"
Vương Miểu cắn răng, xoa mông đầy đau đớn, sợ bọn họ xông vào nên vội đáp:
"Ta… ta không sao!"
Bên ngoài không hỏi thêm gì nữa, cũng không gõ cửa thêm, khiến Vương Miểu thở phào nhẹ nhõm.
Rốt cuộc hắn đã gặp phải chuyện gì thế này?
Nghĩ đến những chuyện xui xẻo gần đây, hắn không khỏi đau khổ. Mới nghĩ đến trăm chiếc "thực cốt đinh" cùng ba mươi roi lôi hình, toàn thân hắn đã lạnh toát.
Không được, chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ khiến hắn đổ mồ hôi lạnh.
Hắn nhất định phải tìm cách thoát khỏi đây.
Nhìn xuống miếng ngọc bội trước ngực, Vương Miểu khẽ nhíu mày. Hắn không muốn chết một cách thảm thương như vậy đâu ! Vương Miểu đặt lại ngọc bội, vội vàng tìm một chiếc quần khác để thay.
Sau khi chỉnh trang xong xuôi, hắn hướng mắt về phía cửa phòng, hít sâu một hơi. Gắng gượng tinh thần, hắn mạnh dạn mở cửa ra, lén lút thò đầu ra ngoài. Hai ánh mắt lập tức khóa chặt hắn.
Vương Miểu kéo khóe miệng, cười ha hả:
"Hai vị sư huynh vất vả quá, chắc mệt lắm nhỉ? Giờ ta đã tỉnh, nếu không, hai người về nghỉ ngơi trước đi?"
"Không vất vả không vất vả."
Hai người đồng loạt xua tay, cười nói:
"Nói thật, còn phải cảm ơn ngươi đó."
Vương Miểu: "???"
"Nhờ có ngươi, chúng ta mới có thể nhàn nhã thế này."
Bình thường tu luyện pháp thuật mệt chết đi được, bọn họ đã lâu lắm rồi không có cơ hội vừa ăn hạt dưa vừa tám chuyện thế này.
Thấy Vương Miểu ngơ ngác đứng đơ ra như tượng, hai người nhìn nhau rồi tò mò hỏi:
"Sao thế? Không vui vì bọn ta ở lại đây à?"
Đúng vậy, rất không vui.
Vương Miểu hiện tại khổ mà không thể nói.
Hắn cố gắng nặn ra một nụ cười, nói:
"Nằm lâu quá, trong phòng có chút ngột ngạt. Ta có thể ra ngoài đi dạo một chút không?"
"Được thôi. Chúng ta đi cùng ngươi."
Hai người vừa nói vừa chuẩn bị đứng dậy.
Vương Miểu vội đưa tay ngăn lại, thấy ánh mắt nghi hoặc của họ, hắn mới nhận ra phản ứng của mình hơi thái quá.
Thu tay về, hắn cười gượng:
"Hai vị sư huynh cứ ở đây nghỉ ngơi đi, ta chỉ đi loanh quanh gần đây, lát nữa sẽ về."
Nghe vậy, hai người không ép buộc nữa.
Vương Miểu rời đi với tấm lưng ướt đẫm mồ hôi.
Vậy là qua được cửa ải đầu tiên.
Giờ hắn phải tìm cách thoát khỏi nơi này!
Vương Miểu đã bị đưa về ngoại môn. Ngoại môn nằm gần chân núi, hơn nữa hắn lại rất quen thuộc địa hình nơi này, nên việc chạy trốn sẽ dễ dàng hơn nhiều. Thế nhưng, hắn chưa kịp đi được bao xa thì đã gặp người quen.
“Vương sư đệ? Ngươi đã khỏe đến mức có thể xuống giường rồi sao?”
Vương Miểu khựng lại, nhắm mắt hít sâu một hơi, cố gắng chuẩn bị tâm lý. Sau đó, hắn chậm rãi xoay người, nhìn nữ tử trước mặt, miễn cưỡng nở một nụ cười:
“Mạnh sư tỷ.”
Mạnh sư tỷ là người mà hắn quen biết ở ngoại môn, một vị sư tỷ rất quan tâm và chăm sóc hắn. Nàng không chỉ xinh đẹp mà còn dịu dàng, lương thiện. Có lẽ nàng sẽ giúp hắn chạy trốn. Một tia hy vọng lóe lên trong lòng Vương Miểu.
“Ngươi không ở trong phòng nghỉ ngơi mà lại lang thang ở đây làm gì?”
Nhìn thấy hắn chỉ mặc một bộ áo trong màu trắng, trông như vừa mới tỉnh dậy sau cơn hôn mê, Mạnh Uyển Ngọc không khỏi cau mày.
Vương Miểu không trả lời ngay mà nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt đầy khẩn thiết:
“Sư tỷ, ta có thể nhờ ngươi giúp ta một việc được không?”
Sư tỷ lương thiện như vậy, chắc chắn sẽ không nỡ nhìn hắn bị đưa ra pháp trường.
Quả nhiên, sau khi nghe hắn kể lể thảm thiết, Mạnh Uyển Ngọc liền che miệng kinh ngạc, khóe mắt long lanh nước:
“Thật đáng thương...”
“Đúng vậy! Cái Tang sư tỷ kia quả thực không phải con người! Một trăm cây đinh thực cốt đóng xuống đã đủ lấy đi nửa cái mạng ta, chưa kể còn có ba mươi roi lôi hình.”
Thấy nàng xúc động, Vương Miểu liền nghiến răng nghiến lợi nói tiếp, ra vẻ đầy căm phẫn.
Mạnh Uyển Ngọc im lặng.
Vương Miểu không nhận ra bầu không khí có gì đó khác thường, vẫn tiếp tục oán than:
“Mạnh sư tỷ, ngươi không biết Tang Chi Chi kia điên rồ thế nào đâu! Không chỉ lạnh lùng vô tình, mà còn tuyệt đối không biết thương xót ai. Nàng ấy làm sao có thể so sánh với ngươi, vừa dịu dàng vừa chu đáo?”
Hắn cứ nghĩ rằng khen như vậy sẽ khiến Mạnh Uyển Ngọc vui vẻ, nào ngờ nàng đột nhiên đứng bật dậy, gương mặt tràn đầy tức giận:
“Sao ngươi có thể nói Tang sư muội như vậy?!”
Vương Miểu sững người.
“Chuyện này vốn là do ngươi sai trước, Tang sư muội chỉ làm theo quy củ mà thôi.”
“Ta cứ tưởng ngươi là người có gan đối mặt với lỗi lầm, biết sai thì sửa. Không ngờ ta đã nhìn nhầm rồi.”
Mạnh Uyển Ngọc nhìn hắn đầy thất vọng.
“Ngươi chỉ là một kẻ hèn nhát, trốn tránh trách nhiệm, miệng toàn lời dối trá!”
"Ồ, Vương sư đệ, tỉnh rồi à?"
Vương Miểu: "......"
"Rầm!"
Cánh cửa bị hắn hung hăng đóng lại. Hai đệ tử bên ngoài nhìn nhau, vẻ mặt đầy khó hiểu.
"Vương sư đệ bị choáng váng sao?"
Dựa lưng vào cửa, Vương Miểu thở hổn hển từng hơi một. Trán hắn lấm tấm mồ hôi, ánh mắt vô thần, cả người trượt dần xuống, ngồi bệt trên mặt đất. Hắn ôm lấy đầu gối, vẻ mặt chết lặng. Trước có sói, sau có hổ. Để phòng hắn bỏ trốn bọn họ còn đặc biệt cử người canh gác.
Không được, hắn phải trốn!
Cửa có người trông, vậy hắn chỉ có thể tìm đường ra khác. Sau một hồi quan sát, Vương Miểu quyết định nhắm đến cửa sổ. Cẩn thận mở cửa sổ, hắn nhìn quanh một lượt, xác định không có ai, mới nhẹ nhõm thở phào, vội vàng đưa một chân bước ra ngoài.
"Xoẹt!"
Một âm thanh xé rách vang lên, cơ thể Vương Miểu cứng đờ. Hắn cúi xuống, ngơ ngác nhìn hạ bộ của mình.
Quả nhiên… quần rách rồi.
Nét mặt hắn cũng theo đó mà rạn nứt.
Cái quần chết tiệt này, chất lượng kém quá!
Còn chưa kịp phàn nàn xong, một con linh điểu trên trời bay ngang qua, để lại một bãi chất lỏng dính nhầy trên trán hắn. Vương Miểu đưa tay sờ một cái. Nhìn thấy thứ trên tay, hắn kinh hãi đến run cả người, trượt chân ngã thẳng từ cửa sổ xuống.
Mông đập mạnh xuống đất, Vương Miểu đau đớn thét thảm thiết.
"Vương sư đệ, ngươi làm gì ở đây thế?"
Động tác xoa mông của Vương Miểu cứng đờ. Hắn ngước lên, liền thấy một đệ tử tay cầm trường kiếm đứng ngay trước mặt, tò mò nhìn hắn. Vương Miểu kéo khóe miệng, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, lúng túng cười nói:
"À… ta vừa định đóng cửa sổ, không cẩn thận ngã xuống thôi. Ha ha ha ha."
"À ra vậy."
Vị sư huynh kia gật gù tỏ vẻ đã hiểu: "Thương thế của ngươi mới vừa đỡ, có cần ta đưa ngươi về phòng không?"
Vương Miểu lập tức lắc đầu như trống bỏi, phản ứng vô cùng mãnh liệt:
"Không cần! Ta tự đi được!"
Nói xong, hắn không đợi đối phương kịp phản ứng, vội vàng bám vào cửa sổ, tay chân phối hợp bò trở lại phòng. Lúc này, hắn hoàn toàn quên mất quần mình đã rách. Vị sư huynh đứng dưới nhìn chằm chằm bóng lưng lộ liễu của hắn, trầm mặc hồi lâu.
Bò được vào phòng, Vương Miểu thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống đất.
"Tê!"
Cơn đau buốt từ mông khiến hắn bật dậy ngay lập tức. Nghe thấy tiếng động bên trong, người ngoài cửa lo lắng gõ cửa:
"Vương sư đệ, ngươi không sao chứ?"
Vương Miểu cắn răng, xoa mông đầy đau đớn, sợ bọn họ xông vào nên vội đáp:
"Ta… ta không sao!"
Bên ngoài không hỏi thêm gì nữa, cũng không gõ cửa thêm, khiến Vương Miểu thở phào nhẹ nhõm.
Rốt cuộc hắn đã gặp phải chuyện gì thế này?
Nghĩ đến những chuyện xui xẻo gần đây, hắn không khỏi đau khổ. Mới nghĩ đến trăm chiếc "thực cốt đinh" cùng ba mươi roi lôi hình, toàn thân hắn đã lạnh toát.
Không được, chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ khiến hắn đổ mồ hôi lạnh.
Hắn nhất định phải tìm cách thoát khỏi đây.
Nhìn xuống miếng ngọc bội trước ngực, Vương Miểu khẽ nhíu mày. Hắn không muốn chết một cách thảm thương như vậy đâu ! Vương Miểu đặt lại ngọc bội, vội vàng tìm một chiếc quần khác để thay.
Sau khi chỉnh trang xong xuôi, hắn hướng mắt về phía cửa phòng, hít sâu một hơi. Gắng gượng tinh thần, hắn mạnh dạn mở cửa ra, lén lút thò đầu ra ngoài. Hai ánh mắt lập tức khóa chặt hắn.
Vương Miểu kéo khóe miệng, cười ha hả:
"Hai vị sư huynh vất vả quá, chắc mệt lắm nhỉ? Giờ ta đã tỉnh, nếu không, hai người về nghỉ ngơi trước đi?"
"Không vất vả không vất vả."
Hai người đồng loạt xua tay, cười nói:
"Nói thật, còn phải cảm ơn ngươi đó."
Vương Miểu: "???"
"Nhờ có ngươi, chúng ta mới có thể nhàn nhã thế này."
Bình thường tu luyện pháp thuật mệt chết đi được, bọn họ đã lâu lắm rồi không có cơ hội vừa ăn hạt dưa vừa tám chuyện thế này.
Thấy Vương Miểu ngơ ngác đứng đơ ra như tượng, hai người nhìn nhau rồi tò mò hỏi:
"Sao thế? Không vui vì bọn ta ở lại đây à?"
Đúng vậy, rất không vui.
Vương Miểu hiện tại khổ mà không thể nói.
Hắn cố gắng nặn ra một nụ cười, nói:
"Nằm lâu quá, trong phòng có chút ngột ngạt. Ta có thể ra ngoài đi dạo một chút không?"
"Được thôi. Chúng ta đi cùng ngươi."
Hai người vừa nói vừa chuẩn bị đứng dậy.
Vương Miểu vội đưa tay ngăn lại, thấy ánh mắt nghi hoặc của họ, hắn mới nhận ra phản ứng của mình hơi thái quá.
Thu tay về, hắn cười gượng:
"Hai vị sư huynh cứ ở đây nghỉ ngơi đi, ta chỉ đi loanh quanh gần đây, lát nữa sẽ về."
Nghe vậy, hai người không ép buộc nữa.
Vương Miểu rời đi với tấm lưng ướt đẫm mồ hôi.
Vậy là qua được cửa ải đầu tiên.
Giờ hắn phải tìm cách thoát khỏi nơi này!
Vương Miểu đã bị đưa về ngoại môn. Ngoại môn nằm gần chân núi, hơn nữa hắn lại rất quen thuộc địa hình nơi này, nên việc chạy trốn sẽ dễ dàng hơn nhiều. Thế nhưng, hắn chưa kịp đi được bao xa thì đã gặp người quen.
“Vương sư đệ? Ngươi đã khỏe đến mức có thể xuống giường rồi sao?”
Vương Miểu khựng lại, nhắm mắt hít sâu một hơi, cố gắng chuẩn bị tâm lý. Sau đó, hắn chậm rãi xoay người, nhìn nữ tử trước mặt, miễn cưỡng nở một nụ cười:
“Mạnh sư tỷ.”
Mạnh sư tỷ là người mà hắn quen biết ở ngoại môn, một vị sư tỷ rất quan tâm và chăm sóc hắn. Nàng không chỉ xinh đẹp mà còn dịu dàng, lương thiện. Có lẽ nàng sẽ giúp hắn chạy trốn. Một tia hy vọng lóe lên trong lòng Vương Miểu.
“Ngươi không ở trong phòng nghỉ ngơi mà lại lang thang ở đây làm gì?”
Nhìn thấy hắn chỉ mặc một bộ áo trong màu trắng, trông như vừa mới tỉnh dậy sau cơn hôn mê, Mạnh Uyển Ngọc không khỏi cau mày.
Vương Miểu không trả lời ngay mà nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt đầy khẩn thiết:
“Sư tỷ, ta có thể nhờ ngươi giúp ta một việc được không?”
Sư tỷ lương thiện như vậy, chắc chắn sẽ không nỡ nhìn hắn bị đưa ra pháp trường.
Quả nhiên, sau khi nghe hắn kể lể thảm thiết, Mạnh Uyển Ngọc liền che miệng kinh ngạc, khóe mắt long lanh nước:
“Thật đáng thương...”
“Đúng vậy! Cái Tang sư tỷ kia quả thực không phải con người! Một trăm cây đinh thực cốt đóng xuống đã đủ lấy đi nửa cái mạng ta, chưa kể còn có ba mươi roi lôi hình.”
Thấy nàng xúc động, Vương Miểu liền nghiến răng nghiến lợi nói tiếp, ra vẻ đầy căm phẫn.
Mạnh Uyển Ngọc im lặng.
Vương Miểu không nhận ra bầu không khí có gì đó khác thường, vẫn tiếp tục oán than:
“Mạnh sư tỷ, ngươi không biết Tang Chi Chi kia điên rồ thế nào đâu! Không chỉ lạnh lùng vô tình, mà còn tuyệt đối không biết thương xót ai. Nàng ấy làm sao có thể so sánh với ngươi, vừa dịu dàng vừa chu đáo?”
Hắn cứ nghĩ rằng khen như vậy sẽ khiến Mạnh Uyển Ngọc vui vẻ, nào ngờ nàng đột nhiên đứng bật dậy, gương mặt tràn đầy tức giận:
“Sao ngươi có thể nói Tang sư muội như vậy?!”
Vương Miểu sững người.
“Chuyện này vốn là do ngươi sai trước, Tang sư muội chỉ làm theo quy củ mà thôi.”
“Ta cứ tưởng ngươi là người có gan đối mặt với lỗi lầm, biết sai thì sửa. Không ngờ ta đã nhìn nhầm rồi.”
Mạnh Uyển Ngọc nhìn hắn đầy thất vọng.
“Ngươi chỉ là một kẻ hèn nhát, trốn tránh trách nhiệm, miệng toàn lời dối trá!”
10
0
3 tháng trước
5 ngày trước