0 chữ
Chương 29
Chương 29: Trân chiến bắt đầu
Tin tức khiến cả trại hưng phấn như được châm thêm lửa. Không chỉ là A Khiên, giờ đây, họ có thêm một chiến sĩ nữa. Vui mừng lớn nhất chính là những người phụ nữ như A Tích, Tình Nhạn, có thêm một chiến sĩ như Kha Tụ bọn họ phần nào cũng sẽ trở nên an tâm hơn, bỏi nếu có đánh nhau thì bọn họ cũng chẳng giúp được cái gì.
Không cần Linh Nhu phải ra lệnh, tất cả đã tự động bắt tay vào chuẩn bị phòng thủ — người vót chông, kẻ đào hố, dựng hàng rào, lão Vũ vẽ lại bản đồ địa hình xung quanh và bắt đầu chỉ đạo dựng các bẫy sâu, ngụy trang bằng tuyết. Ai ai cũng biết, cơn bão sắp đến, và lần này — họ sẽ không bỏ chạy nữa.
Linh Nhu vẫn không cảm thấy an tâm lắm, nghe giọng điệu của tên Thiết Tâm, dường như người tên Thạch Lân kia đã đạt cảnh giới Trung cảnh lâu rồi, A Khiên có khả năng không phải là đối thủ của người này, vẫn nên nghĩ cách gì đó.
Linh Nhu liếc mắt sang nhìn Tiểu Xà rồi lại thôi, A Khiên mới đạt đến Trung cảnh còn hạ được nó, Thạch Lân kia chắc chắn không dễ ăn. Hơn nữa, ngoài Thiết Tâm ra vẫn còn hai Chiến sĩ Sơ cảnh nữa, nhân lực vẫn có chút không đủ.
Linh Nhu đăm chiêu suy tư, cô ngó ngang ngó dọc trong phòng, rốt cuộc thì cũng chỉ có Sinh Linh Thụ và Tiểu Xà đang đối diện với mình. Đột nhiên, đầu cô lóe lên một tia sáng, cô mỉm cười tiến lại vuốt ve tiểu Xà, nụ cười còn có chút nham hiểm.
Đến tối, sương mù càng ngày càng dày đặc phủ kín khu trại ẩn sâu trong rừng, Linh Nhu đã đứng giữa khoảng đất trống trước Sinh Linh Thụ, ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết. Cô triệu tập tất cả mọi người lại: Kha Tụ, A Khiên, Nhật Phong, Lão Vũ, cả đám cướp trước đây giờ đã thành người trong trại, tất cả đều có mặt đầy đủ.
Linh Nhu mở lời, giọng bình tĩnh mà kiên định: “Chúng ta không thể chỉ phòng thủ mãi. Nếu cứ ngồi yên đợi chết, sớm muộn cũng bị nghiền nát. Chi bằng lấy tấn công làm phòng thủ, không thể rơi vào thế bị động mãi được. Tôi đề nghị—chúng ta đánh úp trước.”
Kha Tụ sửng sốt hỏi giọng điệu cũng kèm theo sự lo lắng:"Chị Nhu, như vậy có ổn không? Chúng ta người ít, đánh úp thế nào cũng thua ha...."
Linh Nhu dĩ nhiên hiểu nỗi lo của Kha Tụ mà cũng là nỗi lo của tất cả mọi người, cô tự tin đáp lại:"Mọi người yên tâm đi, đến lúc đó sẽ biết thôi!"
Mọi người thoáng ngạc nhiên, nhưng thấy ánh mắt bình thản của A Khiên đứng cạnh cô, lại gật đầu không chút do dự.
Ngay sáng hôm sau, A Khiên dẫn theo Nhật Phong và vài người thạo đường lên đường dò la địa hình. Lão Vũ, với kinh nghiệm dày dặn, đã chỉ rõ những vị trí hiểm yếu, nơi có đường rừng hẹp, sườn dốc trơn trượt hay bãi đất hoang dễ mai phục. Những chiếc bẫy chông sắc nhọn được dựng lên giữa tuyết trắng được chôn giấu trong bụi tuyết, chỉ cần một bước chân đặt lên là ngay lập tức kích hoạt bẫy, trừ phi là chiến sĩ Sơ cảnh, nếu không chắc chắn sẽ là dính liên hoàn bẫy.
Những bẫy kẹp, hố sụt ngụy trang bằng lớp tuyết mỏng, cả đội phối hợp nhịp nhàng như thể đã luyện tập từ lâu. Giữa lúc nghỉ tay, Linh Nhu còn đốt một ít Hương Diệt Dã Thú, để mùi thơm dẫn dụ sinh vật đi vào lối bẫy, cũng chính là đường mà tộc Hắc Nhật rất có thể sẽ đi qua.
Đêm thứ hai, gió rít qua từng kẽ cây như báo hiệu một cơn bão máu đang tới gần. Quả nhiên, dưới bầu trời mờ xám, bóng đen di chuyển rậm rạp tiến lại gần khu rừng – là tộc Hắc Nhật.
Chúng có khoảng 50 người, tất cả đều mặc đồ da thú màu đen, mang theo giáo gỗ, rìu đá, một số còn mang mặt nạ ghê rợn. Khi đến lối mòn đầu tiên, tiếng “rắc” vang lên giữa đêm lạnh như một lưỡi dao cắt vào không gian, tiếp theo là tiếng hét thảm. Một tên chiến sĩ vừa bước vào bẫy chông bị đâm xuyên bắp chân, ngã vật ra, kéo theo hai người sau vướng vào bẫy kéo treo lên lủng lẳng giữa rừng. Cơn hỗn loạn kéo dài chừng mười phút, kết quả khiến 8 người bị thương nặng không thể đi tiếp.
Tộc Hắc Nhật tức giận, nhưng vẫn tiếp tục tiến lên, cẩn trọng hơn. Tuy nhiên, khi vừa tới gần khu trại, lại bị cuốn vào vòng bẫy thứ hai. Lão Vũ đã khéo léo dựng nên một loạt bẫy liên hoàn: bẫy chông nối tiếp hố sụt, dây kéo và ống đá được đặt trên cao.
Khi bọn chúng quyết định chia ra làm ba nhóm để bao vây trại – nghĩ rằng đây là kế thông minh để né bẫy – thì đúng là tự chui đầu vào rọ. Khu vực bao quanh trại là nơi Linh Nhu tập trung bẫy nhiều nhất. Một nhóm bước vào hố sâu được phủ đầy cỏ và tuyết, một nhóm bị dây thừng trói ngang kéo cả ba lên không trung, còn nhóm cuối bị hất ngược bởi những ống đá nổ. Tổng cộng có 20 người nữa bị loại khỏi chiến đấu, người gãy tay, kẻ gãy chân, máu thấm đẫm cả tuyết rừng. Một loạt người ngã xuống hoặc bị thương.
Những tiếng hét thảm thiết liên tiếp vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng vốn có kia. Trong trại dĩ nhiên là mọi người cũng đã có sự chuẩn bị tinh thần, chỉ là không ngờ tộc Hắc Nhật lại tấn công sớm đến thế.
Những thứ mà bọn họ gặp phải gần như đã phá vỡ nhận thức nhân sinh quan trong đời mình. Đám chiến sĩ của tộc Hắc Nhật cả đời chưa bao giờ gặp phải trận chiến nào đầy cam go như thế này, bọn chúng hoảng loạn khi chứng kiến đồng đội của mình nằm xuống. Nhưng ngay lập tức người dẫn đội-Hắc Diện đã lên tiếng:"Tất cả lấy lại tinh thần cho ta, lần này tới là để trả thù cho những người trong tộc đã bỏ mạng, các ngươi muốn họ chết mà không yên lòng sao?"
Nghe người dẫn đầu này nói vậy, những người còn lại quả nhiên là lấy lại tinh thần, mặc dù còn chút rụt rè nhưng dĩ nhiên sĩ khí chiến đấu không phải là thứ ngày một ngày hai bọn họ rèn dũa.
Còn lại khoảng 20 người, lúc này một chiến sĩ sơ cảnh dẫn đầu, phía sau là Thạch Lân – gã chiến sĩ trung cảnh, cặp mắt như chim ưng lạnh lẽo nhìn về khu trại phía trước. Hắn hạ lệnh tổng tấn công.
A Khiên gần như không chờ đợi nổi nữa, từ phía trước trại lao ra như tên bắn, cơ thể bọc lấy Mộc Giáp, từng bước chân đạp xuống như giẫm vỡ mặt đất. Hắn lao vào đội hình, tung ra một đòn đá ngang hất văng một tên, giáo đá trong tay quét một đường vòng cung đâm xuyên cổ một tên khác. Tên thứ ba chưa kịp kêu thì đã bị tay trái của A Khiên chụp cổ, nhấc bổng lên đập xuống đất như bao tải.
Sự cuồng bạo ấy khiến Chiến sĩ Sơ cảnh cũng chính là Hắc Diện phía tộc Hắc Nhật giận dữ lao vào. Hắn cầm rìu đá vung chém nhưng bị A Khiên chặn lại bằng thân giáp mộc, rồi phản đòn nhanh như chớp. Trong khoảnh khắc đối đầu, từ bên trái, Thạch Lân lặng lẽ bước ra, lưng dựng lên, toàn thân tỏa ra khí thế áp đảo.
Ngay khi A Khiên bị buộc phải đối đầu với Thạch Lân, thì phía sau, Kha Tụ gằn giọng xông tới Hắc Diện. Hắn tuy không hung mãnh như A Khiên nhưng lại linh hoạt, khéo léo dùng tốc độ để chiếm ưu thế, từng chiêu từng bước đều cẩn trọng, chính xác.
Phía trại, 15 tên còn lại tưởng rằng không có người bảo vệ liền tấn công bất ngờ, nào ngờ đã có Nhật Phong cùng 7 người khác chuẩn bị sẵn, phía sau là tiểu Xà to lớn lặng lẽ trườn ra, đôi mắt sáng rực như ngọc. Bất cứ kẻ nào tiến đến gần đều bị nó vung đuôi hất văng ra xa. Trận chiến bắt đầu bùng nổ thực sự.
Không cần Linh Nhu phải ra lệnh, tất cả đã tự động bắt tay vào chuẩn bị phòng thủ — người vót chông, kẻ đào hố, dựng hàng rào, lão Vũ vẽ lại bản đồ địa hình xung quanh và bắt đầu chỉ đạo dựng các bẫy sâu, ngụy trang bằng tuyết. Ai ai cũng biết, cơn bão sắp đến, và lần này — họ sẽ không bỏ chạy nữa.
Linh Nhu vẫn không cảm thấy an tâm lắm, nghe giọng điệu của tên Thiết Tâm, dường như người tên Thạch Lân kia đã đạt cảnh giới Trung cảnh lâu rồi, A Khiên có khả năng không phải là đối thủ của người này, vẫn nên nghĩ cách gì đó.
Linh Nhu đăm chiêu suy tư, cô ngó ngang ngó dọc trong phòng, rốt cuộc thì cũng chỉ có Sinh Linh Thụ và Tiểu Xà đang đối diện với mình. Đột nhiên, đầu cô lóe lên một tia sáng, cô mỉm cười tiến lại vuốt ve tiểu Xà, nụ cười còn có chút nham hiểm.
Đến tối, sương mù càng ngày càng dày đặc phủ kín khu trại ẩn sâu trong rừng, Linh Nhu đã đứng giữa khoảng đất trống trước Sinh Linh Thụ, ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết. Cô triệu tập tất cả mọi người lại: Kha Tụ, A Khiên, Nhật Phong, Lão Vũ, cả đám cướp trước đây giờ đã thành người trong trại, tất cả đều có mặt đầy đủ.
Kha Tụ sửng sốt hỏi giọng điệu cũng kèm theo sự lo lắng:"Chị Nhu, như vậy có ổn không? Chúng ta người ít, đánh úp thế nào cũng thua ha...."
Linh Nhu dĩ nhiên hiểu nỗi lo của Kha Tụ mà cũng là nỗi lo của tất cả mọi người, cô tự tin đáp lại:"Mọi người yên tâm đi, đến lúc đó sẽ biết thôi!"
Mọi người thoáng ngạc nhiên, nhưng thấy ánh mắt bình thản của A Khiên đứng cạnh cô, lại gật đầu không chút do dự.
Ngay sáng hôm sau, A Khiên dẫn theo Nhật Phong và vài người thạo đường lên đường dò la địa hình. Lão Vũ, với kinh nghiệm dày dặn, đã chỉ rõ những vị trí hiểm yếu, nơi có đường rừng hẹp, sườn dốc trơn trượt hay bãi đất hoang dễ mai phục. Những chiếc bẫy chông sắc nhọn được dựng lên giữa tuyết trắng được chôn giấu trong bụi tuyết, chỉ cần một bước chân đặt lên là ngay lập tức kích hoạt bẫy, trừ phi là chiến sĩ Sơ cảnh, nếu không chắc chắn sẽ là dính liên hoàn bẫy.
Đêm thứ hai, gió rít qua từng kẽ cây như báo hiệu một cơn bão máu đang tới gần. Quả nhiên, dưới bầu trời mờ xám, bóng đen di chuyển rậm rạp tiến lại gần khu rừng – là tộc Hắc Nhật.
Chúng có khoảng 50 người, tất cả đều mặc đồ da thú màu đen, mang theo giáo gỗ, rìu đá, một số còn mang mặt nạ ghê rợn. Khi đến lối mòn đầu tiên, tiếng “rắc” vang lên giữa đêm lạnh như một lưỡi dao cắt vào không gian, tiếp theo là tiếng hét thảm. Một tên chiến sĩ vừa bước vào bẫy chông bị đâm xuyên bắp chân, ngã vật ra, kéo theo hai người sau vướng vào bẫy kéo treo lên lủng lẳng giữa rừng. Cơn hỗn loạn kéo dài chừng mười phút, kết quả khiến 8 người bị thương nặng không thể đi tiếp.
Tộc Hắc Nhật tức giận, nhưng vẫn tiếp tục tiến lên, cẩn trọng hơn. Tuy nhiên, khi vừa tới gần khu trại, lại bị cuốn vào vòng bẫy thứ hai. Lão Vũ đã khéo léo dựng nên một loạt bẫy liên hoàn: bẫy chông nối tiếp hố sụt, dây kéo và ống đá được đặt trên cao.
Khi bọn chúng quyết định chia ra làm ba nhóm để bao vây trại – nghĩ rằng đây là kế thông minh để né bẫy – thì đúng là tự chui đầu vào rọ. Khu vực bao quanh trại là nơi Linh Nhu tập trung bẫy nhiều nhất. Một nhóm bước vào hố sâu được phủ đầy cỏ và tuyết, một nhóm bị dây thừng trói ngang kéo cả ba lên không trung, còn nhóm cuối bị hất ngược bởi những ống đá nổ. Tổng cộng có 20 người nữa bị loại khỏi chiến đấu, người gãy tay, kẻ gãy chân, máu thấm đẫm cả tuyết rừng. Một loạt người ngã xuống hoặc bị thương.
Những tiếng hét thảm thiết liên tiếp vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng vốn có kia. Trong trại dĩ nhiên là mọi người cũng đã có sự chuẩn bị tinh thần, chỉ là không ngờ tộc Hắc Nhật lại tấn công sớm đến thế.
Những thứ mà bọn họ gặp phải gần như đã phá vỡ nhận thức nhân sinh quan trong đời mình. Đám chiến sĩ của tộc Hắc Nhật cả đời chưa bao giờ gặp phải trận chiến nào đầy cam go như thế này, bọn chúng hoảng loạn khi chứng kiến đồng đội của mình nằm xuống. Nhưng ngay lập tức người dẫn đội-Hắc Diện đã lên tiếng:"Tất cả lấy lại tinh thần cho ta, lần này tới là để trả thù cho những người trong tộc đã bỏ mạng, các ngươi muốn họ chết mà không yên lòng sao?"
Nghe người dẫn đầu này nói vậy, những người còn lại quả nhiên là lấy lại tinh thần, mặc dù còn chút rụt rè nhưng dĩ nhiên sĩ khí chiến đấu không phải là thứ ngày một ngày hai bọn họ rèn dũa.
Còn lại khoảng 20 người, lúc này một chiến sĩ sơ cảnh dẫn đầu, phía sau là Thạch Lân – gã chiến sĩ trung cảnh, cặp mắt như chim ưng lạnh lẽo nhìn về khu trại phía trước. Hắn hạ lệnh tổng tấn công.
A Khiên gần như không chờ đợi nổi nữa, từ phía trước trại lao ra như tên bắn, cơ thể bọc lấy Mộc Giáp, từng bước chân đạp xuống như giẫm vỡ mặt đất. Hắn lao vào đội hình, tung ra một đòn đá ngang hất văng một tên, giáo đá trong tay quét một đường vòng cung đâm xuyên cổ một tên khác. Tên thứ ba chưa kịp kêu thì đã bị tay trái của A Khiên chụp cổ, nhấc bổng lên đập xuống đất như bao tải.
Sự cuồng bạo ấy khiến Chiến sĩ Sơ cảnh cũng chính là Hắc Diện phía tộc Hắc Nhật giận dữ lao vào. Hắn cầm rìu đá vung chém nhưng bị A Khiên chặn lại bằng thân giáp mộc, rồi phản đòn nhanh như chớp. Trong khoảnh khắc đối đầu, từ bên trái, Thạch Lân lặng lẽ bước ra, lưng dựng lên, toàn thân tỏa ra khí thế áp đảo.
Ngay khi A Khiên bị buộc phải đối đầu với Thạch Lân, thì phía sau, Kha Tụ gằn giọng xông tới Hắc Diện. Hắn tuy không hung mãnh như A Khiên nhưng lại linh hoạt, khéo léo dùng tốc độ để chiếm ưu thế, từng chiêu từng bước đều cẩn trọng, chính xác.
Phía trại, 15 tên còn lại tưởng rằng không có người bảo vệ liền tấn công bất ngờ, nào ngờ đã có Nhật Phong cùng 7 người khác chuẩn bị sẵn, phía sau là tiểu Xà to lớn lặng lẽ trườn ra, đôi mắt sáng rực như ngọc. Bất cứ kẻ nào tiến đến gần đều bị nó vung đuôi hất văng ra xa. Trận chiến bắt đầu bùng nổ thực sự.
6
0
3 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
