0 chữ
Chương 28
Chương 28: Trước cơn giông
Nhật Phong có chút sững người khi bị nhắc đến tên mình, nhưng anh cũng không có chút dị nghị gì mà nhanh chóng làm theo. Thiết Tâm chứng kiến tên đồng tộc cũ làm việc cho kẻ địch khiến hắn ghê tớm, mặc dù bị trọng thương nhưng hắn cũng giãy dụa không muốn người khác chạm vào mình.
"Bỏ tao ra, thằng chó, thằng phản bội khốn nạn...phìiiiii...."
Thiết Tâm chửi bới om sòm lại còn nhổ vào mặt Nhật Phong, nhưng anh lại không có biểu hiện tức giận gì. Thứ nhất, uy danh của Thiết Tâm ở trong tộc trước đó vẫn còn cho nên vẫn có chút kiêng dè. Thứ hai, những lời Thiết Tâm chửi mắng hoàn toàn là sự thật, hành động của bọn họ ngay lúc này không khác gì là kẻ phản bội, bọn họ thì còn có tư cách gì để mà phản bác lại cơ chứ.
Trong gian lều lớn nhất nằm ở trung tâm trại, ánh sáng lập lòe của đèn mỡ thú chiếu sáng một không gian nghiêm túc và nặng nề. Linh Nhu ngồi xếp bằng bên cạnh A Khiên, gương mặt bình tĩnh đến lạnh lùng. Phía đối diện, Thiết Tâm – một trong ba kẻ trinh sát bị bắt, đang bị trói chặt bằng dây leo sống, đầu cúi thấp, ánh mắt vẫn lộ ra vẻ hung hãn bất phục.
Bên trái, Nhật Phong – người từng là thành viên của tộc Bán Nguyệt, đứng im lặng, khuôn mặt lạnh lẽo nhìn người đồng hương cũ.
Ở một góc tối trong lều, một thân hình khổng lồ cuộn tròn lặng lẽ: Tiểu Xà- con mãng xà dài hơn năm mét, mắt lấp lánh ánh lục quỷ dị, lớp vảy dường như còn mượt bóng như thép lạnh.
Linh Nhu khẽ gật đầu. A Khiên siết chặt mộc côn, chỉ hơi nghiêng người là đã khiến Thiết Tâm rùng mình.
“Ta hỏi lại lần nữa,” Linh Nhu cất giọng dịu dàng, nhưng lạnh đến tận xương. “Lực lượng thật sự của tộc Hắc Nhật là bao nhiêu?”
Thiết Tâm cười nhạt, nhổ nước miếng xuống đất. “Ngươi nghĩ ta sợ các ngươi à? Cùng lắm thì chết thôi!”
Linh Nhu không tức giận, chỉ lặng lẽ đặt tay lên mảnh lá kết nối với Sinh Linh Thụ ngoài trại. Trong tích tắc, một luồng ánh sáng xanh dịu thoáng qua như điện giật – Tiểu Xà đột nhiên ngẩng đầu, trườn chậm rãi về phía Thiết Tâm.
Hắn bắt đầu giãy dụa: “Các ngươi muốn làm gì!?”
Tiểu Xà không hề chậm rãi, chỉ trong chớp mắt đã quấn chặt lấy thân người hắn, siết lại. Những tiếng “rắc rắc” nhỏ vang lên – xương ngực gãy từng khúc. Thiết Tâm hét lên thảm thiết, mồ hôi túa ra như tắm.
“Ta không nói! Có gϊếŧ cũng đừng mong ta khai… A—AAAAA!”
“Phập!” Một tiếng ngoạm đứt ngọt lịm – máu văng tung tóe.
Chân trái của Thiết Tâm đã bị Tiểu Xà cắn đứt như cành củi mục. Tiếng hét chấn động khắp khu trại, khiến hai đứa trẻ Tiểu Sa và Thương Thương đang ngủ say cũng giật mình bật khóc, Tình Nhạn vội vã ôm lấy con, mắt vẫn nhìn về phía lều trung tâm đầy lo âu.
Thiết Tâm toàn thân run rẩy, mặt trắng bệch như tro tàn. Mất đi máu và một chân, hắn không còn khí phách nữa.
“Đừng gϊếŧ ta! Ta nói! Ta nói…!” Hắn khóc rống lên như một con thú bị mổ sống.
Linh Nhu thu tay khỏi lá, ánh mắt hờ hững: “Nói đi.”
"Tộc Hắc Nhật bọn ta có gần trăm người có thể chiến đấu, chiến sĩ Sơ cảnh tính cả ta là ba người, ngoài ra còn có gần hai trăm người bao gồm phụ nữ, trẻ em và số ít nô ɭệ..."
Linh Nhu nghe vậy lại càng chán ghét đáp :"Ngươi tưởng bọn ta ngu à, những thứ này Nhật Phong đã nói cho bọn ta từ lâu, nếu như ngươi không đưa ra được thông tin gì hữu dụng vậy để Tiểu Xà tiến ngươi đi một đoạn, máu thịt của Chiến sĩ Sơ cảnh ít nhiều cũng sẽ có tác dụng với nó.
“Đừn....đừng, ta nói ngay, bên ngoài chỉ có ba chiến sĩ sơ cảnh… nhưng còn… còn có một người…” Hắn ngập ngừng.
“Người nào?”
“Là... là một tộc lão! Kẻ đó thực lực Chiến sĩ Trung cảnh… nhưng luôn giấu mình, không ai được gặp trừ những người trong hội cao tầng. Ngay cả ta cũng chỉ được nghe tên hắn – Thạch Lân.”
Nhật Phong siết chặt tay. “Thạch Lân? Lão già năm xưa từng gϊếŧ ba trưởng lão của tộc ta chỉ trong một đêm!?”
Thiết Tâm thở hổn hển, ánh mắt đầy sợ hãi.
“Các ngươi... các ngươi không nên chọc vào tộc trưởng đâu… hắn... hắn có thể thiêu rụi cả khu rừng nếu nổi giận…”
Linh Nhu không đáp. Cô chỉ lặng lẽ liếc Tiểu Xà – con mãng xà như hiểu được, liền rút lại thân thể, trườn về góc lều, để lại nền đất đầy máu loãng. A Khiên đứng dậy, ánh mắt lóe sáng.
"Chúng ta cần chuẩn bị," anh nói. "Nếu Trung cảnh đã nhúng tay, thì đây không còn là những cuộc tấn công lẻ tẻ nữa."
Linh Nhu gật đầu, lần đầu tiên cảm thấy… cuộc chiến thật sự, có lẽ sắp bắt đầu. Quay người, cô liếc mắt sang nhìn Thiết Tâm đang đau đớn với cái chân bị cụt kia. Mặc dù cô không muốn, nhưng cuối cùng vẫn là cắn răng quyết định làm chuyện ấy.
Trong bóng tối âm u của đêm khuya, ánh sáng le lói từ chiếc đèn dầu thô sơ chỉ đủ soi sáng một phần nhỏ căn lều của Linh Nhu. Bên trong, không khí dày đặc và căng như sợi dây đang bị kéo căng tới cực điểm. Thiết Tâm bị trói gô lại, toàn thân run rẩy, dù miệng vẫn còn ngoan cố không chịu hé răng. Nhật Phong đứng một bên, sắc mặt xanh mét, gắng gượng tỏ ra bình tĩnh nhưng đôi mắt đã dán chặt vào thứ sinh vật đang lặng lẽ trườn ra từ góc lều — Tiểu Xà.
Con mãng xà dài hơn năm mét, vảy đen tuyền, từng chiếc móc như phản chiếu ánh sáng mờ tạo thành từng vệt lạnh lẽo. Nó trườn chậm, không phát ra một tiếng động nào, đầu nhấc cao ngang ngực người, đôi mắt vàng sáng rực như hai đốm lửa.
Khi Linh Nhu không nói gì, chỉ khẽ vuốt nhẹ lên thân Sinh Linh Thụ bên cạnh, Tiểu Xà như nhận được mệnh lệnh, không một tiếng gầm, không một cú vồ — nó trườn thẳng về phía Thiết Tâm, quấn quanh cơ thể hắn trong một vòng. Thiết Tâm lúc đầu còn la hét, gào rú, sau đó chuyển sang khóc lóc cầu xin, nhưng đã muộn.
Cái miệng của Tiểu Xà dần mở rộng, từng lớp cơ kéo ra đến mức dị thường. Trong sự kinh hoàng tận cùng của Nhật Phong và cả Kha Tụ đứng gác ngoài cửa, Thiết Tâm bị nuốt trọn vào bụng. Không một giọt máu, không một tiếng xé thịt, chỉ có tiếng nuốt "ực" vang lên như tiếng chày giã mạnh vào đá tảng.
Linh Nhu không nói lời nào, nhưng ánh mắt của cô thì lạnh như băng. Nhật Phong khuỵu gối xuống, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Anh ta đã hiểu — đây không còn là trại nhỏ của những kẻ yếu nữa, mà là nơi thần linh cũng đang ngự trị. Nhật Phong không còn việc gì nữa, anh ta lững thững bước ra ngoài, cả tám người liền xún lại vây quanh hỏi han động tĩnh ở bên trong, còn có bí mật gì nữa đâu mà che giấu....
Sáng hôm sau, mặt trời chưa kịp lên cao, Linh Nhu đã đưa nước Linh Mộc Tuyền cho Kha Tụ uống, một lần cuối cùng. Trải qua những ngày được cô bồi dưỡng, thân thể hắn đã thay đổi rõ rệt, hơi thở ổn định, khí mạch mở ra, từng nhịp tim đập mạnh mẽ như trống trận.
Khi hắn ngồi xuống dưới gốc Sinh Linh Thụ, bới xung quanh nó lúc nào cũng tràn đầy linh khí từ thiên nhiên, ngồi cạnh thôi chỗ tốt cũng không ít đâu.
Toàn thân Kha Tụ run lên một hồi dữ dội, rồi như có thứ gì đó xuyên phá được tầng màn chắn cuối cùng. Làn khí dày đặc cuộn lên quanh thân, hắn mở bừng mắt — bước vào Chiến sĩ Sơ cảnh. Tên này không thèm kiêng dè, lập tức chạy ra khỏi lều của Linh Nhu mà lớn tiếng hét lên :"Hhaha...ta cũng trở thành Chiến sĩ Sơ cảnh rồi, Thần Linh cuối cùng cũng đã chấp nhận ta rồi..."
"Bỏ tao ra, thằng chó, thằng phản bội khốn nạn...phìiiiii...."
Thiết Tâm chửi bới om sòm lại còn nhổ vào mặt Nhật Phong, nhưng anh lại không có biểu hiện tức giận gì. Thứ nhất, uy danh của Thiết Tâm ở trong tộc trước đó vẫn còn cho nên vẫn có chút kiêng dè. Thứ hai, những lời Thiết Tâm chửi mắng hoàn toàn là sự thật, hành động của bọn họ ngay lúc này không khác gì là kẻ phản bội, bọn họ thì còn có tư cách gì để mà phản bác lại cơ chứ.
Trong gian lều lớn nhất nằm ở trung tâm trại, ánh sáng lập lòe của đèn mỡ thú chiếu sáng một không gian nghiêm túc và nặng nề. Linh Nhu ngồi xếp bằng bên cạnh A Khiên, gương mặt bình tĩnh đến lạnh lùng. Phía đối diện, Thiết Tâm – một trong ba kẻ trinh sát bị bắt, đang bị trói chặt bằng dây leo sống, đầu cúi thấp, ánh mắt vẫn lộ ra vẻ hung hãn bất phục.
Ở một góc tối trong lều, một thân hình khổng lồ cuộn tròn lặng lẽ: Tiểu Xà- con mãng xà dài hơn năm mét, mắt lấp lánh ánh lục quỷ dị, lớp vảy dường như còn mượt bóng như thép lạnh.
Linh Nhu khẽ gật đầu. A Khiên siết chặt mộc côn, chỉ hơi nghiêng người là đã khiến Thiết Tâm rùng mình.
“Ta hỏi lại lần nữa,” Linh Nhu cất giọng dịu dàng, nhưng lạnh đến tận xương. “Lực lượng thật sự của tộc Hắc Nhật là bao nhiêu?”
Thiết Tâm cười nhạt, nhổ nước miếng xuống đất. “Ngươi nghĩ ta sợ các ngươi à? Cùng lắm thì chết thôi!”
Linh Nhu không tức giận, chỉ lặng lẽ đặt tay lên mảnh lá kết nối với Sinh Linh Thụ ngoài trại. Trong tích tắc, một luồng ánh sáng xanh dịu thoáng qua như điện giật – Tiểu Xà đột nhiên ngẩng đầu, trườn chậm rãi về phía Thiết Tâm.
Tiểu Xà không hề chậm rãi, chỉ trong chớp mắt đã quấn chặt lấy thân người hắn, siết lại. Những tiếng “rắc rắc” nhỏ vang lên – xương ngực gãy từng khúc. Thiết Tâm hét lên thảm thiết, mồ hôi túa ra như tắm.
“Ta không nói! Có gϊếŧ cũng đừng mong ta khai… A—AAAAA!”
“Phập!” Một tiếng ngoạm đứt ngọt lịm – máu văng tung tóe.
Chân trái của Thiết Tâm đã bị Tiểu Xà cắn đứt như cành củi mục. Tiếng hét chấn động khắp khu trại, khiến hai đứa trẻ Tiểu Sa và Thương Thương đang ngủ say cũng giật mình bật khóc, Tình Nhạn vội vã ôm lấy con, mắt vẫn nhìn về phía lều trung tâm đầy lo âu.
Thiết Tâm toàn thân run rẩy, mặt trắng bệch như tro tàn. Mất đi máu và một chân, hắn không còn khí phách nữa.
“Đừng gϊếŧ ta! Ta nói! Ta nói…!” Hắn khóc rống lên như một con thú bị mổ sống.
"Tộc Hắc Nhật bọn ta có gần trăm người có thể chiến đấu, chiến sĩ Sơ cảnh tính cả ta là ba người, ngoài ra còn có gần hai trăm người bao gồm phụ nữ, trẻ em và số ít nô ɭệ..."
Linh Nhu nghe vậy lại càng chán ghét đáp :"Ngươi tưởng bọn ta ngu à, những thứ này Nhật Phong đã nói cho bọn ta từ lâu, nếu như ngươi không đưa ra được thông tin gì hữu dụng vậy để Tiểu Xà tiến ngươi đi một đoạn, máu thịt của Chiến sĩ Sơ cảnh ít nhiều cũng sẽ có tác dụng với nó.
“Đừn....đừng, ta nói ngay, bên ngoài chỉ có ba chiến sĩ sơ cảnh… nhưng còn… còn có một người…” Hắn ngập ngừng.
“Người nào?”
“Là... là một tộc lão! Kẻ đó thực lực Chiến sĩ Trung cảnh… nhưng luôn giấu mình, không ai được gặp trừ những người trong hội cao tầng. Ngay cả ta cũng chỉ được nghe tên hắn – Thạch Lân.”
Nhật Phong siết chặt tay. “Thạch Lân? Lão già năm xưa từng gϊếŧ ba trưởng lão của tộc ta chỉ trong một đêm!?”
Thiết Tâm thở hổn hển, ánh mắt đầy sợ hãi.
“Các ngươi... các ngươi không nên chọc vào tộc trưởng đâu… hắn... hắn có thể thiêu rụi cả khu rừng nếu nổi giận…”
Linh Nhu không đáp. Cô chỉ lặng lẽ liếc Tiểu Xà – con mãng xà như hiểu được, liền rút lại thân thể, trườn về góc lều, để lại nền đất đầy máu loãng. A Khiên đứng dậy, ánh mắt lóe sáng.
"Chúng ta cần chuẩn bị," anh nói. "Nếu Trung cảnh đã nhúng tay, thì đây không còn là những cuộc tấn công lẻ tẻ nữa."
Linh Nhu gật đầu, lần đầu tiên cảm thấy… cuộc chiến thật sự, có lẽ sắp bắt đầu. Quay người, cô liếc mắt sang nhìn Thiết Tâm đang đau đớn với cái chân bị cụt kia. Mặc dù cô không muốn, nhưng cuối cùng vẫn là cắn răng quyết định làm chuyện ấy.
Trong bóng tối âm u của đêm khuya, ánh sáng le lói từ chiếc đèn dầu thô sơ chỉ đủ soi sáng một phần nhỏ căn lều của Linh Nhu. Bên trong, không khí dày đặc và căng như sợi dây đang bị kéo căng tới cực điểm. Thiết Tâm bị trói gô lại, toàn thân run rẩy, dù miệng vẫn còn ngoan cố không chịu hé răng. Nhật Phong đứng một bên, sắc mặt xanh mét, gắng gượng tỏ ra bình tĩnh nhưng đôi mắt đã dán chặt vào thứ sinh vật đang lặng lẽ trườn ra từ góc lều — Tiểu Xà.
Con mãng xà dài hơn năm mét, vảy đen tuyền, từng chiếc móc như phản chiếu ánh sáng mờ tạo thành từng vệt lạnh lẽo. Nó trườn chậm, không phát ra một tiếng động nào, đầu nhấc cao ngang ngực người, đôi mắt vàng sáng rực như hai đốm lửa.
Khi Linh Nhu không nói gì, chỉ khẽ vuốt nhẹ lên thân Sinh Linh Thụ bên cạnh, Tiểu Xà như nhận được mệnh lệnh, không một tiếng gầm, không một cú vồ — nó trườn thẳng về phía Thiết Tâm, quấn quanh cơ thể hắn trong một vòng. Thiết Tâm lúc đầu còn la hét, gào rú, sau đó chuyển sang khóc lóc cầu xin, nhưng đã muộn.
Cái miệng của Tiểu Xà dần mở rộng, từng lớp cơ kéo ra đến mức dị thường. Trong sự kinh hoàng tận cùng của Nhật Phong và cả Kha Tụ đứng gác ngoài cửa, Thiết Tâm bị nuốt trọn vào bụng. Không một giọt máu, không một tiếng xé thịt, chỉ có tiếng nuốt "ực" vang lên như tiếng chày giã mạnh vào đá tảng.
Linh Nhu không nói lời nào, nhưng ánh mắt của cô thì lạnh như băng. Nhật Phong khuỵu gối xuống, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Anh ta đã hiểu — đây không còn là trại nhỏ của những kẻ yếu nữa, mà là nơi thần linh cũng đang ngự trị. Nhật Phong không còn việc gì nữa, anh ta lững thững bước ra ngoài, cả tám người liền xún lại vây quanh hỏi han động tĩnh ở bên trong, còn có bí mật gì nữa đâu mà che giấu....
Sáng hôm sau, mặt trời chưa kịp lên cao, Linh Nhu đã đưa nước Linh Mộc Tuyền cho Kha Tụ uống, một lần cuối cùng. Trải qua những ngày được cô bồi dưỡng, thân thể hắn đã thay đổi rõ rệt, hơi thở ổn định, khí mạch mở ra, từng nhịp tim đập mạnh mẽ như trống trận.
Khi hắn ngồi xuống dưới gốc Sinh Linh Thụ, bới xung quanh nó lúc nào cũng tràn đầy linh khí từ thiên nhiên, ngồi cạnh thôi chỗ tốt cũng không ít đâu.
Toàn thân Kha Tụ run lên một hồi dữ dội, rồi như có thứ gì đó xuyên phá được tầng màn chắn cuối cùng. Làn khí dày đặc cuộn lên quanh thân, hắn mở bừng mắt — bước vào Chiến sĩ Sơ cảnh. Tên này không thèm kiêng dè, lập tức chạy ra khỏi lều của Linh Nhu mà lớn tiếng hét lên :"Hhaha...ta cũng trở thành Chiến sĩ Sơ cảnh rồi, Thần Linh cuối cùng cũng đã chấp nhận ta rồi..."
4
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
