TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Chương 13: Mộc Thương

A Tích khựng lại, ánh mắt khẽ run, nhưng cô cố gượng cười.

“Chị đã tìm hai đứa suốt cả mùa thu. Có tin từ thợ săn—nói có người cắm trại ở vùng này…”

“Không phải ai cũng muốn gặp lại người cũ,” – giọng A Khiên lạnh đi một nấc – “Nhất là khi họ từng bỏ mặc người thân bị đuổi khỏi bộ tộc.”

Mộc Thương lúc này mới lên tiếng. Hắn đưa tay phủi tuyết khỏi vai, bước tới gần hơn, gương mặt gầy đi, ánh mắt thì vẫn chứa sự xem thường quen thuộc.

“Là chính mày tự rời khỏi, đừng nói như thể bị ép.

Còn nó nữa...” – ánh mắt hắn liếc sang Linh Nhu – “…nếu không có sự tồn tại ấy, mày đã không bị đẩy ra.”

Linh Nhu vẫn đứng sau lưng A Khiên, tay chạm nhẹ lên Sinh Linh Thụ. Cây khẽ rung một nhịp, lá ánh lên màu xanh lam nhạt – dấu hiệu cảnh báo nhẹ.

Cô không nói, không phản ứng. Nhưng ánh mắt sắc như chốt tên, lạnh như tuyết đầu mùa. Mộc Thương thoáng nhíu mày, rồi quay đi.

“Chúng tao không đến đây để gây chuyện. A Tích muốn gặp mày. Còn tao… tao chỉ theo để đảm bảo cô ấy không chết giữa rừng.”

A Khiên mím môi, cơ bắp trên vai căng lên.

“Mày thì luôn có lý do. Lần nào cũng hợp lý. Nhưng chưa lần nào vì người khác.”

A Tích vội chen vào, cố giữ hòa khí:

“Khiên à, đừng như thế…, Linh Nhu… Em ấy đã phải chịu nhiều rồi. Ta… ta không có ý xấu.”

Cô quay sang Linh Nhu, hơi cúi đầu – một cái cúi đầy áy náy, nhưng chân thành.

“Ta là chị lại không bảo vệ được hai đứa năm đó. Nhưng lần này… nếu có thể, ta muốn ở lại vài hôm, xem các em sống thế nào…”

Linh Nhu vẫn không trả lời. Chỉ có Sinh Linh Thụ nhẹ nhàng đung đưa, lá cây như rung theo nhịp tim người chủ.

A Khiên khẽ nói:

“Không có chỗ cho khách ở đây. Nhưng nếu muốn trú tuyết, thì ít nhất… đừng để thằng Mộc Thương mở miệng.”

Mộc Thương bật cười khẽ, giọng đều đều:

“Yên tâm. Tao không hứng thú với mớ đất cát này.”

“Nhưng rồi sẽ đến lúc… các người cần thứ mà chỉ bộ tộc có thể cho.”

Câu đó rơi xuống như băng, làm cho ánh mắt A Khiên tối lại. Linh Nhu, dù vẫn im lặng, tay đã rời khỏi cây. Cô bước lên nửa bước, đứng ngang hàng với A Khiên.

Và Sinh Linh Thụ, bất ngờ sáng lên một tia màu đỏ nhạt như máu đông—chỉ trong thoáng chốc, rồi tắt.

Rất nhanh, buổi trưa đã đến gần nhưng bên ngoài trời tuyết vẫn lặng lẽ rơi. Gió lùa qua những thân cây khô cao lớn, hú lên từng đợt buốt lạnh. Nhưng trong căn lều đất – nơi chỉ được che bằng da thú và xương khô – lại tỏa ra một mùi thơm khác lạ, nồng mà ấm, giống như có một làn khói nhỏ chui thẳng vào bụng người.

A Tích vừa rửa tay bằng nước đá tan, vừa bất giác hít sâu.

“Em làm gì vậy Linh Nhu... thơm lạ thường.”

Linh Nhu ngồi xổm bên bếp, tay phải cầm dao đá mẻ cạnh, còn tay trái giữ một miếng thịt lợn rừng vừa lôi ra từ túi hệ thống. Cô không ngẩng đầu, chỉ nói nhẹ:

“Thịt để lâu phải khử lại mùi. Hôm nay nấu đơn giản thôi, món kho, món nướng, và ít cơm.”

Dao đá cùn, lại mẻ góc, cắt từng lát thịt phải rất kiên nhẫn. Linh Nhu chém bằng lực tay, rồi dùng đá mài lưỡi dao ngay tại chỗ để sắc tạm, cứ thế cắt được từng miếng thịt dày đều, vừa đủ để chín mềm mà không khô.

Mỡ lợn đã chưng sẵn từ trước, cô múc một thìa nhỏ cho vào nồi đất thô, đặt lên ba tảng đá kê bếp. Khi mỡ bắt đầu tan ra và xèo xèo sôi, cô cho một nhúm hành rừng và lá thơm cắt nhỏ vào đảo đều. Hương mỡ và lá dại quyện lại, thơm đến mức ngay cả Sinh Linh Thụ bên góc lều cũng run nhè nhẹ, như đang hưởng thụ hơi ấm đó.

Phần thịt thỏ được cô chao qua lửa cho se mặt, rồi bỏ vào nồi đất, thêm nước suối đã nấu sôi, kèm theo vài miếng củ cải rừng và lát gừng dại – tất cả đều học được từ lần "nghe tiếng lòng thực vật".

Bữa cơm được dọn ra đơn giản, nhưng bốc khói nghi ngút: Thịt thỏ kho củ dại thơm ngào ngạt, nước kho sền sệt, vàng óng ánh mỡ, thịt lợn nướng lửa than, mặt ngoài cháy cạnh, bên trong mềm ngọt.

A Tích nhìn không chớp mắt. Cô từng nghĩ sống hoang dã là chịu đói, chịu rét, nhưng hôm nay lại được ăn một bữa có phần tinh tế đến kỳ lạ.

Lúc mọi người đang ngồi quây quần, Mộc Thương nhìn Linh Nhu đang cúi người gắp cơm, bỗng trầm giọng:

“Cho tao thêm thịt. Miếng nhiều mỡ ấy.”

Linh Nhu hơi khựng lại, tay vẫn giữ chén, giọng nhỏ nhẹ:

“Tôi đang bận gắp cho cho chị Tích, không rảnh.”

“Tao bảo lấy bây giờ.” – Giọng hắn hạ thấp, đầy lệnh lạc. “Người trong rừng mà không biết cấp trên cấp dưới, e là sống không nổi đâu.”

Không khí trong lều đột ngột trầm xuống. A Khiên đặt đũa xuống bàn gỗ, mắt tối lại.

“Ở đây, không có ai trên ai dưới. Cơm này là tiểu Nhu nấu, ai không biết điều thì mời ra ngoài mà tự săn tự nấu.”

Mộc Thương nheo mắt, nhưng không đáp. Chỉ là cặp đũa thô trên tay hắn khựng lại một lúc lâu, rồi tiếp tục ăn, chậm rãi.

A Tích vội vàng chuyển đề tài, nhưng ánh mắt cô vẫn đầy ngại ngùng và khó xử. Linh Nhu cười nhạt, không nói gì, chỉ khẽ vuốt nhẹ lên lá cây sinh linh đặt bên hông lều, như để trấn an bản thân.

Đến chiều, hai người đàn ông cùng ra ngoài săn thú rừng, để lại hai người phụ nữ chân yếu tay mềm ở trong lều. Gió đã lặng từ lâu, nhưng trong hoang nguyên phủ tuyết, sự yên tĩnh chưa bao giờ mang lại cảm giác yên tâm.

Trong chiếc lều nhỏ, ánh sáng cam dịu của Sinh Linh Thụ lan đều như một bếp lửa vô hình. Căn lều chỉ rộng hơn 10m, có một người nằm, một người ngồi, một gốc cây non trú ngụ giữa giá lạnh khắc nghiệt.

Linh Nhu đang khâu lại tấm da thú bị rách nơi mép lều. Tay cô linh hoạt, từng mũi kim chắc chắn và đều đặn như gió thở trên mặt tuyết. Phía đối diện, A Tích đang đổ nước nóng vào ấm đất đặt trên lò lửa đá, mùi cỏ khô trong ấm bốc lên thoang thoảng hăng nồng.

“Cây này…” – A Tích buông lời khi nhìn chằm chằm vào Sinh Linh Thụ – “Chưa từng thấy ở vùng Bắc Tuyết. Vậy mà nó sống được trong điều kiện này… lạ thật.”

Linh Nhu không ngẩng lên. Cô vẫn may vá, giọng bình thản.

“Lúc đào tuyết, nó mọc lên. Tình cờ thôi. Có nó, lều ấm lên rõ rệt.”

Một câu trả lời đơn giản, vừa đủ. Hệ thống không cho phép nói nhiều hơn. Dù thân thế là gì, dù có thể tin đến đâu, Linh Nhu cũng hiểu: có những sự thật phải chôn chặt hơn cả bí mật tổ tiên.

“Không giống em.” – A Tích ngồi xuống, ánh mắt dịu lại – “Không giống em trước kia chút nào.”

“Người ta thay đổi khi không còn đường lùi.” – Linh Nhu đáp nhẹ.

“Khi nghe tin em và A Khiên bị đẩy khỏi trung tâm… ta đã… không biết phải phản ứng thế nào.”

Linh Nhu ngừng tay. Đôi mắt cô vẫn dán vào mép lều, nhưng ánh nhìn đã trở nên xa xăm.

“Vậy cuối cùng, chị chọn im lặng.”

A Tích chậm rãi đặt tách gỗ xuống. Gương mặt cô không còn vẻ điềm đạm như mọi khi. Có thứ gì đó như tro tàn dấy lên trong giọng nói.

“Không phải chị không muốn giúp. Nhưng khi Tích Nguyệt và Dư Nguyệt đồng lòng… không ai trong Hạ Nguyệt còn tiếng nói. Em biết mà.”

“Nhưng mẹ tôi có tiếng nói.” – Linh Nhu ngẩng lên, lần đầu nhìn thẳng vào A Tích – “Bà là người giữ kho cấm dược thảo. Chức vụ chỉ dưới Đại Pháp Sư. Chị biết chuyện bà bị vu khống là dùng dược cổ, phải không?”

A Tích im lặng một lúc rất lâu. Cuối cùng, cô gật đầu.

“Người tố cáo… là Thương Mộc.”

Khoảnh khắc đó, căn lều trở nên quá nhỏ. Không khí loãng đi. Trong sự im lặng, Sinh Linh Thụ khẽ rung, một cánh lá xoắn lại như vặn mình trong gió. A Tích nhìn thấy điều đó – cái chuyển động dịu dàng nhưng bất thường.

“Hắn từng là học trò của mẹ tôi.” – Linh Nhu nói khẽ, không hận thù, chỉ là một sự thật. Một nhát dao mài mòn theo năm tháng, giờ đã đủ sắc.

A Tích siết nhẹ ngón tay quanh tách gỗ.

4

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.