0 chữ
Chương 12
Chương 12: Tiếng gọi dưới tán lá non.
Thức ăn đã được hun khô thì tạm thời cho vào túi trữ đồ để tránh tuyết ẩm làm mốc. Linh Nhu cũng tận lực đi gom củi khô, chẻ nhỏ trước khi bão tới – vì khi ẩm, sẽ không đốt được. A Khiên thở gấp, mồ hôi nhỏ giọt trên gò má đóng băng, gằn từng tiếng:
“Phải giữ được lửa… dù chỉ còn một que củi.”
Ngay trong đêm đó, gió hú như tiếng thú gào, từng lớp tuyết đập vào mái lều như muốn xé toạc ra. Linh Nhu và A Khiên phải đổ mỡ lợn thêm vào lò để giữ lửa cháy. Tuy nhiên, chỉ cần lều kín gió, vậy thì bên trong vô cùng ấm áp, lại có lông thú nằm lót lên, gần như cả hai không phải chịu cơn lạnh nào cả.
Tất nhiên, nếu da thú ẩm, họ phải thay phiên lau, ép, đắp thêm tro để giữ khô:
“Nếu lửa tắt, chúng ta sẽ chết cóng.”
A Khiên ôm chặt cô bên đống lửa: “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ sống sót.”
Tưởng chừng mọi chuyện đã qua đi, đến giữa đêm, một góc mái bị tuyết đè nặng sụp xuống – gió lạnh ập vào. A Khiên nhanh chóng tỉnh dậy, lao ra dùng xương gỗ đỡ lại, bị gió thổi bật ngã, má chảy máu. Linh Nhu dùng thân mình chắn gió cho lò lửa, tay run lập cập nhưng vẫn giữ ngọn lửa sống. Cuối cùng họ bịt được khe hở bằng cả tấm da lót ngủ, hy sinh phần ấm của chính mình.
Đêm lạnh đầu tiên đã qua.
Trận bão tuyết như con thú đói vừa ngấu nghiến cả khu rừng, để lại một màu trắng nhòe mắt và cái lạnh gặm nhấm vào xương. Nhưng ngọn lửa trong căn lều đất nửa chìm vẫn còn le lói, đỏ cam ấm áp, lặng lẽ sống sót như hai con người bên cạnh nó.
Linh Nhu mở mắt, đôi lông mày khẽ động.
Cô ngồi dậy, cơ thể còn ê ẩm sau chấn thương, nhưng ít nhất—cô vẫn còn sống. A Khiên đang cẩn thận chỉnh lại vải da phủ trên lỗ thông khói, ánh mắt tập trung, trầm mặc như thường lệ.
Đúng lúc ấy—
【Hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ Ẩn – “Giữ lửa qua đêm đông” → HOÀN THÀNH】
Bạn đã vượt qua đêm đông đầu tiên với ngọn lửa cháy suốt, giữ được sự sống trong môi trường cực hạn.
➤ Bạn chứng minh: sự sống cần ý chí hơn cả công cụ.
🎁 Phần thưởng nhận được:
▸ [Hạt giống tinh linh – Thực vật đồng hành Lv.1]
→ Một mầm sống cổ đại, từng nảy mầm bên cạnh những bộ tộc nguyên sơ kiên cường nhất.
→ Có thể trồng trong môi trường kín đáo, đồng hành và phát triển theo cảm xúc và lựa chọn của bạn.
Cô nhìn chằm chằm vào thông báo ảo, bàn tay siết chặt lấy tấm da thú phủ trên đùi.
Một vật thể mờ mờ xuất hiện trong túi da thô kệch bên cạnh cô—một hạt giống, cỡ ngón tay út, xanh nhạt như thạch trong, bên trong như có dòng sáng rất mảnh xoáy nhẹ.
“Linh Nhu?” – Giọng A Khiên vang lên nhẹ nhàng, mang theo mối quan tâm pha lẫn dè chừng.
“Sao vậy?”
Cô quay lại, mỉm cười nhẹ:
“A Khiên, Thần Linh nói rằng ngài đã nhìn thấy sự nỗ lực của hai chúng ta cho nên ngài vừa mới ban cho chúng ta một hạt giống, nói rằng chúng ta hãy trồng nó.”
"Hạt giống ư? Nhưng mùa đông giá lạnh thế này, liệu có trồng được không?"
"Đừng lo lắng, chúng ta hãy tin tưởng vào Thần Linh!"
Khi tuyết ngoài kia còn đang rơi rải rác, Linh Nhu chuẩn bị trồng hạt giống. Cô lấy một cái sọ rỗng của lợn rừng nhỏ – vốn dùng để chứa nước mưa – đổ vào ít đất ẩm bên lối vào, trộn cùng tro bếp, và một nhúm phân khô đã phơi khử trùng.
A Khiên đứng gần đó, khoanh tay theo dõi, ánh mắt có chút khó hiểu:
“Em vẫn muốn trồng… cây à?”
“Không hẳn là cây,” – Linh Nhu vừa trộn đất vừa đáp – “Giống như… một sinh vật sống. Em nghĩ nó muốn ở bên cạnh mình.”
Cô đặt hạt giống vào giữa hỗn hợp, rồi phủ lên một lớp đất mỏng, sau đi từ hệ thống tưới cho nó một ít Mộc Linh Tuyền. Một chút hơi ấm còn sót lại trong lòng bàn tay cô truyền xuống, như một lời thì thầm không lời. A Khiên không nói gì, chỉ nhìn theo, ánh mắt dần nghiêm lại, không còn coi đó là trò ngớ ngẩn.
“Nó sẽ lớn lên sao?” – Anh hỏi khẽ.
“Em không biết,” – cô nhìn ra ngoài trời tuyết – “Nhưng nó đã chọn em rồi.”
Khi ánh sáng trắng nhạt của ban mai chiếu xuống, len lỏi qua khe da thú, cả hai cùng thức dậy vì tiếng… rất nhỏ.
Soạt.
Linh Nhu mở mắt trước, rồi ngồi bật dậy, ánh nhìn dán vào chiếc sọ bên cạnh bếp tro.
Trong lòng sọ, một mầm cây xanh nhạt, trong suốt như thủy tinh non, đang vươn lên khoảng một gang tay. Lá của nó hình giọt nước, khẽ rung như bắt nhịp với hơi thở của người đối diện.
A Khiên cúi xuống. Anh không hay cười, nhưng lần này, khóe miệng hơi nhếch lên một chút.
“Nó… sống rồi.”
Linh Nhu cúi đầu, đưa tay chạm nhẹ vào chiếc lá. Làn da chạm vào mầm cây, và nó rung nhẹ—một phản ứng không phải gió, không phải vô tình.
Cô mỉm cười, lần đầu tiên sau nhiều ngày mệt mỏi:
“Chào mừng bé con đến với thế giới này.”
Buổi sáng thứ tư sau trận bão tuyết đầu mùa.
Trời vẫn trắng, tuyết không còn rơi dày, nhưng giá lạnh thì chưa buông tha. A Khiên vừa trở về sau khi kiểm tra bẫy đặt hôm qua – vài dấu chân thú, nhưng không có con nào bị mắc. Anh lắc đầu, tháo tấm da dày ướt tuyết đặt bên bếp hong khô.
Linh Nhu đang chuẩn bị nấu cháo loãng từ ít lúa dại rang. Trong góc lều, Sinh Linh Thụ – mầm cây phát sáng nhè nhẹ – vẫn đứng đó như một bạn đồng hành thầm lặng.
Bỗng—
Rrrr…
Một tiếng rung rất nhẹ vang lên, như ai đó kéo căng một sợi dây đàn rồi thả ra. Linh Nhu sững người, nhìn sang góc lều. Sinh Linh Thụ đang rung khẽ, từng chiếc lá nhỏ xíu phát sáng yếu ớt hơn mọi khi.
“Nó… chưa từng thế này.” – cô nói nhỏ, gần như không thở.
A Khiên lập tức tiến lại, rút con dao đá tự chế bên hông.
“Thú hoang?”
Linh Nhu ngồi sát xuống, áp tay lên gốc cây, muốn thử dùng Giao Cảm Thực Vật để cảm nhận thử. Một cảm giác lạnh lẽo truyền vào, kèm theo âm thanh rất mơ hồ vang trong đầu cô—từ đâu đó phía xa rừng tuyết:
“…gần hơn rồi…”
“…gọi tên nó…”
“…nhớ gương mặt kia…”
Một thoáng, cô nhìn A Khiên.
“Không phải thú. Là… người. Hai người. Đang đến gần.”
“Người?” – anh cau mày.
“Một người nhớ anh.” – cô nói khẽ. “Một người thì không chắc có đến vì tốt đẹp.”
Và rồi họ xuất hiện…
Một tiếng gió lùa rít lên ở khoảng trống giữa cây.
Tầm nửa canh giờ sau, qua lớp tuyết mỏng, hai bóng người xuất hiện. Một cao, một thấp. Quần áo da thú, đi chậm, rõ ràng đã mệt mỏi.
A Khiên bước ra trước lều, tay nắm chặt chuôi dao đá. Linh Nhu đứng cạnh, ánh mắt lạnh lùng, phòng thủ.
“A Khiên…” – giọng nữ vang lên, khàn khàn vì lạnh và khô cổ, nhưng ẩn chứa cảm xúc nghẹn ngào.
“A Tích…” – anh chậm rãi nói, ánh mắt sắc như băng.
Người phụ nữ kia – gầy đi nhiều, tóc rối, nhưng đôi mắt giống A Khiên đến lạ. Đi cạnh cô là một người đàn ông với gương mặt trầm, đôi mắt sắc lẻm – Mộc Thương, người từng là phó thủ lĩnh toán săn của bộ tộc.
“Là tụi tôi.” – anh ta nói, giọng điềm tĩnh, nhưng không có vẻ ân hận. “Tụi tôi đi tìm hai người.”
Trong lúc căng thẳng, Sinh Linh Thụ trong lều khẽ phát sáng mạnh lên, lá rung nhè nhẹ, như phản ứng với luồng khí xa lạ đang tiến đến.
A Khiên không quay lại nhìn, nhưng anh biết—nó đang cảm nhận một điều gì đó bất ổn.
Linh Nhu khẽ lùi nửa bước, đặt tay lên vỏ sọ chạm nhẹ vào lá Sinh Linh Thụ:"Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu."
A Tích gạt tuyết khỏi áo choàng, bước lên một bước, đôi mắt đỏ hoe vì gió lạnh và vì điều gì đó sâu xa hơn:
“A Khiên, ta có thể ôm em một cái không?”
A Khiên không đáp. Tay vẫn đặt cạnh hông, gần con dao đá thô ráp.
Chỉ nói bằng giọng phẳng lặng:
“Còn sống là tốt rồi.”
“Phải giữ được lửa… dù chỉ còn một que củi.”
Ngay trong đêm đó, gió hú như tiếng thú gào, từng lớp tuyết đập vào mái lều như muốn xé toạc ra. Linh Nhu và A Khiên phải đổ mỡ lợn thêm vào lò để giữ lửa cháy. Tuy nhiên, chỉ cần lều kín gió, vậy thì bên trong vô cùng ấm áp, lại có lông thú nằm lót lên, gần như cả hai không phải chịu cơn lạnh nào cả.
Tất nhiên, nếu da thú ẩm, họ phải thay phiên lau, ép, đắp thêm tro để giữ khô:
“Nếu lửa tắt, chúng ta sẽ chết cóng.”
A Khiên ôm chặt cô bên đống lửa: “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ sống sót.”
Đêm lạnh đầu tiên đã qua.
Trận bão tuyết như con thú đói vừa ngấu nghiến cả khu rừng, để lại một màu trắng nhòe mắt và cái lạnh gặm nhấm vào xương. Nhưng ngọn lửa trong căn lều đất nửa chìm vẫn còn le lói, đỏ cam ấm áp, lặng lẽ sống sót như hai con người bên cạnh nó.
Linh Nhu mở mắt, đôi lông mày khẽ động.
Cô ngồi dậy, cơ thể còn ê ẩm sau chấn thương, nhưng ít nhất—cô vẫn còn sống. A Khiên đang cẩn thận chỉnh lại vải da phủ trên lỗ thông khói, ánh mắt tập trung, trầm mặc như thường lệ.
【Hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ Ẩn – “Giữ lửa qua đêm đông” → HOÀN THÀNH】
Bạn đã vượt qua đêm đông đầu tiên với ngọn lửa cháy suốt, giữ được sự sống trong môi trường cực hạn.
➤ Bạn chứng minh: sự sống cần ý chí hơn cả công cụ.
🎁 Phần thưởng nhận được:
▸ [Hạt giống tinh linh – Thực vật đồng hành Lv.1]
→ Một mầm sống cổ đại, từng nảy mầm bên cạnh những bộ tộc nguyên sơ kiên cường nhất.
→ Có thể trồng trong môi trường kín đáo, đồng hành và phát triển theo cảm xúc và lựa chọn của bạn.
Cô nhìn chằm chằm vào thông báo ảo, bàn tay siết chặt lấy tấm da thú phủ trên đùi.
Một vật thể mờ mờ xuất hiện trong túi da thô kệch bên cạnh cô—một hạt giống, cỡ ngón tay út, xanh nhạt như thạch trong, bên trong như có dòng sáng rất mảnh xoáy nhẹ.
“Sao vậy?”
Cô quay lại, mỉm cười nhẹ:
“A Khiên, Thần Linh nói rằng ngài đã nhìn thấy sự nỗ lực của hai chúng ta cho nên ngài vừa mới ban cho chúng ta một hạt giống, nói rằng chúng ta hãy trồng nó.”
"Hạt giống ư? Nhưng mùa đông giá lạnh thế này, liệu có trồng được không?"
"Đừng lo lắng, chúng ta hãy tin tưởng vào Thần Linh!"
Khi tuyết ngoài kia còn đang rơi rải rác, Linh Nhu chuẩn bị trồng hạt giống. Cô lấy một cái sọ rỗng của lợn rừng nhỏ – vốn dùng để chứa nước mưa – đổ vào ít đất ẩm bên lối vào, trộn cùng tro bếp, và một nhúm phân khô đã phơi khử trùng.
A Khiên đứng gần đó, khoanh tay theo dõi, ánh mắt có chút khó hiểu:
“Em vẫn muốn trồng… cây à?”
“Không hẳn là cây,” – Linh Nhu vừa trộn đất vừa đáp – “Giống như… một sinh vật sống. Em nghĩ nó muốn ở bên cạnh mình.”
Cô đặt hạt giống vào giữa hỗn hợp, rồi phủ lên một lớp đất mỏng, sau đi từ hệ thống tưới cho nó một ít Mộc Linh Tuyền. Một chút hơi ấm còn sót lại trong lòng bàn tay cô truyền xuống, như một lời thì thầm không lời. A Khiên không nói gì, chỉ nhìn theo, ánh mắt dần nghiêm lại, không còn coi đó là trò ngớ ngẩn.
“Nó sẽ lớn lên sao?” – Anh hỏi khẽ.
“Em không biết,” – cô nhìn ra ngoài trời tuyết – “Nhưng nó đã chọn em rồi.”
Khi ánh sáng trắng nhạt của ban mai chiếu xuống, len lỏi qua khe da thú, cả hai cùng thức dậy vì tiếng… rất nhỏ.
Soạt.
Linh Nhu mở mắt trước, rồi ngồi bật dậy, ánh nhìn dán vào chiếc sọ bên cạnh bếp tro.
Trong lòng sọ, một mầm cây xanh nhạt, trong suốt như thủy tinh non, đang vươn lên khoảng một gang tay. Lá của nó hình giọt nước, khẽ rung như bắt nhịp với hơi thở của người đối diện.
A Khiên cúi xuống. Anh không hay cười, nhưng lần này, khóe miệng hơi nhếch lên một chút.
“Nó… sống rồi.”
Linh Nhu cúi đầu, đưa tay chạm nhẹ vào chiếc lá. Làn da chạm vào mầm cây, và nó rung nhẹ—một phản ứng không phải gió, không phải vô tình.
Cô mỉm cười, lần đầu tiên sau nhiều ngày mệt mỏi:
“Chào mừng bé con đến với thế giới này.”
Buổi sáng thứ tư sau trận bão tuyết đầu mùa.
Trời vẫn trắng, tuyết không còn rơi dày, nhưng giá lạnh thì chưa buông tha. A Khiên vừa trở về sau khi kiểm tra bẫy đặt hôm qua – vài dấu chân thú, nhưng không có con nào bị mắc. Anh lắc đầu, tháo tấm da dày ướt tuyết đặt bên bếp hong khô.
Linh Nhu đang chuẩn bị nấu cháo loãng từ ít lúa dại rang. Trong góc lều, Sinh Linh Thụ – mầm cây phát sáng nhè nhẹ – vẫn đứng đó như một bạn đồng hành thầm lặng.
Bỗng—
Rrrr…
Một tiếng rung rất nhẹ vang lên, như ai đó kéo căng một sợi dây đàn rồi thả ra. Linh Nhu sững người, nhìn sang góc lều. Sinh Linh Thụ đang rung khẽ, từng chiếc lá nhỏ xíu phát sáng yếu ớt hơn mọi khi.
“Nó… chưa từng thế này.” – cô nói nhỏ, gần như không thở.
A Khiên lập tức tiến lại, rút con dao đá tự chế bên hông.
“Thú hoang?”
Linh Nhu ngồi sát xuống, áp tay lên gốc cây, muốn thử dùng Giao Cảm Thực Vật để cảm nhận thử. Một cảm giác lạnh lẽo truyền vào, kèm theo âm thanh rất mơ hồ vang trong đầu cô—từ đâu đó phía xa rừng tuyết:
“…gần hơn rồi…”
“…gọi tên nó…”
“…nhớ gương mặt kia…”
Một thoáng, cô nhìn A Khiên.
“Không phải thú. Là… người. Hai người. Đang đến gần.”
“Người?” – anh cau mày.
“Một người nhớ anh.” – cô nói khẽ. “Một người thì không chắc có đến vì tốt đẹp.”
Và rồi họ xuất hiện…
Một tiếng gió lùa rít lên ở khoảng trống giữa cây.
Tầm nửa canh giờ sau, qua lớp tuyết mỏng, hai bóng người xuất hiện. Một cao, một thấp. Quần áo da thú, đi chậm, rõ ràng đã mệt mỏi.
A Khiên bước ra trước lều, tay nắm chặt chuôi dao đá. Linh Nhu đứng cạnh, ánh mắt lạnh lùng, phòng thủ.
“A Khiên…” – giọng nữ vang lên, khàn khàn vì lạnh và khô cổ, nhưng ẩn chứa cảm xúc nghẹn ngào.
“A Tích…” – anh chậm rãi nói, ánh mắt sắc như băng.
Người phụ nữ kia – gầy đi nhiều, tóc rối, nhưng đôi mắt giống A Khiên đến lạ. Đi cạnh cô là một người đàn ông với gương mặt trầm, đôi mắt sắc lẻm – Mộc Thương, người từng là phó thủ lĩnh toán săn của bộ tộc.
“Là tụi tôi.” – anh ta nói, giọng điềm tĩnh, nhưng không có vẻ ân hận. “Tụi tôi đi tìm hai người.”
Trong lúc căng thẳng, Sinh Linh Thụ trong lều khẽ phát sáng mạnh lên, lá rung nhè nhẹ, như phản ứng với luồng khí xa lạ đang tiến đến.
A Khiên không quay lại nhìn, nhưng anh biết—nó đang cảm nhận một điều gì đó bất ổn.
Linh Nhu khẽ lùi nửa bước, đặt tay lên vỏ sọ chạm nhẹ vào lá Sinh Linh Thụ:"Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu."
A Tích gạt tuyết khỏi áo choàng, bước lên một bước, đôi mắt đỏ hoe vì gió lạnh và vì điều gì đó sâu xa hơn:
“A Khiên, ta có thể ôm em một cái không?”
A Khiên không đáp. Tay vẫn đặt cạnh hông, gần con dao đá thô ráp.
Chỉ nói bằng giọng phẳng lặng:
“Còn sống là tốt rồi.”
4
0
3 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
