TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 93
Chương 93: Không ngừng (53)

Phòng 4-1 diện tích chỉ 20 mét vuông, đồ đạc trong nhà rất cũ, cửa sổ đóng kín, trên bàn và sàn nhà phủ một lớp bụi dày.

Minh Thứ vừa mang bao giày và găng tay vừa hỏi: “Có phát hiện được gì không?”

“Có dấu chân và dấu vân tay, dấu vân tay bị hư hỏng khá nặng, rất khó khôi phục được như cũ, nhưng dấu chân được bảo quản tốt, có thể dùng làm bằng chứng.” Tiêu Mãn nhìn Minh Thứ: “Nhưng chỉ có một bộ dấu chân.”

“Một bộ?” Minh Thứ đeo tốt găng tay: “Điều đó có nghĩa là không có ai khác xuất hiện ở đây, dấu vân tay và dấu chân đều thuộc về Hoàng Mưu Tuyền…”

Tiêu Mãn nói: “Chắc là như thế này.”

Minh Thứ đi đến cạnh tủ điện nói: “Không được, vẫn phải lấy về làm mẫu.”

“Ừ, tôi hiểu rồi.” Tiêu Mãn nói: “Tôi đã kiểm tra tủ điện rồi, nguồn điện chính đã tắt, van nước và van khí cũng đóng.”

Minh Thứ gật đầu rồi lại đi đến tủ lạnh.

Cửa tủ lạnh mở toang, thức ăn bên trong đã hư thối từ lâu, mùi hôi cũng không còn nồng nặc.

Ngăn tủ lạnh có tổng cộng 3 ngăn, chứa tổng cộng 8 chiếc tô, tô này đựng thức ăn, ngoài ra còn có 4 túi nhựa đựng nguyên liệu chưa nấu chín.

“Thành phần trong mỗi chiếc bát đã được lấy mẫu và sẽ được kiểm tra sau”, Tiêu Mãn cho biết.

Minh Thứ dạo một vòng phòng bếp, nghe thấy Phương Viễn Hàng từ trong phòng ngủ gọi: “Tủ quần áo của Hoàng Mưu Tuyền đầy ắp luôn.”

Phòng ngủ rất hẹp, chỉ có một chiếc giường và một tủ quần áo khổng lồ, gần như không còn chỗ trống.

Tủ quần áo toát ra mùi gỗ và mùi sơn cũ, phần lớn không gian được nhồi bằng bông gòn, nửa còn lại chứa đầy quần áo của Hoàng Mưu Tuyền.

Từ áo khoác ngoài đến đồ lót đều có, tuy số lượng không nhiều, nhưng đối với một người đàn ông ngoài 50 mưu sinh bằng nghề bán hàng rong thì những bộ quần áo này hẳn đều là quần áo của Hoàng Mưu Tuyền.

“Trong tủ lạnh còn có đồ ăn chưa nấu chín, còn có tám bát đồ ăn thừa, quần áo còn chưa lấy đi, nhưng người đã biến mất hơn nửa năm.” Minh Thứ nói: “Không thể nào ông ta tự mình đi xa được, cách giải thích duy nhất là khi ông ta rời đi cũng không nghĩ bản thân sẽ không thể quay về được. Nhưng nước, điện…”

“Các anh có thói quen tắt nguồn nước và van điện khi ra khỏi nhà không?” Tiêu Mãn hỏi.

Phương Viễn Hàng lắc đầu: “Wifi tôi cũng không tắt.”

“Nhiều người lớn tuổi sẽ tắt van điện và gas, cho rằng như vậy sẽ an toàn hơn.” Minh Thứ lại nhìn vào vòi nước: “Nhưng vòi nước… trừ khi cậu phải rời nhà nửa năm hơn, chứ rất ít người sẽ chủ động tắt luôn vòi nước, trước khi ra ngoài họ chỉ cần xác nhận là vòi nước đã được vặn chặt là ổn rồi.”

“Thật kỳ lạ!” Phương Viễn Hàng nói: “Hoàng Mưu Tuyền tắt van nước, nhưng đồ thừa trong tủ lạnh cũng không vứt, quần áo cũng không đem đi.”

“Mâu thuẫn đã xuất hiện, Hoàng Mưu Tuyền tắt van nước, chứng tỏ ông ta đã chuẩn bị kỹ càng cho chuyến đi xa, đồ ăn trong tủ lạnh cũng chưa được chế biến, chứng tỏ ông ta không nghĩ rằng mình sẽ đi trong thời gian dài.” Minh Thứ khoanh tay, cụp mắt suy nghĩ: “Nhân tiện, trong nhà có dấu hiệu đánh nhau không?”

“Không rõ.” Tiêu Mãn nói: “Nhưng có một việc khiến tôi để tâm.”

“Ở đâu?”

“Tôi thấy căn hộ này quá sạch sẽ.”

“Sạch sẽ à?”

“Chính là cảm giác như nó đã được cố ý dọn dẹp.”

Phương Viễn Hàng nói: “Trước Tết không phải nhà nào cũng dọn dẹp sao?”

“Không.” Tiêu Mãn nói: “Không phải loại ‘sạch sẽ’ như cậu nghĩ đâu. Cho dù Hoàng Mưu Tuyền đã dọn phòng trước Tết, nhưng đến nay cũng đã nửa năm rồi.”

“Tôi hiểu ý của cậu rồi.” Minh Thứ nói: “Những dấu vết mà cậu cho rằng nên tồn tại, lại không hề tồn tại.”

“Ừm. Tội phạm sợ hiện trường để lại dấu vết định hướng nên sau khi phạm tội thường sẽ dọn dẹp hiện trường.” Tiêu Mãn nói: “Tôi đã đến nhiều hiện trường, sự ‘sạch sẽ’ ở đây khiến tôi có cảm giác tương tự.”

“Chờ một chút!” Phương Viễn Hàng vỗ tay: “Như anh nói, nơi này đã được đặc biệt quét dọn, vậy đây không phải là hiện trường án mạng sao? Hoàng Mưu Tuyền chết ở chỗ này, sau đó thi thể bị mang đi, cho nên thức ăn ở trong tủ lạnh không được xử lý, quần áo trong tủ cũng không bị lấy đi. Nhưng van điện nước chính đã đóng – hung thủ không cần giúp Hoàng Mưu Tuyền lau chùi tủ lạnh, thức ăn bên trong đã thối rữa, tủ lạnh cũng đóng kín, dù có hôi đến mấy cũng không lan qua nhà khác được. Nhưng van điện nước chính phải khóa chặt, vì trong ngôi nhà cũ kỹ này nếu mất điện, mất nước hoặc hỏng hóc thiết bị, đường ống nước có thể bị vỡ. Chỉ cần chuyện này xảy ra, nhất định sẽ có người tìm tới cửa, thậm chí có thể gọi cảnh sát!

Minh Thứ nói: “Điều này về cơ bản có thể giải thích tình huống mâu thuẫn vừa rồi. Việc kiểm tra luminol đã được thực hiện chưa?”

“Không có phản ứng với vết máu.” Tiêu Mãn thu dọn hộp đồ nghề: “Tôi phải về kiểm tra mẫu dấu chân trước đã.”

“Nếu đây thực sự là hiện trường đầu tiên, hung thủ làm sao đem Hoàng Mưu Tuyền đi?” Phương Viễn Hàng nói: “Thuốc thử luminol không phát hiện ra vết máu, cho nên hung thủ không chặt xác ở đây… A, em nghĩ tới một điểm, Hoàng Mưu Tuyền chết không bị chảy máu, ít nhất thì ông ta không chết vì chảy máu đầm đìa.”

Minh Thứ đứng cạnh chiếc bàn duy nhất trong phòng khách, dùng bàn tay đeo găng vuốt ve mép bàn: “Mang một người trưởng thành đi mà không chặt xác, rất có thể sẽ thu hút sự chú ý của người khác, bị người ta nhìn thấy cũng sẽ khó giải thích.”

“Vậy trọng yếu là tìm được nhân chứng.” Phương Viễn Hàng nhiệt tình nói: “Cái này em sẽ đi ngay!”

Sau đó, việc so sánh dấu chân không có kết quả, tuy nhiên, Tiêu Mãn đánh giá dựa trên đôi giày và cỡ giày mà Hoàng Mưu Tuyền để lại ở nhà rằng dấu chân không thể là do chính Hoàng Mưu Tuyền để lại.

Bằng cách này, phán đoán trước đó của Tiêu Mãn rất có thể sẽ gần với sự thật, tức là nhà của ông Hoàng là hiện trường đầu tiên, và sau khi kẻ gϊếŧ Hoàng Mưu Tuyền đã xóa sạch dấu vân tay và dấu chân của hắn và Hoàng Mưu Tuyền đã để lại.

Chỉ bằng cách này, mới có thể giải thích tại sao nhà ông Hoàng không có dấu vết sinh hoạt của chính Hoàng Mưu Tuyền.

Nhưng một câu hỏi khác lại được đặt ra, hiện trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, vậy dấu chân, dấu vân tay bị hư hỏng tồn tại lúc đó thuộc về ai?

Chẳng lẽ sau khi Hoàng Mưu Tuyền chết, lại có người khác tới hiện trường?

Mục đích người này tới nhà ông Hoàng là gì?

Lúc này đã là nửa đêm, gió đêm đầu thu thổi có hơi se lạnh, Minh Thứ nhìn những cửa hàng bình dân nhưng rất sống động trên đường Sơn Tường với vẻ mặt ngơ ngác, như thể đang ngẩn người, nhưng thực ra, tâm trí y đang sàng lọc hàng ngàn manh mối.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Hoàng Mưu Tuyền có liên quan đến một vụ án.

Về việc liệu đây có phải là vụ án cùng tuyến với vụ Vu Chấn và Sa Xuân hay không thì vẫn chưa rõ ràng.

Xung đột thường xảy ra giữa những người bán hàng, giữa những người bán hàng và cư dân xung quanh, giữa những người bán hàng và ban quản lý đô thị. Xung đột cuối cùng dẫn đến mâu thuẫn và gϊếŧ người là điều không hiếm gặp ở bất kỳ thành phố nào.

Khả năng Hoàng Mưu Tuyền bị kẻ thù hãm hại thực sự lớn hơn nhiều so với khả năng được kẻ chủ mưu đằng sau vụ án Vu Chấn chọn làm người thay thế.

Nhưng…

Những vụ án gϊếŧ người liên quan đến người bán hàng rong rất có thể bị kích động mà gây án, kẻ sát nhân có ý thức phản trinh sát rất yếu, thậm chí có người còn không có ý thức phản trinh sát, sau khi gây án không những không xử lý tốt hiện trường mà bản thân họ tự mình khai báo ra.

Vì vậy, một khi trường hợp tương tự xảy ra thì có thể giải quyết ngay.

Tình hình trong nhà của Hoàng Mưu Tuyền rõ ràng không đáp ứng được đặc điểm này, có người dọn phòng. Hoàng Mưu Tuyền biến mất không dấu vết, nếu tổ trọng án không điều tra vụ án Sa Xuân đến tận phố Sơn Tường thì nhiều lắm chỉ có mấy người như bà chủ ở “Uyển Uyển Thái” phát hiện ra Hoàng Mưu Tuyền đã không còn ở khu vực này nữa.

Trong sáu tháng qua, không có tin đồn nào về Hoàng Mưu Tuyền ở phố Sơn Tường và phố Tô Chính.

Từ góc độ này, có vẻ như Hoàng Mưu Tuyền không giống như bị gϊếŧ hại bởi kích động vì mối thù với một người mà ông ta quen biết ngoài đời.

Về phần những kẻ thù khác, hiện giờ vẫn chưa có manh mối.

Nếu liên hệ Hoàng Mưu Tuyền với “Giáo sư” và Vu Chấn…

Minh Thứ đột nhiên nảy ra suy nghĩ, gọi điện cho Tiêu Mãn: “Không phải đồ đạc cá nhân của Vu Chấn đều đã được chuyển về rồi sao? Xem thử đôi giày của Vu Chấn có trùng khớp với dấu chân không. Nếu nhưng người chúng ta đang tìm là Hoàng Mưu Tuyền, thì Vu Chấn không thoát khỏi liên quan với ông, dấu chân có thể là do Vu Chấn lưu lại, nếu không phải…”

Tiêu Mãn hiểu rõ: “Nếu không phải thì cục phó Tiêu sẽ quyết định ai điều tra vụ án Hoàng Mưu Tuyền mất tích, chúng ta hay Đội điều tra hình sự số 1 và số 2!”

Màn đêm buông xuống, bà cụ sống ở phòng 4-5 vẫn không chịu mở cửa, trong khi người ở phòng 4-6 cuối cùng cũng quay về.

Đúng như Minh Thứ tưởng tượng, người đàn ông sống ở phòng 4-6 là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, làm phục vụ tại một nhà hàng thịt nướng trên phố Tô Chính mở cửa đến tận nửa đêm.

“Tầng này chỉ có bà Từ ở căn 4-5 và tôi.” Đối mặt với cảnh sát, Lý Chân Phi có thái độ rất tự nhiên, chỉ vào căn 4-1 nói: “Trước đây có người sống trong ngôi nhà đó, là một ông chú, nhưng lúc sau không thấy nữa, chắc là đã chuyển đi rồi.”

Minh Thứ hỏi: “Chuyển đi? Cậu thấy có người dọn nhà à? Là khi nào?”

“Cũng không rõ.” Lý Chân Phi lắc đầu: “Nhưng không có ai ra vào thế chả phải họ đã chuyển đi sao? Với cả trước Tết tôi có nghe ồn ào gì đấy.”

Minh Thứ hỏi: “Là ồn ào kiểu gì?”

“Là âm thanh dọn đồ đạc thôi.” Lý Chân Phi nói: “Vào dịp Tết, tiền lương làm thêm giờ cao nên tôi không về nhà. Vào ngày nghỉ, tôi nghe thấy tiếng động bên ngoài, nhưng lúc đó đang nằm trên giường nên lười dậy xem, sau đó không nhìn thấy ông chú kia nữa.”

“Sư phụ!” Phương Viễn Hàng nói: “Âm thanh Lý Chấn Phi nghe không phải là dọn nhà, mà là có người mang Hoàng Mưu Tuyền đi…”

Minh Thứ nói: “Còn nhớ sợi dây an toàn treo trên cửa phòng bà già căn 4-5 không? So với cánh cửa, dây xích an toàn rõ ràng là quá mới. Lý Chấn Phi nghe thấy động tĩnh, nhưng cũng không đi xem vì đang nằm nghỉ, chuyện này là bình thường vì cậu ta làm ca đêm rất mệt mỏi, nhưng căn 4-5 lại gần 4-1, Lý Chấn Phi mơ hồ nghe thấy động tĩnh, bà lão kia thì càng nghe rõ hơn.”

“Ý của anh là, bà lão không chỉ nghe được, còn nhìn thấy sao?” Phương Viễn Hàng đột nhiên ý thức được: “Bà lão nhìn thấy cảnh khiến bà sợ hãi, cho nên mới lắp đặt dây an toàn!”

Lúc này, Tiêu Mãn gọi tới, giọng nói có chút run lên vì hưng phấn.

Dấu chân để lại hiện trường trùng khớp với mẫu giày của Vu Chấn, và thông qua việc mô hình hóa và so sánh các dấu chân, chiều cao và cân nặng của nó cũng phù hợp với Vu Chấn!

5

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.