0 chữ
Chương 92
Chương 92: Không ngừng (52)
Ngay khi Minh Thứ và Phương Viễn Hàng rời khỏi “Uyển Uyển Thái”, đội hỗ trợ của chi nhánh Bắc Thành cũng biết được trong quá trình điều tra rằng Hoàng Mạnh Toàn (âm tiết). Là người năm ngoái thường hay đẩy xe bán xiên que ở Ngõ Khảm Tử 3, phố Sơn Tường, năm nay lại không thấy xuất hiện.
Vương Hào vốn không ưa làm thuộc hạ của Minh Thứ nên đã yêu cầu các thành viên trong đội của mình báo cáo với Minh Thứ sau khi tìm ra manh mối. Đây coi như là một nhiệm vụ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ đương nhiên phải rút lui.
Mặc dù vụ án này có liên quan đến quận Bắc Thành, nhưng sớm đã nằm trong tay tổ trọng án, hơn nữa việc điều tra cũng là công lao của bên đó. Dù gì đi nữa hắn cũng không có được lợi ích gì, nể mặt sương sương là được rồi. Còn nếu hắn thực sự chịu khó giúp đỡ thì đó không phải là làm tròn trách nhiệm mà là ngu.
Nhưng thành viên trong đội được cử đi báo cáo – Hướng Thao, một chàng trai mới được bổ nhiệm về chi nhánh Bắc Thành năm nay – lại tỏ ra khá tích cực. Vương Hào yêu cầu cậu ta “nói một tiếng” với Minh Thứ, nhưng chả rõ là cậu ta không hiểu hay là không đồng ý với cách làm của lãnh đạo nên đã đưa những người dân cung cấp thông tin quan trọng trong quá trình điều tra đến cho Minh Thứ.
“Hoàng Mạnh Toàn bán xiên que ở ngay dưới lầu nhà tôi cũng vài năm rồi. Ông ta từng bán kẹo dẻo và kẹo mè, những thứ mà trẻ em thường thích ăn đấy.” Lưu Hòa An sống trong ngõ Khảm Tử 3, đã hơn sáu mươi và cách nói chuyện có vẻ dông dài thường thấy của phụ nữ tầng lớp thấp ở độ tuổi này: “Xiên của ông ta không ngon đâu, toàn làm bằng dầu thừa và rau, thịt thối. Mỗi lần đi ngang qua là ngửi thấy mùi chua, ôi thiu rồi cả khoai tây rồi măng tây đều ngả vàng. Toàn bộ dùng ớt hoa tiêu này kia át chế bớt mùi, thật kinh tởm! Tôi thấy bình thường cũng không nhiều người mua xiên của ông ta. Năm ngoái, tôi nghĩ bụng rằng ông ta không kiếm được bao nhiêu chắc sớm muộn gì cũng sẽ phải thu dọn đồ đạc cuốn gói thôi.”
Minh Thứ hỏi: “Bà cho rằng Hoàng Mạnh Toàn đột nhiên biến mất là do việc kinh doanh không thể tiếp tục sao?”
“Vậy không phải thì là gì?” Lưu Hòa An nói với giọng thô lỗ: “Tôi đã không gặp ông ta kể từ Tết đầu năm. Chắc chắn ông ta đã chạy trốn trong tuyệt vọng. Tôi thấy ông ta không giống người ở đây, vì khi nói chuyện giọng đặc quánh địa phương, cũng không rõ quê ở đâu tới? Ông ta cuốn gói đi làm tôi thật lòng cảm tạ trời đất luôn. Ngõ nhà chúng tôi không nằm trên đường lớn nên ban quản lý đô thị cũng chả để tâm mấy. Cháu gái tôi thì đang tuổi ăn tuổi lớn, nếu Hoàng Mạnh Toàn còn bán xiên ở đó, cháu gái tôi lén lút mua về ăn thì phải làm sao giờ?”
“Bà có chắc chắn sau Tết năm nay Hoàng Mạnh Toàn không xuất hiện nữa không?” Minh Thứ hỏi.
Lưu Hòa An đã sống gần hết cuộc đời, lần đầu tiên bị cảnh sát thẩm vấn, bà ta trợn mắt một lúc lâu mới nói: “Tôi chắc chắn mà. Lúc đó tôi có nói với ông nhà là sao lão Hoàng Xiên này không thấy đến? Lão nhà tôi bảo là gấp cái gì, tết còn chưa qua. Rồi sau Tết tôi vẫn không thấy Hoàng Mạnh Toàn nữa.”
“Hoàng Mạnh Toàn là chủ một sạp hàng lưu động, quanh năm bày quầy hàng trên phố Sơn Tường nên rất dễ điều tra.” Minh Thứ nói: “Thứ nhất, ông ta ắt hẳn sống gần phố Sơn Tường. Thứ hai, dù cho ban quản lý đô thị mặc kệ mấy người bán hàng rong trong ngõ nhỏ, nhưng chắc cũng có để ý qua rồi.”
Hướng Thao rất hăng hái: “Tôi sẽ đến đồn cảnh sát để xác định nơi ở của Hoàng Mạnh Toàn!”
Minh Thứ mỉm cười với cậu và nói: “Vậy nhờ cậu nhé.”
“Lưu Hòa An và bà chủ Uyển Uyển Thái đều nhận thấy Hoàng Mạnh Toàn đã lâu không xuất hiện, nhưng bọn họ cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.” Phương Viễn Hàng nói: “Hoặc họ cho rằng ông ta làm ăn không tốt và đã tìm cách khác để kiếm sống, hoặc họ cho rằng ông ta đã về quê làm ruộng, không ai nhận ra rằng có thể đã bị gϊếŧ.”
“Người bình thường sống cuộc sống yên bình, cũng khó nghĩ đến việc bị gϊếŧ hại?” Minh Thứ nói xong thì dừng một hồi: “Nhưng…”
Phương Viễn Hàng vội vàng quay đầu lại nói: “Sư phụ, nhưng cái gì vậy?”
“Cậu nghe được gì từ lời nói của Lưu Hòa An không?” Minh Thứ hỏi.
“Hả?” Phương Viễn Hàng cau mày, suy nghĩ một chút: “Lưu Hòa An biểu hiện căm ghét Hoàng Mạnh Toàn.”
“Đúng vậy.” Minh Thứ vừa đi về phía trước vừa nói: “Người bán hàng rong trên đường chính sẽ bị ban quản lý đô thị đuổi đi, nhưng những người trong ngõ thì không. Căn nhà cũ nơi Lưu Hòa An ở không có người quản lý tài sản, còn Hoàng Mạnh Toàn thì kinh doanh xiên cay trong con hẻm nhỏ chắc chắn sẽ bốc mùi nồng nặc, kéo theo đó là vấn đề rác thải và vệ sinh, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của những người dân xung quanh. Lưu Hòa An không làm được thì chỉ có thể cãi nhau với Hoàng Mạnh Toàn, còn không có tác dụng thì chỉ có thể nhẫn nhịn, nhẫn nhịn càng lâu thì hận thù càng lớn.”
Phương Viễn Hàng tiếp lời: “Nhưng điều này có ý nghĩa gì?”
Minh Thứ nghiêng người, vẻ mặt nhàn nhạt nói: “Ý là một số người, chẳng hạn như những người ghét Hoàng Mạnh Toàn hơn cả Lưu Hòa An, rất có thể muốn Hoàng Mạnh Toàn chết đi.”
Phương Viễn Hàng đột nhiên mở to mắt: “Sư phụ, anh nghiêm túc sao?”
“Đây cũng là một khả năng.” Minh Thứ nói: “Cho đến nay, có những ai ở phố Sơn Tường và phố Tô chính sau Tết năm nay lại không thấy nữa? Hiện tại chúng ta chỉ biết một Hoàng Mạnh Toàn, nhưng trên thực tế Hoàng Mạnh Toàn có thể không phải người thay thế kia. Cách kiếm sống của ông ta dễ dẫn đến hận thù, điểm này sẽ gây phiền toái cho cuộc điều tra. Anh Hàng, đừng nên lơ là.”
Đột nhiên được dạy cho một bài học, Phương Viễn Hàng còn đang tiêu hóa, nghe đến hai chữ “Anh Hàng”, cậu có cảm giác như mình lại bị chơi khăm nên thầm nghĩ: Lúc thì Lão Phương, lúc thì Anh Hàng. Có người không biết tưởng mình là sư phụ của anh, anh là đàn em của tôi!
Cuộc điều tra vẫn đang tiếp tục, khi Vương Hào biết được Hướng Thao đã trở thành “con tốt” của Minh Thứ, hắn ta lập tức nổi giận, nhưng Hướng Thao không quan tâm mà tiếp tục nghe ngóng tin tức về Hoàng Mạnh Toàn.
“Tên người đàn ông này không phải là Hoàng Mạnh Toàn, mà là ba chữ này.” Cảnh sát lấy ra một tập tài liệu: “Tên ông ta là Hoàng Mưu Tuyền, sống ở ngõ Khảm Tử 9, phố Sơn Tường.”
Phố Sơn Tường có tổng cộng chín con ngõ, số đếm càng cao thì vị trí càng vắng vẻ và nhà ở cũng xập xệ hơn. Uyển Uyển Thái nằm trên con phố chính của phố Sơn Tường, là nơi kinh doanh tốt nhất ở chỗ đó. Con hẻm Khảm Tử nằm sát đường chính, trong đó có rất nhiều quán ăn nhỏ, nhưng cũng chỉ có những quán bán đồ lưu động.
Theo thông tin do đồn cảnh sát cung cấp, Hoàng Mưu Tuyền là người gốc thị trấn Hồ Lữ thuộc phạm vi quản lý của thành phố Đông Nghiệp, ông năm nay 53 tuổi, đến thành phố Đông Nghiệp vài năm trước và sống một mình ở tòa nhà số 4 phòng 4-1 trong ngõ Khảm Tử 9.
Ngôi nhà này được người con gái quá cố của ông mua lại từ một ông già.
“Không có người thân, sống một mình, năm nay 53 tuổi, đã lâu không thấy đến nơi từng mở quán buôn bán nhưng không ai thấy làm lạ. Điều này hoàn toàn đáp ứng được điều kiện mà chúng ta mô phỏng người thay thế.” Trên đường đến nhà Hoàng Mưu Tuyền, Phương Viễn Hàng nói: “Còn một điểm nữa là, ông lão là người bán hàng rong, ở nơi công cộng chẳng phải sẽ dễ dàng bị hung thủ chú ý hơn sao?”
Minh Thứ còn không dám dễ dàng đưa ra kết luận, nhưng xét theo manh mối hiện có, khả năng Hoàng Mưu Tuyền chính là người thay thế là rất cao.
Nhiều ngôi nhà ở ngõ Khảm Tử 9 vắng tanh, khi có người đến, vài con chó hoang cụp đuôi thận trọng bước đi dựa vào tường.
Đội điều tra dấu vết đã đến, trong khi Minh Thứ đang đợi Tiêu Mãn vào nhà để thu thập dấu vết thì y đã gõ cửa một hộ gia đình 4-5 cùng tầng.
Căn này một tầng có sáu hộ, cửa của bốn nhà kia bám đầy bụi, chỉ có ổ khóa cửa 4-5 và 4-6 là tương đối sạch sẽ, chắc vẫn có người ở.
Cửa phòng 4-5 mở ra, có một đoạn dây xích an toàn ở giữa.
Minh Thứ ngay lập tức nhận thấy rằng so với cánh cửa cũ, dây xích an toàn rất mới tới không ngờ.
Một bà già với mái tóc hoa râm đang nhìn ra cửa với đôi mắt u ám.
Phương Viễn Hàng cũng chạy tới, nhìn thấy bà cụ sống ở 4-5, anh ta nhanh chóng nhét giấy tờ tùy thân vào khe cửa và nói: “Chào bà, chúng con là cảnh sát.”
Bà lão mơ hồ phát ra một âm thanh trong cổ họng, nếp nhăn trên mặt tích tụ run rẩy, sau đó “ầm” một tiếng đóng cửa lại, không nói một lời.
“Cái này…” Phương Viễn Hàng cảm thấy khó hiểu: “Sao lại đóng cửa? Chúng ta nhìn giống người xấu sao? Chứng minh thư của em giống đồ giả hả?”
“Không sao đâu. Người lớn tuổi có ý thức đề phòng cao là tốt.” Minh Thứ quay sang số 4-6, gõ cửa một lúc, bên trong không có động tĩnh gì, xem ra là trong nhà không có ai.
Ngay sau đó, Tiêu Mãn đã gọi to từ trong căn hộ 4-1: “Tổ trưởng Minh, có thể vào được rồi.”
Vương Hào vốn không ưa làm thuộc hạ của Minh Thứ nên đã yêu cầu các thành viên trong đội của mình báo cáo với Minh Thứ sau khi tìm ra manh mối. Đây coi như là một nhiệm vụ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ đương nhiên phải rút lui.
Mặc dù vụ án này có liên quan đến quận Bắc Thành, nhưng sớm đã nằm trong tay tổ trọng án, hơn nữa việc điều tra cũng là công lao của bên đó. Dù gì đi nữa hắn cũng không có được lợi ích gì, nể mặt sương sương là được rồi. Còn nếu hắn thực sự chịu khó giúp đỡ thì đó không phải là làm tròn trách nhiệm mà là ngu.
“Hoàng Mạnh Toàn bán xiên que ở ngay dưới lầu nhà tôi cũng vài năm rồi. Ông ta từng bán kẹo dẻo và kẹo mè, những thứ mà trẻ em thường thích ăn đấy.” Lưu Hòa An sống trong ngõ Khảm Tử 3, đã hơn sáu mươi và cách nói chuyện có vẻ dông dài thường thấy của phụ nữ tầng lớp thấp ở độ tuổi này: “Xiên của ông ta không ngon đâu, toàn làm bằng dầu thừa và rau, thịt thối. Mỗi lần đi ngang qua là ngửi thấy mùi chua, ôi thiu rồi cả khoai tây rồi măng tây đều ngả vàng. Toàn bộ dùng ớt hoa tiêu này kia át chế bớt mùi, thật kinh tởm! Tôi thấy bình thường cũng không nhiều người mua xiên của ông ta. Năm ngoái, tôi nghĩ bụng rằng ông ta không kiếm được bao nhiêu chắc sớm muộn gì cũng sẽ phải thu dọn đồ đạc cuốn gói thôi.”
“Vậy không phải thì là gì?” Lưu Hòa An nói với giọng thô lỗ: “Tôi đã không gặp ông ta kể từ Tết đầu năm. Chắc chắn ông ta đã chạy trốn trong tuyệt vọng. Tôi thấy ông ta không giống người ở đây, vì khi nói chuyện giọng đặc quánh địa phương, cũng không rõ quê ở đâu tới? Ông ta cuốn gói đi làm tôi thật lòng cảm tạ trời đất luôn. Ngõ nhà chúng tôi không nằm trên đường lớn nên ban quản lý đô thị cũng chả để tâm mấy. Cháu gái tôi thì đang tuổi ăn tuổi lớn, nếu Hoàng Mạnh Toàn còn bán xiên ở đó, cháu gái tôi lén lút mua về ăn thì phải làm sao giờ?”
“Bà có chắc chắn sau Tết năm nay Hoàng Mạnh Toàn không xuất hiện nữa không?” Minh Thứ hỏi.
Lưu Hòa An đã sống gần hết cuộc đời, lần đầu tiên bị cảnh sát thẩm vấn, bà ta trợn mắt một lúc lâu mới nói: “Tôi chắc chắn mà. Lúc đó tôi có nói với ông nhà là sao lão Hoàng Xiên này không thấy đến? Lão nhà tôi bảo là gấp cái gì, tết còn chưa qua. Rồi sau Tết tôi vẫn không thấy Hoàng Mạnh Toàn nữa.”
Hướng Thao rất hăng hái: “Tôi sẽ đến đồn cảnh sát để xác định nơi ở của Hoàng Mạnh Toàn!”
Minh Thứ mỉm cười với cậu và nói: “Vậy nhờ cậu nhé.”
“Lưu Hòa An và bà chủ Uyển Uyển Thái đều nhận thấy Hoàng Mạnh Toàn đã lâu không xuất hiện, nhưng bọn họ cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.” Phương Viễn Hàng nói: “Hoặc họ cho rằng ông ta làm ăn không tốt và đã tìm cách khác để kiếm sống, hoặc họ cho rằng ông ta đã về quê làm ruộng, không ai nhận ra rằng có thể đã bị gϊếŧ.”
“Người bình thường sống cuộc sống yên bình, cũng khó nghĩ đến việc bị gϊếŧ hại?” Minh Thứ nói xong thì dừng một hồi: “Nhưng…”
Phương Viễn Hàng vội vàng quay đầu lại nói: “Sư phụ, nhưng cái gì vậy?”
“Cậu nghe được gì từ lời nói của Lưu Hòa An không?” Minh Thứ hỏi.
“Hả?” Phương Viễn Hàng cau mày, suy nghĩ một chút: “Lưu Hòa An biểu hiện căm ghét Hoàng Mạnh Toàn.”
“Đúng vậy.” Minh Thứ vừa đi về phía trước vừa nói: “Người bán hàng rong trên đường chính sẽ bị ban quản lý đô thị đuổi đi, nhưng những người trong ngõ thì không. Căn nhà cũ nơi Lưu Hòa An ở không có người quản lý tài sản, còn Hoàng Mạnh Toàn thì kinh doanh xiên cay trong con hẻm nhỏ chắc chắn sẽ bốc mùi nồng nặc, kéo theo đó là vấn đề rác thải và vệ sinh, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của những người dân xung quanh. Lưu Hòa An không làm được thì chỉ có thể cãi nhau với Hoàng Mạnh Toàn, còn không có tác dụng thì chỉ có thể nhẫn nhịn, nhẫn nhịn càng lâu thì hận thù càng lớn.”
Phương Viễn Hàng tiếp lời: “Nhưng điều này có ý nghĩa gì?”
Minh Thứ nghiêng người, vẻ mặt nhàn nhạt nói: “Ý là một số người, chẳng hạn như những người ghét Hoàng Mạnh Toàn hơn cả Lưu Hòa An, rất có thể muốn Hoàng Mạnh Toàn chết đi.”
Phương Viễn Hàng đột nhiên mở to mắt: “Sư phụ, anh nghiêm túc sao?”
“Đây cũng là một khả năng.” Minh Thứ nói: “Cho đến nay, có những ai ở phố Sơn Tường và phố Tô chính sau Tết năm nay lại không thấy nữa? Hiện tại chúng ta chỉ biết một Hoàng Mạnh Toàn, nhưng trên thực tế Hoàng Mạnh Toàn có thể không phải người thay thế kia. Cách kiếm sống của ông ta dễ dẫn đến hận thù, điểm này sẽ gây phiền toái cho cuộc điều tra. Anh Hàng, đừng nên lơ là.”
Đột nhiên được dạy cho một bài học, Phương Viễn Hàng còn đang tiêu hóa, nghe đến hai chữ “Anh Hàng”, cậu có cảm giác như mình lại bị chơi khăm nên thầm nghĩ: Lúc thì Lão Phương, lúc thì Anh Hàng. Có người không biết tưởng mình là sư phụ của anh, anh là đàn em của tôi!
Cuộc điều tra vẫn đang tiếp tục, khi Vương Hào biết được Hướng Thao đã trở thành “con tốt” của Minh Thứ, hắn ta lập tức nổi giận, nhưng Hướng Thao không quan tâm mà tiếp tục nghe ngóng tin tức về Hoàng Mạnh Toàn.
“Tên người đàn ông này không phải là Hoàng Mạnh Toàn, mà là ba chữ này.” Cảnh sát lấy ra một tập tài liệu: “Tên ông ta là Hoàng Mưu Tuyền, sống ở ngõ Khảm Tử 9, phố Sơn Tường.”
Phố Sơn Tường có tổng cộng chín con ngõ, số đếm càng cao thì vị trí càng vắng vẻ và nhà ở cũng xập xệ hơn. Uyển Uyển Thái nằm trên con phố chính của phố Sơn Tường, là nơi kinh doanh tốt nhất ở chỗ đó. Con hẻm Khảm Tử nằm sát đường chính, trong đó có rất nhiều quán ăn nhỏ, nhưng cũng chỉ có những quán bán đồ lưu động.
Theo thông tin do đồn cảnh sát cung cấp, Hoàng Mưu Tuyền là người gốc thị trấn Hồ Lữ thuộc phạm vi quản lý của thành phố Đông Nghiệp, ông năm nay 53 tuổi, đến thành phố Đông Nghiệp vài năm trước và sống một mình ở tòa nhà số 4 phòng 4-1 trong ngõ Khảm Tử 9.
Ngôi nhà này được người con gái quá cố của ông mua lại từ một ông già.
“Không có người thân, sống một mình, năm nay 53 tuổi, đã lâu không thấy đến nơi từng mở quán buôn bán nhưng không ai thấy làm lạ. Điều này hoàn toàn đáp ứng được điều kiện mà chúng ta mô phỏng người thay thế.” Trên đường đến nhà Hoàng Mưu Tuyền, Phương Viễn Hàng nói: “Còn một điểm nữa là, ông lão là người bán hàng rong, ở nơi công cộng chẳng phải sẽ dễ dàng bị hung thủ chú ý hơn sao?”
Minh Thứ còn không dám dễ dàng đưa ra kết luận, nhưng xét theo manh mối hiện có, khả năng Hoàng Mưu Tuyền chính là người thay thế là rất cao.
Nhiều ngôi nhà ở ngõ Khảm Tử 9 vắng tanh, khi có người đến, vài con chó hoang cụp đuôi thận trọng bước đi dựa vào tường.
Đội điều tra dấu vết đã đến, trong khi Minh Thứ đang đợi Tiêu Mãn vào nhà để thu thập dấu vết thì y đã gõ cửa một hộ gia đình 4-5 cùng tầng.
Căn này một tầng có sáu hộ, cửa của bốn nhà kia bám đầy bụi, chỉ có ổ khóa cửa 4-5 và 4-6 là tương đối sạch sẽ, chắc vẫn có người ở.
Cửa phòng 4-5 mở ra, có một đoạn dây xích an toàn ở giữa.
Minh Thứ ngay lập tức nhận thấy rằng so với cánh cửa cũ, dây xích an toàn rất mới tới không ngờ.
Một bà già với mái tóc hoa râm đang nhìn ra cửa với đôi mắt u ám.
Phương Viễn Hàng cũng chạy tới, nhìn thấy bà cụ sống ở 4-5, anh ta nhanh chóng nhét giấy tờ tùy thân vào khe cửa và nói: “Chào bà, chúng con là cảnh sát.”
Bà lão mơ hồ phát ra một âm thanh trong cổ họng, nếp nhăn trên mặt tích tụ run rẩy, sau đó “ầm” một tiếng đóng cửa lại, không nói một lời.
“Cái này…” Phương Viễn Hàng cảm thấy khó hiểu: “Sao lại đóng cửa? Chúng ta nhìn giống người xấu sao? Chứng minh thư của em giống đồ giả hả?”
“Không sao đâu. Người lớn tuổi có ý thức đề phòng cao là tốt.” Minh Thứ quay sang số 4-6, gõ cửa một lúc, bên trong không có động tĩnh gì, xem ra là trong nhà không có ai.
Ngay sau đó, Tiêu Mãn đã gọi to từ trong căn hộ 4-1: “Tổ trưởng Minh, có thể vào được rồi.”
5
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
