TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 60
Chương 60: Không ngừng (20)

Long Thiên Hạo vì không đủ chứng cứ nên đã thả về nhà, lập tức lên livestream ngay.

Lần đầu tiên trong văn phòng Tiêu Ngộ An tràn ngập âm thanh từ trò chơi dữ dội, trên màn hình máy tính đang hiện livestream của Long Thiên Hạo.

Người vào xem Long Thiên Hạo không nhiều, chưa có bảng xếp hạng nhân khí. Tiêu Ngộ An cẩn thận nhìn thử, phát hiện cái này và kỹ năng của Long Thiên Hạo không liên quan gì nhiều, chủ yếu là vì lúc livestream Long Thiên Hạo rất ít khi nói chuyện, toàn bộ quá trình chỉ cắm đầu vào chiến game.

Việc này cũng không quá giống hành động của một streamer.

Tháng 6 trong một hôm livestream, Long Thiên Hạo có live lâu hơn chút. Xem ngày thì hôm đó là sinh nhật Long Thiên Hạo, trong phòng có không ít fan hâm mộ từ lúc cậu ta còn là tuyển thủ chuyên nghiệp.

“Gần đây đang học đàn tranh, không ngờ à?” Giọng điệu Long Thiên Hạo thoải mái hơn so với bình thường, cẩn thận nghe còn có thể thấy được sự vui thích. Có fan hỏi cậu ta sao thời gian live lại ít hơn trước đó, cậu ta liền kiên nhẫn giải thích: “Đàn tranh không phải chuyên môn của tôi, chương đầu nghe giảng xong cũng không hiểu, về nhà cũng không biết luyện tập kiểu gì, chỉ có thể rút bớt từ thời gian chơi game ra một chút.”

Fan hỏi: “Sao tự nhiên muốn học đàn tranh thế? Không thể ngờ được.”

Long Thiên Hạo không trả lời thẳng, mà cười nói: “Có gì mà không ngờ được. Anh Long của mấy đứa xịn như vậy, chờ sau này học tốt rồi sẽ bộc lộ tài năng cho mấy đứa xem.”

Đám fan cười: “Vậy mỗi ngày đều phải luyện tập, tạm thời đừng chơi game nữa!”

“Cái này sao được, chơi game vẫn quan trọng nhất.” Long Thiên Hạo nói: “Anh gặp được giáo viên rất tốt, vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn, dạy cũng tốt nữa. Chỉ cần mỗi ngày anh dành ra một chút thời gian để luyện tập hẳn vẫn sẽ hiệu quả.”

Trong phần chat chạy trên màn hình stream có người hỏi: “Hiệu quả?”

Nhưng có vẻ không ai đọc được bình luận đó, lại có nhiều người nói là: “Anh Long yêu rồi đúng không? Là chị gái xinh đẹp nào vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn thế?”

Long Thiên Hạo vui vẻ: “Mấy đứa nói linh tinh gì thế, cô ấy là giáo viên của anh mà.”

Trước khi buổi livestream kết thúc, Long Thiên Hạo nói một câu nghe qua rất khó hiểu: “Đợi anh chút nữa thôi, anh nhất định sẽ trở lại!”

Trở lại?

Lại chỗ nào?

Tiêu Ngộ An nhớ tới đánh giá của Long Thiên Hạo đối với Sa Xuân khi được hỏi trong phòng lấy thông tin là dạy được.

Điều này hiển nhiên là hai kiểu đánh giá mâu thuẫn.

Sau buổi livestream này, Long Thiên Hạo thỉnh thoảng cũng sẽ nhắc đến việc mình đang luyện đàn tranh, nhưng giọng điệu thì càng ngày càng tệ, đến lúc sau nếu có fan nhắc đến ‘Anh Long còn đang luyện đàn tranh không’, Long Thiên Hạo sẽ trực tiếp khiến đối phương ngậm miệng.

Thế nên Long Thiên Hạo đã từng bị báo cáo, cũng vì thế mà điểm tích lũy stream bị trừ đi.

Bây giờ người xem Long Thiên Hạo livestream không còn ai hỏi cậu ta về chuyện đàn tranh cả.

Tiêu Ngộ An bước đến tổ trọng án, Phương Viễn Hàng cũng vừa khéo xông vào văn phòng: “A, Khỉ… ”

Tiêu Ngộ An: “Hử?”

Phương Viễn Hàng quả thật muốn bóp chết mình, nhanh chóng đổi giọng: “Cục phó Tiêu, anh đến tìm sư phụ em à? Anh ấy vừa đi sang bên trường trọng điểm số 9 rồi.”

“Không phải tìm cậu ấy, cậu cũng được.” Tiêu Ngộ An nói: “Điều tra xem tình hình trị liệu gần một năm trở lại đây của Long Thiên Hạo.”

“Trị liệu sao?” Phương Viễn Hàng thầm nghĩ, sao lại dính đến chuyện điều trị gì ở đây?

“Rất có thể Long Thiên Hạo bị ép nghỉ thi đấu vì tay trái bị thương tật, cậu ta vẫn muốn quay lại cuộc chiến, nào có tình nguyện làm streamer đâu.” Tiêu Ngộ An nói: “Công việc này đối với cậu ta chỉ là kế sinh nhai tạm thời, cậu ta vẫn luôn tích cực trị liệu cái tay bị thương ấy, tưởng rằng luyện đàn tranh có thể đẩy nhanh tiến độ khôi phục của tay trái.”

“Cậu ta đúng là không có kiến thức gì cả.” Hình Mục vừa khéo cũng ở trong phòng. Pháp y Hình sợ cấp trên, nhưng lại hết sức dũng cảm uốn nắn những nhận định y học sai lầm phát ra từ miệng của mấy người lãnh đạo này: “Hai tay của vận động viên Esports phải chịu gánh nặng rất lớn. Rất nhiều vận động viên đều có bệnh ở phần tay, đôi lúc có thể chữa trị bằng giải phẫu, cũng có khi chỉ có thể duy trì việc điều trị lâu dài. Nhưng cho dù là tình huống nào, đàn tranh cũng không mang tác dụng có ích, từ bản chất mà nói, gảy đàn tranh cũng giống như việc ăn mòn đôi tay khiến tình trạng trầm trọng hơn. Dựa vào đàn tranh mà chữa trị thương tật ở đây, vậy đây chính là đi ngược lại khoa học.”

Phương Viễn Hàng rất muốn nói với Hình Mục, thầy Hình à, anh oán ai không oán, lại oán lên cấp trên của chúng ta chứ?

Nhưng thật ra Tiêu Ngộ An cũng không thấy bị xúc phạm, cười nói: “Chính là đạo lý này, Long Thiên Hạo đến ‘Kiêm Gia Bạch Lộ’ đăng ký học, nói không chừng là đã đến lúc tuyệt vọng nên cái gì cũng muốn thử, nhưng cũng có thể là do ai đó xui khiến cậu ta đến học Sa Xuân.”

Phương Viễn Hàng cực kỳ lanh lợi, lập tức hiểu ra: “Người này khả năng là muốn hại Long Thiên Hạo, cũng có thể chỉ là muốn Long Thiên Hạo giao thiệp với Sa Xuân!”

“Khoan khoan khoan khoan!” Hình Mục ban nãy vừa nói dõng dạc xong, giờ lại nghe có chút mơ hồ: “Muốn Long Thiên Hạo giao thiệp với Sa Xuân là có ý gì?”

Tiêu Ngộ An đã mơ hồ có một suy luận mới, nhưng tạm thời chưa cần thiết nói ra, nói với Hình Mục: “Thầy Hình này.”

Hình Mục vội vàng đứng thẳng, gương mặt đẹp trai đỏ bừng lên.

Đa phần đội viên trong tổ trọng án đều gọi anh là thầy Hình, Minh Thứ thì gọi anh Hình, anh đều đã nghe quen hai cách xưng hô này. Nhưng bị Tiêu Ngộ An gọi như vậy vẫn không thuận tai lắm, cả người căng thẳng.

“Có!” Hình Mục nói.

Phương Viễn Hàng không nín kịp: “Phụt…”

Tiêu Ngộ An nói: “Thầy Hình đi điều tra thử manh mối này đi, cần tìm hiểu rõ ràng tình hình trị liệu của Long Thiên Hạo.”



“Không ngờ trường học lại có nơi như này.” Từ Xuân chạy đến trước mặt Minh Thứ: “Âm u khủng khϊếp, cũng không biết tòa nhà này trước kia dùng vào việc gì. Mẹ nó dạo gần đây cũng xu ghê, toàn hạ giá đến mấy nơi quỷ quái như này.”

Minh Thứ nói: “Ngõ Y Tứ?”

“Chính nó!” Từ Xuân lắc đầu: “Cậu đã đến ngõ Y Tứ chưa? Vừa bước vào chỗ ấy là da gà của anh đã nổi hết cả lên, Tiêu Mãn còn bảo anh cầm túi vật chứng đi thu thập bùn đất nữa chứ.”

Cảm giác của cảnh sát hình sự là một thứ gì đó rất vi diệu, bạn có thể nói nó ám chỉ gì đó, cũng có thể nói nó chẳng ám chỉ gì cả.

Minh Thứ nghĩ ngợi, ngõ Y Tứ và tòa nghệ thuật trong trường trọng điểm số 9 không nhất thiết phải liên đới với nhau. Nhưng tòa nghệ thuật bây giờ lại hoang vắng thành như này, có lẽ đúng là có nguyên nhân nào đó mà cảnh sát không biết.

Trường trọng điểm số 9 vì một trận bóng rổ mà cải tạo sân trường, chỉ có một nơi duy nhất không đυ.ng đến chính là tòa nghệ thuật này.

Mà trong đám học sinh, chỉ có Vu Hiếu Thành biết chuyện này. Vì nhóm lớp 12 hiện giờ chỉ mới nhập học hai năm trước, việc cải tạo trường học xảy ra trước khi bọn họ nhập học.

Điểm đáng ngờ ngày càng nhiều, nhưng manh mối hình như cũng ngày càng rõ ràng, Minh Thứ nói: “Đi xuống xem thử.”

Bên ngoài tòa nghệ thuật cũng không kéo dây cảnh giới, chẳng qua rất nhiều học sinh cũng biết cảnh sát đang điều tra xung quanh tòa nhà. Có một ít học sinh đứng quan sát từ xa, nhưng không ai dám bén mảng tới gần.

Minh Thứ đang nhìn mấy học sinh kia thì nghe thấy tiếng điện thoại di động vang lên.

“Tổ trưởng Minh, trong thùng máy điều hòa ở phòng tập nhảy tầng 2, phát hiện một đôi tay bị chặt đứt!”

3

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.