0 chữ
Chương 59
Chương 59: Không ngừng (19)
Nơi ở của Vu Hiếu Thành đã bị lục soát kĩ càng, không phát hiện hai bàn tay đang mất tích của Sa Xuân, kiểm tra Luminol cũng không thấy dấu vết máu. Nếu đúng là hai bàn tay ở chỗ Vu Hiếu Thành, ắt phải được giấu ở một nơi bí mật nhưng dễ kiểm soát.
Đối với Vu Hiếu Thành mà nói, không còn nơi an toàn nào khác ngoài khoảng sân trường đã gắn bó hơn 4 năm, mà nơi bí mật nhất trong sân trường này không còn nghi ngờ gì nữa chính là tòa nghệ thuật và vùng lân cận.
Minh Thứ đặt ảnh chụp trước mặt Vu Hiếu Thành, cậu ta nghiêng nửa người về trước nhìn xem, bỗng nhiên đạp bàn khiến cơ thể ngửa ra đằng sau.
Chân ghế phát ra tiếng kin kít trên mặt sàn khiến người ta ê cả răng, viên cảnh sát ghi lời khai bịt lỗ tai theo bản năng, thấp giọng chửi thề.
Minh Thứ hình như đã dự tính được Vu Hiếu Thành sẽ có phản ứng này, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm cậu ta.
“Không còn nói dối được nữa chứ?” Minh Thứ nói: “Có vẻ quan hệ giữa cậu và Sa Xuân không đơn giản như cậu đã nói nhỉ? Ngày 14 tháng 8, vì sao Sa Xuân lại đến trường tìm cậu? Hai người có chuyện gì mà phải đến chỗ vắng vẻ như tòa nghệ thuật kia để nói chuyện?”
Vu Hiếu Thành căng thẳng tột độ, dường như không bao lâu nữa sẽ vỡ vụn.
“Ngày 23 tháng 8, cậu không hề đến lớp tự học buổi tối, chủ nhật hôm sau cậu cũng không đến lớp.” Minh Thứ nói tiếp: “Là chuyện gì khiến một học sinh như cậu tiếc thời gian như vàng bạc lại rời trường lâu đến thế? Tôi cũng đã xem những video giám sát trước đó, cũng đã tìm hiểu từ bạn học và giáo viên của cậu, thứ bảy chủ nhật cậu chưa bao giờ nghỉ cả, chỉ có ngày 23 và 24 không hiểu sao lại biến mất.”
Vu Hiếu Thành cực kỳ căng thẳng, lẩm bẩm nói: “Không phải, không phải…”
“Giải thích đi.” Minh Thứ nói: “Hai ngày đó cậu đi đâu, làm gì.”
Kỹ thuật viên đang nghĩ cách điều tra lịch sử thanh toán của Vu Hiếu Thành, nhưng giống như Sa Xuân, Vu Hiếu Thành cũng không phát sinh bất cứ chi phí đi lại nào vào ngày 23 và 24.
So sánh lịch sử thanh toán từ đầu đến cuối, hai ngày này biểu thị đoạn sườn dốc. Sau khi tan lớp tự học buổi tối, Vu Hiếu Thành có thói quen mua đồ ăn khuya trước cửa trường học, sáng sớm cũng thường ăn bún gạo dưới nhà. Mỗi ngày dùng điện thoại thanh toán tiền chi tiêu là 20 tệ, ngày 23 và 24 cộng lại, tổng cộng là 22 tệ, theo thứ tự là sáng ngày 23 tốn 12 tệ ăn bún gạo, chiều ngày 24 thì thanh toán 10 tệ ở cửa hàng tiện lợi gần đó.
“Tôi ngủ ở nhà.” Vu Hiếu Thành nói.
“Nhưng mới đây không lâu cậu nói là mình ở trên lớp tự học.” Minh Thứ nói: “Bạn học à, cậu là học sinh khối khoa học xã hội, môn chính trị trên lớp không giảng logic à?”
Vu Hiếu Thành run rẩy một hồi, chỉ nói: “Các anh cho là tôi gϊếŧ Sa Xuân, nhưng tôi không có làm!”
“Nếu đã không có, vậy thì cậu giải thích cho tôi, ngày 23 đến ngày 24 cậu đã đi đâu và làm gì?” Minh Thứ nói: “Còn có ngày 14 tháng 8, vì sao cậu lại gặp Sa Xuân?”
Vu Hiếu Thành gục đầu xuống, vẫn không chịu nói gì.
“Hay là cậu không muốn nói.” Trong giọng điệu Minh Thứ đã ẩn chứa nhiều ít sự tức giận.
Vụ án của Sa Xuân nhìn như một vụ đơn giản, nhưng khi điều tra được đến giờ thì động cơ của kẻ phạm tội vẫn khó bề suy đoán. Vòng này kéo theo vòng kia, tổ trọng án ngày đêm không nghỉ, rốt cuộc lần lượt vạch theo hai đầu tuyến mấu chốt. Nếu nói mệt mỏi, Minh Thứ đúng là mệt muốn xỉu. Với cả người bình thường tỉnh táo mà nhằm đang lúc mệt mỏi cũng không dễ dàng khống chế cảm xúc. Minh Thứ hít sâu một hơi, xoa bóp ấn đường, cố gắng nén cơn tức giận.
Thật ra y có biện pháp kí©h thí©ɧ Vu Hiếu Thành mở miệng. Chăm chỉ nhưng lại thiếu thông minh là tổn thương trong nội tâm Vu Hiếu Thành, chỉ cần đâm sâu vào điểm này thì Vu Hiếu Thành tất nhiên sẽ sụp đổ, một khi đã sụp đổ thì sau đó mọi chuyện đều đơn giản.
Nhưng muốn dùng cách tổn thương này để kí©h thí©ɧ Vu Hiếu Thành, thì điều kiện tiên quyết là —— trăm phầm trăm Vu Hiếu Thành phải là hung thủ gϊếŧ chết Sa Xuân.
Nhìn nhận từ những manh mối trước mắt, Vu Hiếu Thành là người đáng nghi nhất trong số các nghi phạm. Tất cả hành động và lời nói của cậu ta dường như cũng chứng minh, cậu ta chính là hung thủ.
Nhưng Minh Thứ tiếp xúc không biết bao nhiêu vụ án kỳ lạ trong những năm qua. Cứ coi như tên đó có xác suất 99% là hung thủ, thì hắn cũng có 1% xác suất không phải là hung thủ.
Vu Hiếu Thành khác với các nghi phạm khác, tâm lý cậu ta cực kỳ mỏng manh, liên tục gặp phải đả kích nhưng vẫn cứ kiên trì, có lẽ sau một tiếng nữa sẽ ngã quỵ, rốt cuộc không đứng dậy nổi nữa.
Cũng bởi vì 1% xác suất này, Minh Thứ không muốn làm tổn thương kiểu người yếu ớt sắp gục ngã này.
“Sư phụ, không phải anh nói muốn đối phó với nghi phạm thì phải lựa thủ đoạn sao?” Phương Viễn Hàng nói: “Điều tra án không phải chuyện đùa, tuyệt đối không thể thương xót cho nghi phạm được.”
“Bất cứ chuyện gì cũng có ngoại lệ.” Thừa dịp Tiêu Ngộ An không ở đây, Minh Thứ và Phương Viễn Hàng cùng lên sân thượng hút thuốc.
Thuốc lá quả thật có thể làm dịu đi sự mệt mỏi, hút xong một điếu thuốc, Minh Thứ lắc lắc đầu, tỉnh táo lại không ít: “Anh lại đến trường trọng điểm số 9 một chuyến.”
Kiểu như trường chuyên trung học này, sợ nhất là xuất hiện sự kiện ác tính trong sân trường. Nếu như bắt nạt hay bạo lực ở một ngôi trường có ảnh hưởng nhỏ, thì có thể biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, còn chuyện nhỏ thì coi như không có. Nhưng trường trọng điểm số 9 lại không thể, nó đã được quan tâm từ rất lâu rồi, bất cứ một vết dơ gì đều có thể bị phóng đại. Lần này cảnh sát huy động nhân lực đến trường trọng điểm số 9 vừa điều tra học sinh, vừa lục soát tòa nghệ thuật. Ban lãnh đạo nhà trường vô cùng sốt sắng, thậm chí phó hiệu trưởng còn vào thành phố chào hỏi, hy vọng cảnh sát không làm to chuyện.
Nhưng vụ này tuyệt đối không phải chào hỏi là có thể giải quyết, một khi tổ trọng án đi điều tra thì đa số bộ ngành đều phải bật đèn xanh.
Cũng may trường trọng điểm số 9 cũ chỉ còn một khối lớp 12, tòa nghệ thuật cách tòa nhà chuyên dạy học lớp 12 lại xa, tạm thời không gây ra ảnh hưởng gì quá lớn.
Minh Thứ đứng trên hành lang tầng năm tòa nghệ thuật, cảm nhận được sự âm u dày đặc.
Đối với Vu Hiếu Thành mà nói, không còn nơi an toàn nào khác ngoài khoảng sân trường đã gắn bó hơn 4 năm, mà nơi bí mật nhất trong sân trường này không còn nghi ngờ gì nữa chính là tòa nghệ thuật và vùng lân cận.
Minh Thứ đặt ảnh chụp trước mặt Vu Hiếu Thành, cậu ta nghiêng nửa người về trước nhìn xem, bỗng nhiên đạp bàn khiến cơ thể ngửa ra đằng sau.
Chân ghế phát ra tiếng kin kít trên mặt sàn khiến người ta ê cả răng, viên cảnh sát ghi lời khai bịt lỗ tai theo bản năng, thấp giọng chửi thề.
Minh Thứ hình như đã dự tính được Vu Hiếu Thành sẽ có phản ứng này, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm cậu ta.
Vu Hiếu Thành căng thẳng tột độ, dường như không bao lâu nữa sẽ vỡ vụn.
“Ngày 23 tháng 8, cậu không hề đến lớp tự học buổi tối, chủ nhật hôm sau cậu cũng không đến lớp.” Minh Thứ nói tiếp: “Là chuyện gì khiến một học sinh như cậu tiếc thời gian như vàng bạc lại rời trường lâu đến thế? Tôi cũng đã xem những video giám sát trước đó, cũng đã tìm hiểu từ bạn học và giáo viên của cậu, thứ bảy chủ nhật cậu chưa bao giờ nghỉ cả, chỉ có ngày 23 và 24 không hiểu sao lại biến mất.”
Vu Hiếu Thành cực kỳ căng thẳng, lẩm bẩm nói: “Không phải, không phải…”
Kỹ thuật viên đang nghĩ cách điều tra lịch sử thanh toán của Vu Hiếu Thành, nhưng giống như Sa Xuân, Vu Hiếu Thành cũng không phát sinh bất cứ chi phí đi lại nào vào ngày 23 và 24.
So sánh lịch sử thanh toán từ đầu đến cuối, hai ngày này biểu thị đoạn sườn dốc. Sau khi tan lớp tự học buổi tối, Vu Hiếu Thành có thói quen mua đồ ăn khuya trước cửa trường học, sáng sớm cũng thường ăn bún gạo dưới nhà. Mỗi ngày dùng điện thoại thanh toán tiền chi tiêu là 20 tệ, ngày 23 và 24 cộng lại, tổng cộng là 22 tệ, theo thứ tự là sáng ngày 23 tốn 12 tệ ăn bún gạo, chiều ngày 24 thì thanh toán 10 tệ ở cửa hàng tiện lợi gần đó.
“Tôi ngủ ở nhà.” Vu Hiếu Thành nói.
“Nhưng mới đây không lâu cậu nói là mình ở trên lớp tự học.” Minh Thứ nói: “Bạn học à, cậu là học sinh khối khoa học xã hội, môn chính trị trên lớp không giảng logic à?”
“Nếu đã không có, vậy thì cậu giải thích cho tôi, ngày 23 đến ngày 24 cậu đã đi đâu và làm gì?” Minh Thứ nói: “Còn có ngày 14 tháng 8, vì sao cậu lại gặp Sa Xuân?”
Vu Hiếu Thành gục đầu xuống, vẫn không chịu nói gì.
“Hay là cậu không muốn nói.” Trong giọng điệu Minh Thứ đã ẩn chứa nhiều ít sự tức giận.
Vụ án của Sa Xuân nhìn như một vụ đơn giản, nhưng khi điều tra được đến giờ thì động cơ của kẻ phạm tội vẫn khó bề suy đoán. Vòng này kéo theo vòng kia, tổ trọng án ngày đêm không nghỉ, rốt cuộc lần lượt vạch theo hai đầu tuyến mấu chốt. Nếu nói mệt mỏi, Minh Thứ đúng là mệt muốn xỉu. Với cả người bình thường tỉnh táo mà nhằm đang lúc mệt mỏi cũng không dễ dàng khống chế cảm xúc. Minh Thứ hít sâu một hơi, xoa bóp ấn đường, cố gắng nén cơn tức giận.
Thật ra y có biện pháp kí©h thí©ɧ Vu Hiếu Thành mở miệng. Chăm chỉ nhưng lại thiếu thông minh là tổn thương trong nội tâm Vu Hiếu Thành, chỉ cần đâm sâu vào điểm này thì Vu Hiếu Thành tất nhiên sẽ sụp đổ, một khi đã sụp đổ thì sau đó mọi chuyện đều đơn giản.
Nhưng muốn dùng cách tổn thương này để kí©h thí©ɧ Vu Hiếu Thành, thì điều kiện tiên quyết là —— trăm phầm trăm Vu Hiếu Thành phải là hung thủ gϊếŧ chết Sa Xuân.
Nhìn nhận từ những manh mối trước mắt, Vu Hiếu Thành là người đáng nghi nhất trong số các nghi phạm. Tất cả hành động và lời nói của cậu ta dường như cũng chứng minh, cậu ta chính là hung thủ.
Nhưng Minh Thứ tiếp xúc không biết bao nhiêu vụ án kỳ lạ trong những năm qua. Cứ coi như tên đó có xác suất 99% là hung thủ, thì hắn cũng có 1% xác suất không phải là hung thủ.
Vu Hiếu Thành khác với các nghi phạm khác, tâm lý cậu ta cực kỳ mỏng manh, liên tục gặp phải đả kích nhưng vẫn cứ kiên trì, có lẽ sau một tiếng nữa sẽ ngã quỵ, rốt cuộc không đứng dậy nổi nữa.
Cũng bởi vì 1% xác suất này, Minh Thứ không muốn làm tổn thương kiểu người yếu ớt sắp gục ngã này.
“Sư phụ, không phải anh nói muốn đối phó với nghi phạm thì phải lựa thủ đoạn sao?” Phương Viễn Hàng nói: “Điều tra án không phải chuyện đùa, tuyệt đối không thể thương xót cho nghi phạm được.”
“Bất cứ chuyện gì cũng có ngoại lệ.” Thừa dịp Tiêu Ngộ An không ở đây, Minh Thứ và Phương Viễn Hàng cùng lên sân thượng hút thuốc.
Thuốc lá quả thật có thể làm dịu đi sự mệt mỏi, hút xong một điếu thuốc, Minh Thứ lắc lắc đầu, tỉnh táo lại không ít: “Anh lại đến trường trọng điểm số 9 một chuyến.”
Kiểu như trường chuyên trung học này, sợ nhất là xuất hiện sự kiện ác tính trong sân trường. Nếu như bắt nạt hay bạo lực ở một ngôi trường có ảnh hưởng nhỏ, thì có thể biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, còn chuyện nhỏ thì coi như không có. Nhưng trường trọng điểm số 9 lại không thể, nó đã được quan tâm từ rất lâu rồi, bất cứ một vết dơ gì đều có thể bị phóng đại. Lần này cảnh sát huy động nhân lực đến trường trọng điểm số 9 vừa điều tra học sinh, vừa lục soát tòa nghệ thuật. Ban lãnh đạo nhà trường vô cùng sốt sắng, thậm chí phó hiệu trưởng còn vào thành phố chào hỏi, hy vọng cảnh sát không làm to chuyện.
Nhưng vụ này tuyệt đối không phải chào hỏi là có thể giải quyết, một khi tổ trọng án đi điều tra thì đa số bộ ngành đều phải bật đèn xanh.
Cũng may trường trọng điểm số 9 cũ chỉ còn một khối lớp 12, tòa nghệ thuật cách tòa nhà chuyên dạy học lớp 12 lại xa, tạm thời không gây ra ảnh hưởng gì quá lớn.
Minh Thứ đứng trên hành lang tầng năm tòa nghệ thuật, cảm nhận được sự âm u dày đặc.
3
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
