0 chữ
Chương 26
Chương 26
“Không, không cần đâu.” Đàm Bảo Lộ vội xua tay.
Nàng định bước ra ngoài, nhưng vừa chạm chân xuống đất đã thấy đau nhói. Vết thương trên chân khi ngồi thì không thấy gì, nhưng khi đi lại thì đau như dao cắt.
Thị nữ vội vàng đuổi theo, nói: “Đàm cô nương, cô nương cứ giữ lấy thuốc này, tuy chỉ là một lọ nhỏ, nhưng bôi lên vết thương trên chân là khỏi ngay.”
“Vết thương trên chân ta?” Đàm Bảo Lộ nghi hoặc.
“Phải ạ, đêm nay cô nương múa, chân bị thương phải không? Vương gia đặc biệt dặn nô tỳ lấy thuốc này cho cô nương.”
*
Đàm Bảo Lộ ngồi lên xe ngựa, chiếc áo choàng của Sầm Già Nam nàng đã trả lại cho thị nữ, nhưng không hiểu sao nàng vẫn cảm thấy như nó vẫn đang khoác trên người mình, nếu ngửi kỹ, thậm chí còn ngửi thấy mùi đàn hương trên người Sầm Già Nam.
Thì ra nàng đã hiểu lầm Sầm Già Nam.
Thuốc hắn đưa cho nàng là thuốc trị thương. Nàng không khỏi nghĩ, tại sao lúc trước Sầm Già Nam lại bắt nàng đi?
Dù đã làm hồn ma bên cạnh Sầm Già Nam suốt năm năm, nàng vẫn không tìm được câu trả lời cho câu hỏi này.
Con người này quá phức tạp, quá kín đáo. Ngay cả khi ở một mình, hắn cũng không bao giờ để lộ cảm xúc.
Nàng chỉ thấy được một bóng hình trầm mặc. Hắn điên cuồng nam chinh bắc phạt, hắn đứng trên lưng ngựa, mặc cho gió cát, tuyết sương phủ kín người.
“Bổn vương không thích ép buộc người khác.”
Nàng lại nhớ tới câu nói này.
Vậy nên kiếp trước Sầm Già Nam vẫn án binh bất động, cho đến khi nàng chết mới cướp thi thể của nàng đi, là vì “không thích ép buộc người khác”?
Nàng bỗng thấy cay sống mũi. Nếu hắn biết, nếu hắn không ép buộc thì sao?
Chỉ nghĩ đến vậy thôi, tim nàng đã thắt lại.
Nàng tính toán thời gian, nếu mọi chuyện vẫn diễn ra như kiếp trước, thì kiếp nạn đầu tiên của Sầm Già Nam sắp tới rồi.
Ngày mồng sáu tháng ba năm ngoái, xá lợi Phật từ Thiên Trúc được đưa đến chùa Bảo Phúc, Hách Đông Duyên dẫn bá quan văn võ đến làm lễ. Khi đó nàng đã được sắc phong làm phi tần, đang được sủng ái, nên đương nhiên cùng đi với Hách Đông Duyên.
Cũng chính ngày hôm đó, trong chùa xảy ra một vụ ám sát.
Mục tiêu ám sát là Sầm Già Nam.
Cánh tay phải của Sầm Già Nam trúng tên, góc độ của mũi tên rất hiểm, tuy vết thương không nặng, nhưng lại không thể khỏi hẳn.
Vết thương ở cánh tay ảnh hưởng đến việc Sầm Già Nam kéo cung bắn tên, cũng chính vì vậy, vài năm sau, khi giao chiến với quân phản loạn, hắn không thể kéo căng cung, bị thủ lĩnh quân phản loạn bắn rơi xuống ngựa.
Nhân quả tuần hoàn, báo ứng không chừa một ai.
Đàm Bảo Lộ nắm chặt lọ thuốc trong tay, cho đến khi lớp sứ trắng lạnh ngắt trở nên ấm áp.
Kiếp này, nàng muốn cứu Sầm Già Nam.
Nàng định bước ra ngoài, nhưng vừa chạm chân xuống đất đã thấy đau nhói. Vết thương trên chân khi ngồi thì không thấy gì, nhưng khi đi lại thì đau như dao cắt.
Thị nữ vội vàng đuổi theo, nói: “Đàm cô nương, cô nương cứ giữ lấy thuốc này, tuy chỉ là một lọ nhỏ, nhưng bôi lên vết thương trên chân là khỏi ngay.”
“Vết thương trên chân ta?” Đàm Bảo Lộ nghi hoặc.
“Phải ạ, đêm nay cô nương múa, chân bị thương phải không? Vương gia đặc biệt dặn nô tỳ lấy thuốc này cho cô nương.”
*
Đàm Bảo Lộ ngồi lên xe ngựa, chiếc áo choàng của Sầm Già Nam nàng đã trả lại cho thị nữ, nhưng không hiểu sao nàng vẫn cảm thấy như nó vẫn đang khoác trên người mình, nếu ngửi kỹ, thậm chí còn ngửi thấy mùi đàn hương trên người Sầm Già Nam.
Thuốc hắn đưa cho nàng là thuốc trị thương. Nàng không khỏi nghĩ, tại sao lúc trước Sầm Già Nam lại bắt nàng đi?
Dù đã làm hồn ma bên cạnh Sầm Già Nam suốt năm năm, nàng vẫn không tìm được câu trả lời cho câu hỏi này.
Con người này quá phức tạp, quá kín đáo. Ngay cả khi ở một mình, hắn cũng không bao giờ để lộ cảm xúc.
Nàng chỉ thấy được một bóng hình trầm mặc. Hắn điên cuồng nam chinh bắc phạt, hắn đứng trên lưng ngựa, mặc cho gió cát, tuyết sương phủ kín người.
“Bổn vương không thích ép buộc người khác.”
Nàng lại nhớ tới câu nói này.
Vậy nên kiếp trước Sầm Già Nam vẫn án binh bất động, cho đến khi nàng chết mới cướp thi thể của nàng đi, là vì “không thích ép buộc người khác”?
Nàng bỗng thấy cay sống mũi. Nếu hắn biết, nếu hắn không ép buộc thì sao?
Nàng tính toán thời gian, nếu mọi chuyện vẫn diễn ra như kiếp trước, thì kiếp nạn đầu tiên của Sầm Già Nam sắp tới rồi.
Ngày mồng sáu tháng ba năm ngoái, xá lợi Phật từ Thiên Trúc được đưa đến chùa Bảo Phúc, Hách Đông Duyên dẫn bá quan văn võ đến làm lễ. Khi đó nàng đã được sắc phong làm phi tần, đang được sủng ái, nên đương nhiên cùng đi với Hách Đông Duyên.
Cũng chính ngày hôm đó, trong chùa xảy ra một vụ ám sát.
Mục tiêu ám sát là Sầm Già Nam.
Cánh tay phải của Sầm Già Nam trúng tên, góc độ của mũi tên rất hiểm, tuy vết thương không nặng, nhưng lại không thể khỏi hẳn.
Vết thương ở cánh tay ảnh hưởng đến việc Sầm Già Nam kéo cung bắn tên, cũng chính vì vậy, vài năm sau, khi giao chiến với quân phản loạn, hắn không thể kéo căng cung, bị thủ lĩnh quân phản loạn bắn rơi xuống ngựa.
Đàm Bảo Lộ nắm chặt lọ thuốc trong tay, cho đến khi lớp sứ trắng lạnh ngắt trở nên ấm áp.
Kiếp này, nàng muốn cứu Sầm Già Nam.
17
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
