TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 25

Cửa mở rộng, gió đêm thổi vào, khiến Đàm Bảo Lộ rùng mình.

Sau khi Sầm Già Nam rời đi, các thị nữ lại quay trở lại, mang theo không ít đồ.

Một người cầm y phục, giày tất, một người bưng hộp đựng thức ăn. “Mời Đàm cô nương thay y phục, xe ngựa đưa cô nương về đã đợi sẵn bên ngoài.

Đàm Bảo Lộ vẫn còn ngơ ngác, thị nữ bảo nàng giơ tay, nàng liền giơ tay, chẳng mấy chốc đã thay xong một bộ y phục sạch sẽ.

“Giờ ta có thể đi rồi?” Nàng hỏi.

“Đương nhiên.” Thị nữ đáp.

Đàm Bảo Lộ thở phào nhẹ nhõm, định bước ra ngoài.

“Nhưng còn một việc.” Thị nữ nói.

Đàm Bảo Lộ thở dài, nàng đã nói mà, nào có chuyện tốt như vậy…

Thị nữ bưng hộp thức ăn tới, nói: “Đàm cô nương, đây là điểm tâm mà đầu bếp trong phủ làm riêng cho cô nương, mời cô nương dùng.”

Trong hộp là những món điểm tâm thường có trong phủ Sầm Già Nam, món nào cũng tinh xảo, đẹp mắt, hương thơm ngào ngạt của gạo nếp, dừa, thịt xông khói xộc vào mũi nàng.

Đàm Bảo Lộ nhìn thấy cả một hộp điểm tâm ngon lành như vậy, dù có giữ ý đến mấy cũng không khỏi thèm thuồng.

Nhưng dù có đói đến mức ngực dán vào lưng, nàng vẫn luôn ghi nhớ đạo lý “của biếu là của lo, của cho là của nợ”.

Nàng không muốn động đũa, nói: “Ta không ăn.”

Thị nữ nài nỉ: “Đàm cô nương, xin cô nương dùng một chút rồi hãy đi. Vương gia có dặn, nếu cô nương không dùng, thì chúng nô tỳ, đầu bếp, cả người làm bếp đều phải cuốn gói về nhà…”

Đàm Bảo Lộ: “…”

“Ta ăn, ta ăn là được…”

Đàm Bảo Lộ chọn một chiếc bánh nhỏ hình hoa sen, cẩn thận cắn một miếng, lớp vỏ bánh nếp rơi ra dính đầy môi nàng.

Cắn miếng thứ hai, nàng mới cảm nhận được vị dẻo thơm của vỏ bánh gạo nếp, bên trong còn có nhân đậu đỏ, ăn một miếng đã thấy no bụng.

Đàm Bảo Lộ ăn một cái, vẫn còn thòm thèm, nhưng không muốn ăn thêm nữa.

Nàng tò mò hỏi thị nữ: “Đây là điểm tâm gì?”

Thị nữ đáp: “Liên hoa tô.”

Đàm Bảo Lộ lẩm bẩm: “Sầm Già Nam cũng sành ăn đấy chứ…”

Năm năm Sầm Già Nam chinh chiến, nàng chưa từng thấy hắn ăn thứ gì khác ngoài lương khô.

Thị nữ nói: “Vương gia nhà chúng nô tỳ không câu nệ chuyện ăn uống, nhưng vừa rồi khi tới đây, ngài ấy có dặn dò phải làm những món mà các cô nương thích, lại phải là món có thể lót dạ. Đầu bếp mới làm theo kiểu tiệm Túy Hiên phường, làm những loại điểm tâm mà các cô nương thích. Nếu Đàm cô nương thấy ngon, cứ mang theo hộp điểm tâm này ăn dọc đường.”

Đàm Bảo Lộ vội xua tay: “Không cần, không cần. Xe ngựa đã tới rồi, đi thôi.”

“Vâng.”

Khi ra cửa, thị nữ thấy hộp thuốc trên khay vẫn còn nguyên, bèn bưng khay tới, nói: “Mời Đàm cô nương dùng thuốc.”

Đàm Bảo Lộ nhìn thấy những lọ thuốc, vẻ mặt ngơ ngác.

Vừa rồi Sầm Già Nam chỉ sờ mặt nàng, mẫu thân, đệ đệ, muội muội, cả bằng hữu của nàng cũng từng làm vậy, chẳng có gì cả.

Cần gì phải bôi thuốc chứ…

17

0

3 tháng trước

23 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.