TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 21
Chương 21

Căn phòng tĩnh lặng, gần như có thể nghe thấy tiếng nến cháy tí tách, Đàm Bảo Lộ cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm chạp.

Ngón tay Sầm Già Nam đặt trên mặt nàng hồi lâu, lâu đến mức nàng cảm thấy đầu ngón tay thô ráp của hắn khiến da mặt nàng hơi nhói đau, lại có chút ngứa ngáy.

Đàm Bảo Lộ vốn sợ ngứa hơn sợ đau.

Nàng ngồi đến mức lưng mỏi nhừ, không nhịn được khẽ thở dài, hơi vùng vẫy.

Nàng vừa động, Sầm Già Nam đang trầm tư lập tức hoàn hồn.

Ánh mắt hắn từ mờ mịt trở nên sắc bén, như hùng sư vào trận, rồi đột ngột buông nàng ra.

Hắn đứng thẳng dậy, bước đến giá áo bên giường, quay lưng về phía nàng, cởϊ áσ choàng xuống.

Khi hắn thay y phục, Đàm Bảo Lộ không biết nên nhìn đi đâu, cuối cùng ánh mắt nàng dừng lại trên hoa văn của tấm màn che.

Từ khóe mắt, nàng thấy tấm lưng rộng lớn của hắn chuyển động theo cánh tay, hai xương bả vai nhô lên mạnh mẽ, căng áo bào màu tím thành hình cánh bướm khổng lồ.

Nàng từng thấy lưng Hách Đông Duyên, Hách Đông Duyên chưa từng cưỡi ngựa, cũng chưa từng ra trận, lưng hắn gầy yếu, chẳng khác gì nàng. Còn Sầm Già Nam xuất thân võ tướng, cao lớn cường tráng, tựa như dãy núi trùng điệp.

Thì ra, thân thể nam nhân và nữ nhân khác biệt nhiều đến vậy.

Cởϊ áσ choàng xong, Sầm Già Nam bắt đầu đi lại trong phòng. Mỗi bước chân của hắn như giẫm lên dây thần kinh căng thẳng của nàng.

Hắn ngồi xuống chiếc ghế bành bằng gỗ hoàng hoa lê, tư thế nửa nằm nửa ngồi, thắt lưng ngọc bội rộng bản trên bộ quan bào màu tím càng tôn lên vòng eo thon gọn mà mạnh mẽ của hắn. Dù chỉ là ngồi thư thái trong phòng ngủ, tư thế của hắn vẫn thẳng tắp như chuông đồng, sự ngay thẳng ấy dường như toát ra từ cốt cách, khí chất hơn người, trời sinh cao quý.

Ngồi xuống, hắn chậm rãi tháo bao cổ tay bằng bạc trên ống tay áo.

Bao cổ tay nặng nề rơi xuống bàn, phát ra tiếng cạch trầm đυ.c.

Hắn không ngẩng đầu, lạnh nhạt hỏi: "Ai đưa ngươi đến đây?"

Đàm Bảo Lộ đáp: "Tiểu nữ không biết. Chỉ nhớ là một chiếc kiệu màu tím."

Sầm Già Nam nghe xong không nói gì, tiếp tục tháo chiếc bao cổ tay còn lại, đôi mày kiếm rậm hơi nhíu lại.

Đàm Bảo Lộ vô thức nắm chặt tay, lúc này mới nhận ra mình vẫn đang cầm chặt cây trâm lạnh lẽo.

Ánh mắt sắc bén như chim ưng của Sầm Già Nam lập tức liếc xuống, dừng lại trên tay nàng. Tim Đàm Bảo Lộ thót lại, nàng nhìn theo ánh mắt Sầm Già Nam, thấy đầu nhọn của cây trâm ló ra khỏi kẽ tay, ánh lên sắc lạnh.

Tâm trí Đàm Bảo Lộ trống rỗng, nàng nắm chặt cây trâm, run lên bần bật.

Nàng vội nói: "Tiểu nữ xin Võ Liệt Vương thứ tội, khi ngài vừa vào, tiểu nữ đang chải đầu, nên cầm trâm trên tay..."

Sầm Già Nam: "Thật sao?"

"Vâng." Đàm Bảo Lộ nhắm mắt, suy nghĩ miên man.

Nàng cần Sầm Già Nam.

Nàng cần hắn giúp đỡ.

Ngoại trừ Sầm Già Nam, không ai có thể cướp nàng khỏi tay Hách Đông Duyên.

Ngoại trừ Sầm Già Nam, không ai có thể giúp nàng gϊếŧ Hách Đông Duyên.

Sầm Già Nam chính là vũ khí mạnh nhất của nàng ở kiếp này, nếu như... hắn chịu giúp nàng.

17

0

3 tháng trước

23 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.