0 chữ
Chương 20
Chương 20
Ánh trăng mờ ảo, trong phòng ngủ tối tăm chỉ còn lại Đàm Bảo Lộ và Sầm Già Nam.
Sầm Già Nam vẫn đứng im tại chỗ, không hề phủ nhận ý của hắn là muốn những người khác cút ra ngoài.
Lúc này Đàm Bảo Lộ không còn lý do gì để chạy trốn, chỉ có thể tiếp tục ngồi im bên giường.
Sầm Già Nam đứng lặng bên bình phong một lúc, rồi đột nhiên bước về phía nàng.
Càng đến gần, thân hình hắn càng cao lớn, khi hắn đứng trước giường, thân hình cao lớn cường tráng được ánh trăng phác họa như một ngọn núi sừng sững.
Khí thế mạnh mẽ và hơi thở nam tính nồng đậm khiến Đàm Bảo Lộ bất giác lùi về phía sau, co rúm người lại, cuối cùng bị dồn đến mức cổ thẳng ra, tạo thành một đường thẳng với cơ thể.
Tim đập thình thịch trong l*иg ngực, nàng lo lắng muốn nắm lấy thứ gì đó, đến nỗi quên mất trong tay mình còn cầm cây trâm.
Nhưng Sầm Già Nam đến gần, lại không làm gì cả, hắn chỉ nhìn nàng một lúc, rồi đột nhiên cúi người xuống.
Khoảng cách giữa hai người vốn đã gần như chỉ cách nhau một tờ giấy, Sầm Già Nam cúi người xuống như vậy, khuôn mặt anh tuấn gần như chạm vào mặt nàng.
Lông mi nàng khẽ run, liếc nhìn Sầm Già Nam rồi nhanh chóng dời mắt.
Nàng nhìn thấy con ngươi màu tím dưới ánh trăng như một vực sâu thăm thẳm, ở giữa có một vòng xoáy nhỏ, như muốn cuốn nàng vào trong.
Nàng còn ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng trên người hắn, hòa quyện cùng chút hơi lạnh của gió đêm, như một dải lụa mỏng manh lướt qua gò má nàng.
Nàng càng không dám thở mạnh, hơi cúi đầu, thở khẽ.
Hắn cứ nhìn nàng như vậy thật lâu, dường như vẫn chưa thấy rõ, lại đưa tay ra, dùng ngón tay thô ráp lau nhẹ lên má nàng, nâng khuôn mặt nàng lên.
Đàm Bảo Lộ bị ép ngẩng đầu cao hơn, để cả khuôn mặt tắm dưới ánh trăng xuyên qua cửa sổ.
Gương mặt trắng nõn được ánh trăng chiếu rọi, có thể nhìn thấy rõ lớp lông tơ mỏng manh trên làn da mịn màng. Lông mi đen dài và cong vυ"t, ánh trăng nhảy nhót trên đó, như gợn sóng nước trong veo, dưới sống mũi nhỏ nhắn xinh xắn là đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, lộ ra hàm răng trắng như hạt gạo.
Sầm Già Nam cứ như vậy nhìn nàng say đắm, không vui không buồn.
Đàm Bảo Lộ vẫn không hiểu Sầm Già Nam, không hiểu hắn đang nghĩ gì.
Nhưng nàng luôn cảm thấy, dường như đã từng thấy ánh mắt như vậy ở đâu đó.
Đệ đệ và muội muội nhỏ của nàng, khi đối xử với món đồ chơi mất rồi tìm lại được, cũng sẽ nhìn với ánh mắt sáng rực như vậy. Cầm trong tay rồi thì đánh chết cũng không buông, đi đâu cũng giắt trong túi, thỉnh thoảng lại lấy ra mân mê, sợ lại làm mất.
Nàng thấy suy nghĩ bất chợt này thật buồn cười.
Nàng đang nghĩ gì vậy, vị này, chính là Sầm Già Nam.
Chứ không phải đệ đệ muội muội năm, sáu tuổi của nàng.
Sầm Già Nam vẫn đứng im tại chỗ, không hề phủ nhận ý của hắn là muốn những người khác cút ra ngoài.
Lúc này Đàm Bảo Lộ không còn lý do gì để chạy trốn, chỉ có thể tiếp tục ngồi im bên giường.
Sầm Già Nam đứng lặng bên bình phong một lúc, rồi đột nhiên bước về phía nàng.
Càng đến gần, thân hình hắn càng cao lớn, khi hắn đứng trước giường, thân hình cao lớn cường tráng được ánh trăng phác họa như một ngọn núi sừng sững.
Khí thế mạnh mẽ và hơi thở nam tính nồng đậm khiến Đàm Bảo Lộ bất giác lùi về phía sau, co rúm người lại, cuối cùng bị dồn đến mức cổ thẳng ra, tạo thành một đường thẳng với cơ thể.
Tim đập thình thịch trong l*иg ngực, nàng lo lắng muốn nắm lấy thứ gì đó, đến nỗi quên mất trong tay mình còn cầm cây trâm.
Khoảng cách giữa hai người vốn đã gần như chỉ cách nhau một tờ giấy, Sầm Già Nam cúi người xuống như vậy, khuôn mặt anh tuấn gần như chạm vào mặt nàng.
Lông mi nàng khẽ run, liếc nhìn Sầm Già Nam rồi nhanh chóng dời mắt.
Nàng nhìn thấy con ngươi màu tím dưới ánh trăng như một vực sâu thăm thẳm, ở giữa có một vòng xoáy nhỏ, như muốn cuốn nàng vào trong.
Nàng còn ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng trên người hắn, hòa quyện cùng chút hơi lạnh của gió đêm, như một dải lụa mỏng manh lướt qua gò má nàng.
Nàng càng không dám thở mạnh, hơi cúi đầu, thở khẽ.
Hắn cứ nhìn nàng như vậy thật lâu, dường như vẫn chưa thấy rõ, lại đưa tay ra, dùng ngón tay thô ráp lau nhẹ lên má nàng, nâng khuôn mặt nàng lên.
Gương mặt trắng nõn được ánh trăng chiếu rọi, có thể nhìn thấy rõ lớp lông tơ mỏng manh trên làn da mịn màng. Lông mi đen dài và cong vυ"t, ánh trăng nhảy nhót trên đó, như gợn sóng nước trong veo, dưới sống mũi nhỏ nhắn xinh xắn là đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, lộ ra hàm răng trắng như hạt gạo.
Sầm Già Nam cứ như vậy nhìn nàng say đắm, không vui không buồn.
Đàm Bảo Lộ vẫn không hiểu Sầm Già Nam, không hiểu hắn đang nghĩ gì.
Nhưng nàng luôn cảm thấy, dường như đã từng thấy ánh mắt như vậy ở đâu đó.
Đệ đệ và muội muội nhỏ của nàng, khi đối xử với món đồ chơi mất rồi tìm lại được, cũng sẽ nhìn với ánh mắt sáng rực như vậy. Cầm trong tay rồi thì đánh chết cũng không buông, đi đâu cũng giắt trong túi, thỉnh thoảng lại lấy ra mân mê, sợ lại làm mất.
Nàng đang nghĩ gì vậy, vị này, chính là Sầm Già Nam.
Chứ không phải đệ đệ muội muội năm, sáu tuổi của nàng.
17
0
3 tháng trước
10 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
