0 chữ
Chương 12
Chương 12: Một màn kịch hay!
Đã một tiếng trôi qua rồi, tên cẩu hoàng đế kia vẫn chẳng có chút phản ứng nào.
Thời buổi này đến nhân viên hiệu thuốc cũng bắt đầu quảng cáo láo rồi, giữa người với người còn chút niềm tin nào không đây.
Trong lúc nàng đang oán thầm trong bụng vì bị nhân viên bán thuốc lừa gạt tình cảm, Lục Uyên vẫn luôn cần mẫn phê duyệt tấu chương đột nhiên cau mày.
Đức Phúc công công ngay lập tức chú ý thấy, ân cần hỏi han: "Hoàng thượng, người có chỗ nào không khỏe ạ?"
Đường Vãn nấp trong bóng tối, tinh thần lập tức phấn chấn, đôi mắt đen trắng rõ ràng trở nên sáng lấp lánh.
Đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi!
Đối mặt với câu hỏi của Đức Phúc, Lục Uyên không đáp, bình thản đứng dậy, bình thản đi về phía thiên điện.
Đúng lúc này, Đức Phúc nghe thấy từ người Thánh thượng phát ra tiếng "ùng ục, ùng ục", ông ta ngẩng đầu liếc nhìn sắc mặt Thánh thượng.
Đức Phúc thăm dò hỏi: "Hoàng thượng, có cần truyền thái y không ạ?"
Lục Uyên bình thản đáp lại hai chữ: "Không sao."
Y vừa dứt lời, tiếng "ùng ục, ùng ục" càng lúc càng lớn hơn. Đức Phúc sững người, liền thấy bước chân của Hoàng thượng rõ ràng đã nhanh hơn.
"Hoàng thượng…"
"Câm miệng!"
Đức Phúc lập tức im bặt.
Thấy Thiên Khải Đế vội vàng chạy vào nhà xí, Đường Vãn cười đến không đứng thẳng lưng nổi.
Nhân lúc y đang giải quyết nhu cầu sinh lý, Đường Vãn đi đến bàn làm việc, cầm lấy bút và giấy, rút một tờ giấy tuyên thành trống, phóng bút viết một đoạn lên đó.
Viết xong, nàng hài lòng gật đầu.
Thật sự rất muốn xem tên cẩu hoàng đế kia sau khi đọc được lời nhắn của nàng sẽ có biểu cảm thế nào.
Ha ha ha ha, mong chờ quá đi!
Tiếc là, mình không xem được rồi.
Thời gian cũng không còn sớm, nên về đi ngủ thôi.
Còn tên kia sẽ ra sao, chỉ có thể để y tự cầu nhiều phúc vậy.
Bên ngoài thiên điện, Đức Phúc vẫn tận trung với chức trách mà canh giữ. Một lúc lâu sau, Lục Uyên bước ra, nhưng vừa mới ra được một giây, y lại quay người đi vào.
"Hoàng…"
"Rầm" một tiếng, cửa đóng lại, Đức Phúc suýt chút nữa thì đâm sầm vào cánh cửa.
Ái chà, Thánh thượng bị sao vậy nhỉ?
Mong là không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Đột nhiên, trong thiên điện truyền ra giọng nói lạnh như băng của Lục Uyên: "Truyền thái y."
"Tuân lệnh."
Đức Phúc công công đá một cước vào người dưỡng tử của mình là Đức Lộc: "Còn ngẩn ra đó làm gì, mau gọi thái y đến."
Thái y đến rất nhanh, Lục Uyên vừa bước ra, thái y lập tức tiến lên chẩn mạch cho y, Đức Phúc công công mặt mày lo lắng.
Khương thái y khẽ cau mày, thu tay lại, trong lòng thấp thỏm, từng chữ từng lời, thành thật bẩm báo: "Bẩm Bệ hạ, người có lẽ đã dùng phải thứ gì đó kí©h thí©ɧ dạ dày và đường ruột. Có thể cho thần xem qua những thứ người dùng hôm nay được không ạ?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đức Phúc công công cùng đám cung nữ thái giám đang hầu hạ xung quanh đều trắng bệch.
Thứ Hoàng thượng ăn uống mà xảy ra vấn đề, toàn bộ trên dưới Tử Thần Điện, cùng với trên dưới Ngự Thiện Phòng, sẽ có vô số đầu người rơi xuống.
Lục Uyên liếc Đức Phúc một cái, Đức Phúc lập tức cho người đi làm. Toàn bộ trên dưới Tử Thần Cung đều bị Ninh thống lĩnh cho người bao vây, không cho phép bất kỳ ai ra vào.
Thứ đầu tiên được đưa lên kiểm tra chính là ấm trà đó. Y thuật của Khương thái y rất cao siêu, chẳng mấy chốc đã kiểm tra ra trà nước có vấn đề.
Hắn đặt ấm trà xuống: "Bệ hạ, trong ấm trà có thành phần thuốc xổ."
Đức Phúc công công, cùng đám cung nữ, thái giám xung quanh mặt mày xám ngoét như tro tàn.
Trước khi có kết quả, bọn họ là tử hình treo. Sau khi có kết quả, bọn họ hoàn toàn không còn đường sống.
Đức Phúc quay người, nhìn về phía cung nữ hầu trà: "Ấm trà hôm nay là do ai pha?"
Phỉ Thúy "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu về phía người trên ngai vàng.
"Bệ hạ, nô tỳ không bỏ thuốc."
Thời buổi này đến nhân viên hiệu thuốc cũng bắt đầu quảng cáo láo rồi, giữa người với người còn chút niềm tin nào không đây.
Trong lúc nàng đang oán thầm trong bụng vì bị nhân viên bán thuốc lừa gạt tình cảm, Lục Uyên vẫn luôn cần mẫn phê duyệt tấu chương đột nhiên cau mày.
Đức Phúc công công ngay lập tức chú ý thấy, ân cần hỏi han: "Hoàng thượng, người có chỗ nào không khỏe ạ?"
Đường Vãn nấp trong bóng tối, tinh thần lập tức phấn chấn, đôi mắt đen trắng rõ ràng trở nên sáng lấp lánh.
Đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi!
Đối mặt với câu hỏi của Đức Phúc, Lục Uyên không đáp, bình thản đứng dậy, bình thản đi về phía thiên điện.
Đúng lúc này, Đức Phúc nghe thấy từ người Thánh thượng phát ra tiếng "ùng ục, ùng ục", ông ta ngẩng đầu liếc nhìn sắc mặt Thánh thượng.
Lục Uyên bình thản đáp lại hai chữ: "Không sao."
Y vừa dứt lời, tiếng "ùng ục, ùng ục" càng lúc càng lớn hơn. Đức Phúc sững người, liền thấy bước chân của Hoàng thượng rõ ràng đã nhanh hơn.
"Hoàng thượng…"
"Câm miệng!"
Đức Phúc lập tức im bặt.
Thấy Thiên Khải Đế vội vàng chạy vào nhà xí, Đường Vãn cười đến không đứng thẳng lưng nổi.
Nhân lúc y đang giải quyết nhu cầu sinh lý, Đường Vãn đi đến bàn làm việc, cầm lấy bút và giấy, rút một tờ giấy tuyên thành trống, phóng bút viết một đoạn lên đó.
Viết xong, nàng hài lòng gật đầu.
Thật sự rất muốn xem tên cẩu hoàng đế kia sau khi đọc được lời nhắn của nàng sẽ có biểu cảm thế nào.
Ha ha ha ha, mong chờ quá đi!
Tiếc là, mình không xem được rồi.
Còn tên kia sẽ ra sao, chỉ có thể để y tự cầu nhiều phúc vậy.
Bên ngoài thiên điện, Đức Phúc vẫn tận trung với chức trách mà canh giữ. Một lúc lâu sau, Lục Uyên bước ra, nhưng vừa mới ra được một giây, y lại quay người đi vào.
"Hoàng…"
"Rầm" một tiếng, cửa đóng lại, Đức Phúc suýt chút nữa thì đâm sầm vào cánh cửa.
Ái chà, Thánh thượng bị sao vậy nhỉ?
Mong là không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Đột nhiên, trong thiên điện truyền ra giọng nói lạnh như băng của Lục Uyên: "Truyền thái y."
"Tuân lệnh."
Đức Phúc công công đá một cước vào người dưỡng tử của mình là Đức Lộc: "Còn ngẩn ra đó làm gì, mau gọi thái y đến."
Thái y đến rất nhanh, Lục Uyên vừa bước ra, thái y lập tức tiến lên chẩn mạch cho y, Đức Phúc công công mặt mày lo lắng.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đức Phúc công công cùng đám cung nữ thái giám đang hầu hạ xung quanh đều trắng bệch.
Thứ Hoàng thượng ăn uống mà xảy ra vấn đề, toàn bộ trên dưới Tử Thần Điện, cùng với trên dưới Ngự Thiện Phòng, sẽ có vô số đầu người rơi xuống.
Lục Uyên liếc Đức Phúc một cái, Đức Phúc lập tức cho người đi làm. Toàn bộ trên dưới Tử Thần Cung đều bị Ninh thống lĩnh cho người bao vây, không cho phép bất kỳ ai ra vào.
Thứ đầu tiên được đưa lên kiểm tra chính là ấm trà đó. Y thuật của Khương thái y rất cao siêu, chẳng mấy chốc đã kiểm tra ra trà nước có vấn đề.
Hắn đặt ấm trà xuống: "Bệ hạ, trong ấm trà có thành phần thuốc xổ."
Đức Phúc công công, cùng đám cung nữ, thái giám xung quanh mặt mày xám ngoét như tro tàn.
Trước khi có kết quả, bọn họ là tử hình treo. Sau khi có kết quả, bọn họ hoàn toàn không còn đường sống.
Đức Phúc quay người, nhìn về phía cung nữ hầu trà: "Ấm trà hôm nay là do ai pha?"
Phỉ Thúy "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu về phía người trên ngai vàng.
"Bệ hạ, nô tỳ không bỏ thuốc."
5
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
