0 chữ
Chương 11
Chương 11: Một vé xuống hoàng tuyền
Gì mà để cho một con đường sống, đó rõ ràng là tặng cho nàng một vé xuống hoàng tuyền thì có!
Tên Thiên Khải Đế này, thật độc ác!
Vốn dĩ nàng còn đang do dự, cho y uống thuốc xổ liệu có hơi quá không.
Nhưng xem ra, bản thân mình hình như có phần quá nhân từ rồi.
Xem y kìa, chẳng chừa cho nàng chút đường sống nào cả.
Không cho y nếm mùi một chút, y sẽ không thể nào hiểu được bản lĩnh phi thường của nàng, cũng như "tấm lòng chân thành" của nàng.
Thuốc xổ này, phải cho, nhất định phải cho.
Nàng phải cho y hiểu rằng, nếu nàng là thích khách, y sớm đã chết mấy lượt rồi.
Đây là cách trực tiếp và hiệu quả nhất để chứng minh mình không phải thích khách. Đương nhiên, Đường Vãn cũng tiện đường trả thù nho nhỏ việc y suýt nữa thì bóp chết mình.
Đúng là nhất cử lưỡng tiện. Tuyệt vời!
Đường Vãn nhìn tách trà Đức Phúc công công vừa rót cho tên cẩu hoàng đế, trong lòng thầm thấy đáng tiếc. Cơ hội tốt biết bao, tiếc là bọn họ không ra ngoài.
Có lẽ ông trời cũng đồng tình với suy nghĩ của nàng, một thái giám vội vàng bước vào, ghé tai Đức Phúc nói nhỏ điều gì đó, sau đó liền thấy Đức Phúc công công bẩm báo với Lục Uyên.
Giọng ông ta quá nhỏ, Đường Vãn nghe không rõ lắm, chỉ loáng thoáng được vài từ.
Tự sát… mạng… không lâu…
Lục Uyên đứng dậy rời đi, trong ngự thư phòng rộng lớn chỉ còn lại một mình Đường Vãn. Sau khi chắc chắn y đã đi xa, nàng mới dám bước ra.
Cuối cùng cũng đi rồi!
Đường Vãn tìm thấy hộp thuốc xổ từ trong góc, đi về phía bếp lò nhỏ đang đun nước nóng. Nhìn ấm trà đang bốc hơi nghi ngút, trong mắt nàng lóe lên tia nhìn ranh mãnh.
Nàng bẻ một viên nang ra, đổ bột thuốc vào ấm trà, bột thuốc vừa tiếp xúc với nước nóng liền lập tức hòa tan vào nước trà đặc.
Không phải nàng không muốn cho y thêm vài viên, chỉ sợ mùi quá nồng sẽ bị y phát hiện, như vậy thì được chẳng bù mất. Bây giờ đổ một chút vào, lại có vị đắng của trà che giấu, chắc y cũng không nhận ra được.
Nếu lưỡi của y cũng thần kỳ như trong mấy cuốn tiểu thuyết, nàng cũng đành chịu thua.
Nàng đặt mọi thứ lại như cũ, cúi đầu nhìn bản vẽ trên bàn làm việc của y, khẽ cau mày.
Bản vẽ này, hình như đã thấy ở đâu rồi.
Đang lúc nàng suy nghĩ, bên ngoài điện lại vang lên tiếng hô cung nghênh, sao y về nhanh thế. Nàng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng rời đi, nấp vào góc sau giá sách, chỗ này vừa hay có thể nhìn thấy bàn làm việc, lại không bị Đức Phúc che khuất tầm nhìn.
Nàng vừa mới nấp kỹ, người bên ngoài đã bước vào. Sắc mặt Lục Uyên vẫn bình thản, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, ngược lại Đức Phúc công công bên cạnh thì vẻ mặt đầy tâm sự.
Đường Vãn không dám nhìn y chằm chằm, chỉ sợ y phát hiện. Thỉnh thoảng nàng liếc trộm một cái, xem y có uống tách trà đã được "gia vị" kia không. Mỗi lần liếc xong lại vội vàng thu tầm mắt về, cứ như đang làm thích khách vậy.
Hình như mình đúng là đang làm thích khách thật!
Khi thấy Lục Uyên bưng tách trà lên, tim nàng cũng như treo trên đài cao.
Sắp uống rồi sao?
Đường Vãn không dám nhìn, vội thu tầm mắt lại, trong lòng như có mèo cào, không nhịn được muốn tận mắt nhìn thấy y uống cạn.
Thầm đếm vài giây trong lòng, nàng lại liếc về phía Lục Uyên, y đã đặt tách trà xuống.
Là uống rồi, hay chưa uống?
Dù uống hay chưa, cứ xem phản ứng của y là biết ngay.
Đường Vãn có đủ kiên nhẫn để chờ. Để xem một màn kịch hay, nàng đã chờ suốt một tiếng đồng hồ, vậy mà đối phương vẫn không có chút phản ứng nào. Giữa chừng nàng rõ ràng thấy y lại bưng tách trà lên uống không ít, nhưng tại sao vẫn không có gì xảy ra?
Chẳng lẽ mình cho thuốc quá ít?
Hay là nàng bị nhân viên bán thuốc lừa rồi, thuốc xổ đó vốn dĩ không có tác dụng mạnh như vậy?
Bảo là nửa tiếng sẽ có tác dụng cơ mà?
Tên Thiên Khải Đế này, thật độc ác!
Vốn dĩ nàng còn đang do dự, cho y uống thuốc xổ liệu có hơi quá không.
Nhưng xem ra, bản thân mình hình như có phần quá nhân từ rồi.
Xem y kìa, chẳng chừa cho nàng chút đường sống nào cả.
Không cho y nếm mùi một chút, y sẽ không thể nào hiểu được bản lĩnh phi thường của nàng, cũng như "tấm lòng chân thành" của nàng.
Thuốc xổ này, phải cho, nhất định phải cho.
Nàng phải cho y hiểu rằng, nếu nàng là thích khách, y sớm đã chết mấy lượt rồi.
Đây là cách trực tiếp và hiệu quả nhất để chứng minh mình không phải thích khách. Đương nhiên, Đường Vãn cũng tiện đường trả thù nho nhỏ việc y suýt nữa thì bóp chết mình.
Đúng là nhất cử lưỡng tiện. Tuyệt vời!
Có lẽ ông trời cũng đồng tình với suy nghĩ của nàng, một thái giám vội vàng bước vào, ghé tai Đức Phúc nói nhỏ điều gì đó, sau đó liền thấy Đức Phúc công công bẩm báo với Lục Uyên.
Giọng ông ta quá nhỏ, Đường Vãn nghe không rõ lắm, chỉ loáng thoáng được vài từ.
Tự sát… mạng… không lâu…
Lục Uyên đứng dậy rời đi, trong ngự thư phòng rộng lớn chỉ còn lại một mình Đường Vãn. Sau khi chắc chắn y đã đi xa, nàng mới dám bước ra.
Cuối cùng cũng đi rồi!
Đường Vãn tìm thấy hộp thuốc xổ từ trong góc, đi về phía bếp lò nhỏ đang đun nước nóng. Nhìn ấm trà đang bốc hơi nghi ngút, trong mắt nàng lóe lên tia nhìn ranh mãnh.
Không phải nàng không muốn cho y thêm vài viên, chỉ sợ mùi quá nồng sẽ bị y phát hiện, như vậy thì được chẳng bù mất. Bây giờ đổ một chút vào, lại có vị đắng của trà che giấu, chắc y cũng không nhận ra được.
Nếu lưỡi của y cũng thần kỳ như trong mấy cuốn tiểu thuyết, nàng cũng đành chịu thua.
Nàng đặt mọi thứ lại như cũ, cúi đầu nhìn bản vẽ trên bàn làm việc của y, khẽ cau mày.
Bản vẽ này, hình như đã thấy ở đâu rồi.
Đang lúc nàng suy nghĩ, bên ngoài điện lại vang lên tiếng hô cung nghênh, sao y về nhanh thế. Nàng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng rời đi, nấp vào góc sau giá sách, chỗ này vừa hay có thể nhìn thấy bàn làm việc, lại không bị Đức Phúc che khuất tầm nhìn.
Đường Vãn không dám nhìn y chằm chằm, chỉ sợ y phát hiện. Thỉnh thoảng nàng liếc trộm một cái, xem y có uống tách trà đã được "gia vị" kia không. Mỗi lần liếc xong lại vội vàng thu tầm mắt về, cứ như đang làm thích khách vậy.
Hình như mình đúng là đang làm thích khách thật!
Khi thấy Lục Uyên bưng tách trà lên, tim nàng cũng như treo trên đài cao.
Sắp uống rồi sao?
Đường Vãn không dám nhìn, vội thu tầm mắt lại, trong lòng như có mèo cào, không nhịn được muốn tận mắt nhìn thấy y uống cạn.
Thầm đếm vài giây trong lòng, nàng lại liếc về phía Lục Uyên, y đã đặt tách trà xuống.
Là uống rồi, hay chưa uống?
Dù uống hay chưa, cứ xem phản ứng của y là biết ngay.
Đường Vãn có đủ kiên nhẫn để chờ. Để xem một màn kịch hay, nàng đã chờ suốt một tiếng đồng hồ, vậy mà đối phương vẫn không có chút phản ứng nào. Giữa chừng nàng rõ ràng thấy y lại bưng tách trà lên uống không ít, nhưng tại sao vẫn không có gì xảy ra?
Chẳng lẽ mình cho thuốc quá ít?
Hay là nàng bị nhân viên bán thuốc lừa rồi, thuốc xổ đó vốn dĩ không có tác dụng mạnh như vậy?
Bảo là nửa tiếng sẽ có tác dụng cơ mà?
5
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
