0 chữ
Chương 26
Chương 26
Nội dung kể về thời khắc quốc nạn lâm đầu, các môn phái võ lâm hy sinh thân mình để chống giặc ngoại xâm, bảo vệ giang sơn.
Vai diễn mà ông ta đề cử cho cô là một sư tỷ đạo môn có võ công cao cường, cũng là người đầu tiên hy sinh.
Sư tỷ dùng kiếm gỗ đào dạy đám sư đệ nhập môn, nhưng đến khi chiến tranh bùng nổ lại cầm kiếm sắt ra trận gϊếŧ địch.
“Cảm ơn đạo diễn Trần, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình.”
Dù là vai chết nhưng đoàn phim vẫn lì xì vì muốn may mắn, Hạ Lăng Tử đương nhiên không bỏ qua.
Cô liên hệ với đoàn phim bên kia, hẹn ba ngày sau đi thử vai. Sau đó bắt xe buýt về lại căn phòng trọ nhỏ.
Vừa ngồi xuống, chưa kịp thở ra hơi, Hạ Lăng Tử bỗng thấy từng luồng sương đen dày đặc xuất hiện vây lấy người cô.
Là sức mạnh Tà Thần.
Mắt cô tối sầm, khi mở mắt lại, cô vẫn ở trên xe buýt. Nhưng chiếc xe này rõ ràng không giống lúc nãy, những hành khách xung quanh cũng lục tục tỉnh lại.
Cô nhìn thấy một người quen, chỉ là sắc mặt người quen này hiện tại không được tốt lắm.
“Tổng Tài? Sao anh gầy thế?”
Cố Nghiên Đình đã trải qua một tuần vô cùng thảm hại.
Sau khi cường hóa dạ dày, bệnh dạ dày của anh biến mất hoàn toàn. Lẽ ra phải là chuyện đáng mừng, nhưng rất nhanh sau đó anh phát hiện ra vấn đề nghiêm trọng.
Dạ dày của anh giờ đây có khả năng tiết ra lượng axit vượt trội, có thể phân giải thức ăn với tốc độ cực nhanh, thậm chí còn rút lấy dưỡng chất từ đó để tăng cường thể chất. Tuy nhiên điều đáng sợ là, quá trình hoạt động của axit này lại tiêu hao năng lượng, tệ hơn là anh hoàn toàn không còn cảm giác no.
Mỗi ngày anh đều cảm thấy đói, anh thuê hẳn một đội y tế đến kiểm tra, kết quả lại cho thấy anh đang bị suy dinh dưỡng.
“Lại gặp nhau rồi, Minh Tinh.”
Cố Nghiên Đình ấn tay lên vùng bụng, giọng uể oải: “Tôi ăn đồ ăn bình thường không no được. Mấy thứ đó không chứa năng lượng dị thường, không thể đáp ứng nhu cầu của cơ thể tôi, càng ăn càng thấy đói.”
“Gì cơ? Thật sự vậy à?”
Đồ ăn bình thường không thỏa mãn được anh ta?
Vậy còn mấy con mắt nhỏ thì sao?
Nếu cô bán mấy con mắt đó cho Tổng Tài, liệu anh có mua không?
Trong khoảnh khắc, đầu óc Hạ Lăng Tử chỉ toàn là tiền.
Hơn nữa hấp thụ đủ 100 con mắt sẽ được chọn thêm một dị năng mới. Nếu từ nay về sau họ thường xuyên bị kéo vào thế giới Dị Tượng Tà Thần, thì dị hóa chính là thứ duy nhất giúp họ giữ được mạng.
Mấy con mắt đó là hàng hiếm khó tìm.
Tất nhiên tất cả phải chờ đến khi họ có thể thoát khỏi Dị Tượng Tà Thần đã.
Bởi vì sau khi bị cuốn vào thế giới này, Hạ Lăng Tử phát hiện cô không thể quay lại căn hộ ấm cúng được nữa.
Đúng lúc đó, chiếc xe buýt bỗng thắng gấp, mọi hành khách trên xe đều tỉnh dậy.
“Tôi đang ở đâu thế này?”
“Không phải tôi chết rồi sao? Sao vẫn còn sống?”
“Tôi chưa chết! Hahaha! Tôi chưa chết!”
Những người này vừa thoát khỏi cái chết, ai cũng mừng rỡ như điên, không một ai biết chuyện gì đang chờ họ phía trước.
Hạ Lăng Tử và Cố Nghiên Đình đồng loạt quan sát xung quanh.
Ba phút trôi qua vẫn không thấy ai giống “điều tra viên” xuất hiện, Hạ Lăng Tử khẽ nhíu mày.
Cô vốn không muốn đứng ra, nhưng Dị Tượng Tà Thần là nơi đầy rẫy nguy hiểm. Nếu có thể, cô muốn tập hợp tất cả mọi người lại để cùng nhau chống lại Nguồn Ô Nhiễm Tà Thần.
Vai diễn mà ông ta đề cử cho cô là một sư tỷ đạo môn có võ công cao cường, cũng là người đầu tiên hy sinh.
Sư tỷ dùng kiếm gỗ đào dạy đám sư đệ nhập môn, nhưng đến khi chiến tranh bùng nổ lại cầm kiếm sắt ra trận gϊếŧ địch.
“Cảm ơn đạo diễn Trần, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình.”
Dù là vai chết nhưng đoàn phim vẫn lì xì vì muốn may mắn, Hạ Lăng Tử đương nhiên không bỏ qua.
Cô liên hệ với đoàn phim bên kia, hẹn ba ngày sau đi thử vai. Sau đó bắt xe buýt về lại căn phòng trọ nhỏ.
Vừa ngồi xuống, chưa kịp thở ra hơi, Hạ Lăng Tử bỗng thấy từng luồng sương đen dày đặc xuất hiện vây lấy người cô.
Là sức mạnh Tà Thần.
Mắt cô tối sầm, khi mở mắt lại, cô vẫn ở trên xe buýt. Nhưng chiếc xe này rõ ràng không giống lúc nãy, những hành khách xung quanh cũng lục tục tỉnh lại.
“Tổng Tài? Sao anh gầy thế?”
Cố Nghiên Đình đã trải qua một tuần vô cùng thảm hại.
Sau khi cường hóa dạ dày, bệnh dạ dày của anh biến mất hoàn toàn. Lẽ ra phải là chuyện đáng mừng, nhưng rất nhanh sau đó anh phát hiện ra vấn đề nghiêm trọng.
Dạ dày của anh giờ đây có khả năng tiết ra lượng axit vượt trội, có thể phân giải thức ăn với tốc độ cực nhanh, thậm chí còn rút lấy dưỡng chất từ đó để tăng cường thể chất. Tuy nhiên điều đáng sợ là, quá trình hoạt động của axit này lại tiêu hao năng lượng, tệ hơn là anh hoàn toàn không còn cảm giác no.
Mỗi ngày anh đều cảm thấy đói, anh thuê hẳn một đội y tế đến kiểm tra, kết quả lại cho thấy anh đang bị suy dinh dưỡng.
Cố Nghiên Đình ấn tay lên vùng bụng, giọng uể oải: “Tôi ăn đồ ăn bình thường không no được. Mấy thứ đó không chứa năng lượng dị thường, không thể đáp ứng nhu cầu của cơ thể tôi, càng ăn càng thấy đói.”
“Gì cơ? Thật sự vậy à?”
Đồ ăn bình thường không thỏa mãn được anh ta?
Vậy còn mấy con mắt nhỏ thì sao?
Nếu cô bán mấy con mắt đó cho Tổng Tài, liệu anh có mua không?
Trong khoảnh khắc, đầu óc Hạ Lăng Tử chỉ toàn là tiền.
Hơn nữa hấp thụ đủ 100 con mắt sẽ được chọn thêm một dị năng mới. Nếu từ nay về sau họ thường xuyên bị kéo vào thế giới Dị Tượng Tà Thần, thì dị hóa chính là thứ duy nhất giúp họ giữ được mạng.
Mấy con mắt đó là hàng hiếm khó tìm.
Tất nhiên tất cả phải chờ đến khi họ có thể thoát khỏi Dị Tượng Tà Thần đã.
Đúng lúc đó, chiếc xe buýt bỗng thắng gấp, mọi hành khách trên xe đều tỉnh dậy.
“Tôi đang ở đâu thế này?”
“Không phải tôi chết rồi sao? Sao vẫn còn sống?”
“Tôi chưa chết! Hahaha! Tôi chưa chết!”
Những người này vừa thoát khỏi cái chết, ai cũng mừng rỡ như điên, không một ai biết chuyện gì đang chờ họ phía trước.
Hạ Lăng Tử và Cố Nghiên Đình đồng loạt quan sát xung quanh.
Ba phút trôi qua vẫn không thấy ai giống “điều tra viên” xuất hiện, Hạ Lăng Tử khẽ nhíu mày.
Cô vốn không muốn đứng ra, nhưng Dị Tượng Tà Thần là nơi đầy rẫy nguy hiểm. Nếu có thể, cô muốn tập hợp tất cả mọi người lại để cùng nhau chống lại Nguồn Ô Nhiễm Tà Thần.
12
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
