0 chữ
Chương 6
Chương 6
Nghe ngữ khí của hắn, ta cảm thấy hắn vẫn chưa hoàn toàn nhận ra ta, vậy nên cứ thuận nước đẩy thuyền, giả vờ như không hiểu: "Chuyện phong nguyệt thì tìm ta làm gì, Ôn tướng thấy có đúng không?"
Vài ngọn đèn được thắp lên trong những túp lều trên bãi cỏ hoang.
Bên bờ hồ ánh lửa lập lòe.
Ôn Hoài ngẩng đầu kiêu hãnh, nhảy phốc một cái, đáp xuống thuyền của ta.
Đứng vững, hắn liền nói một cách cà lơ phất phơ: "Chuyện này sao? Đương nhiên phải nói với mỹ nhân rồi, Tạ Kiều đại nhân chẳng phải là một mỹ nhân lừng lẫy hay sao..."
Giọng điệu hắn khinh bạc, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào ta, vẻ mặt lạnh nhạt như nước, không giấu nổi dã tâm muốn gϊếŧ người.
Ta sao có thể không biết.
Hắn muốn gϊếŧ ta.
Nhưng Ôn Hoài không nói tiếp, chỉ quan sát phản ứng của ta.
Ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt không chút gợn sóng: Không ổn rồi, phải chuồn thôi!
Ta lo lắng nói, mặt hướng về phía bãi cỏ: "Tối rồi bớt thắp nến đi, kẻo cháy."
"Không cháy được đâu." Ôn Thừa tướng chẳng biết từ đâu xuất hiện, nói: “Không khí ẩm quá."
Ta vẫn khăng khăng: "Thừa tướng thứ lỗi, ta phải xuống xem một chút."
Ta quyết định chuồn trước cho chắc.
Ôn Hoài là người ta không thể đắc tội, tuy ít giao thiệp trên triều đình, đến nỗi ta còn không biết mặt hắn, nhưng hắn nổi tiếng là tên điên như hồ ly.
Tóm lại, không nên chọc vào.
Ôn Hoài gần như bị sự cả gan của ta làm cho kinh ngạc, phản bác hắn còn chưa tính, vậy mà còn dám bỏ mặc hắn một mình ở đây, thái độ gì thế này!
Ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, nói: "Vì thương dân."
Ôn Hoài: Được rồi, lại bị ngươi qua mặt rồi.
"Tùy ngươi vậy." Ôn Hoài không giữ được mặt mũi, chủ động nói: “Tạ Ngự Sử không biết đấy thôi, hôm nay ta được Hoàng thượng phái đến để kiểm tra công việc của ngươi."
Lời này đến chó mực nghe cũng không tin. Ta giật giật mí mắt, không vạch trần lời nói dối đầy sơ hở của hắn, cho hắn một bậc thang, nói: "Có lòng."
Cả người và chó xuống thuyền, rất ăn ý cùng đi.
Nhưng sao ta lại không thể nào bỏ rơi người này được? Hắn là chó bám sao?
Ta đã xuống bãi cỏ rồi, sao hắn vẫn cứ bám theo ta?
Ta cảm thấy nguy hiểm.
Vài nơi vẫn còn thắp nến, quả nhiên ta tận tâm tận lực, hỏi han về quần áo, lương thực, tình hình người thân, đại khái đã nắm được tình hình.
Đặc biệt hơn một chút, trong một túp lều chỉ có một bà lão năm sáu mươi tuổi đang khóc lóc. Thấy Ngự Sử đại nhân đến, bà lão giật mình, rồi lại ủ rũ, run rẩy, khóc lóc kể lể.
Bà lão nói hai ngày trước lên núi hái thuốc, giữa đường gặp bão, may mắn tìm được một hang động trú qua đêm, lúc về thì không thấy ai ở nhà nữa.
Ôn Hoài vẫn luôn đi phía sau, nín cười đến giờ mới lên tiếng: "Một bà lão, sống sót đã là may, nhà không còn ai, còn sống được đến bao giờ."
Ta liếc hắn một cái: "Đừng nói như vậy."
Ôn Hoài bĩu môi: "Được rồi, được rồi, ta sai."
Ánh mắt ta bình tĩnh, nét mặt không đổi, hỏi: "Bà lên núi hái thuốc?"
Bà lão gật đầu: "Làm nghề hái thuốc, cho Hà đại nhân."
Trong đầu ta lóe lên một ý nghĩ, nghĩ đến việc bà lão gọi là "đại nhân", cộng thêm việc cả triều đình chỉ có một người họ Hà, ta liền biết bà ấy đang nói đến Lễ Bộ Thượng thư Hà Tri Kiến.
Vậy nên ta gật đầu: "Có việc làm là tốt rồi. Sau này bà cứ tiếp tục làm nghề hái thuốc."
Ta lại an ủi thêm vài câu rồi đi ra ngoài.
Vài ngọn đèn được thắp lên trong những túp lều trên bãi cỏ hoang.
Bên bờ hồ ánh lửa lập lòe.
Ôn Hoài ngẩng đầu kiêu hãnh, nhảy phốc một cái, đáp xuống thuyền của ta.
Đứng vững, hắn liền nói một cách cà lơ phất phơ: "Chuyện này sao? Đương nhiên phải nói với mỹ nhân rồi, Tạ Kiều đại nhân chẳng phải là một mỹ nhân lừng lẫy hay sao..."
Giọng điệu hắn khinh bạc, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào ta, vẻ mặt lạnh nhạt như nước, không giấu nổi dã tâm muốn gϊếŧ người.
Ta sao có thể không biết.
Hắn muốn gϊếŧ ta.
Nhưng Ôn Hoài không nói tiếp, chỉ quan sát phản ứng của ta.
Ta lo lắng nói, mặt hướng về phía bãi cỏ: "Tối rồi bớt thắp nến đi, kẻo cháy."
"Không cháy được đâu." Ôn Thừa tướng chẳng biết từ đâu xuất hiện, nói: “Không khí ẩm quá."
Ta vẫn khăng khăng: "Thừa tướng thứ lỗi, ta phải xuống xem một chút."
Ta quyết định chuồn trước cho chắc.
Ôn Hoài là người ta không thể đắc tội, tuy ít giao thiệp trên triều đình, đến nỗi ta còn không biết mặt hắn, nhưng hắn nổi tiếng là tên điên như hồ ly.
Tóm lại, không nên chọc vào.
Ôn Hoài gần như bị sự cả gan của ta làm cho kinh ngạc, phản bác hắn còn chưa tính, vậy mà còn dám bỏ mặc hắn một mình ở đây, thái độ gì thế này!
Ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, nói: "Vì thương dân."
Ôn Hoài: Được rồi, lại bị ngươi qua mặt rồi.
Lời này đến chó mực nghe cũng không tin. Ta giật giật mí mắt, không vạch trần lời nói dối đầy sơ hở của hắn, cho hắn một bậc thang, nói: "Có lòng."
Cả người và chó xuống thuyền, rất ăn ý cùng đi.
Nhưng sao ta lại không thể nào bỏ rơi người này được? Hắn là chó bám sao?
Ta đã xuống bãi cỏ rồi, sao hắn vẫn cứ bám theo ta?
Ta cảm thấy nguy hiểm.
Vài nơi vẫn còn thắp nến, quả nhiên ta tận tâm tận lực, hỏi han về quần áo, lương thực, tình hình người thân, đại khái đã nắm được tình hình.
Đặc biệt hơn một chút, trong một túp lều chỉ có một bà lão năm sáu mươi tuổi đang khóc lóc. Thấy Ngự Sử đại nhân đến, bà lão giật mình, rồi lại ủ rũ, run rẩy, khóc lóc kể lể.
Ôn Hoài vẫn luôn đi phía sau, nín cười đến giờ mới lên tiếng: "Một bà lão, sống sót đã là may, nhà không còn ai, còn sống được đến bao giờ."
Ta liếc hắn một cái: "Đừng nói như vậy."
Ôn Hoài bĩu môi: "Được rồi, được rồi, ta sai."
Ánh mắt ta bình tĩnh, nét mặt không đổi, hỏi: "Bà lên núi hái thuốc?"
Bà lão gật đầu: "Làm nghề hái thuốc, cho Hà đại nhân."
Trong đầu ta lóe lên một ý nghĩ, nghĩ đến việc bà lão gọi là "đại nhân", cộng thêm việc cả triều đình chỉ có một người họ Hà, ta liền biết bà ấy đang nói đến Lễ Bộ Thượng thư Hà Tri Kiến.
Vậy nên ta gật đầu: "Có việc làm là tốt rồi. Sau này bà cứ tiếp tục làm nghề hái thuốc."
Ta lại an ủi thêm vài câu rồi đi ra ngoài.
6
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
