0 chữ
Chương 4
Chương 4
Dương công công vừa khuất bóng, một thuộc hạ đã hối hả chạy vào bẩm báo, sắc mặt tái nhợt, lo âu.
“Đại nhân, nhà cửa bá tánh ở ngoại thành không còn một căn nào nguyên vẹn. Chúng thuộc hạ đã lật tung khắp nơi, nhưng lương thực tìm được còn nguyên chỉ vỏn vẹn năm mươi cân!”
Năm mươi cân, chẳng đủ dùng cho nửa ngày.
Tạ Kiều nhíu mày, lòng dâng lên một nỗi bất an. Hắn lập tức trầm tư, bắt đầu tính toán.
Cộng thêm bốn trăm cân lương thực do quan phủ cấp, nếu tiết kiệm hết mức, may ra cầm cự được năm ngày. Nhưng các tỉnh lân cận cũng đang chìm trong nạn đói, chẳng nơi nào có lương thực dư thừa. Lòng người lúc này hoang mang, biết bao bá tánh rơi vào cảnh nhà tan cửa nát.
Dù tính toán thế nào, số lương thực ấy vẫn quá ít.
Tạ Kiều lòng nóng như lửa đốt, hiểu rằng nếu không tìm được cách, hậu quả sẽ khôn lường, thương vong chắc chắn thêm nặng nề.
“Đại nhân.” Thuộc hạ định nói tiếp.
“Khoan!” Tạ Kiều cắt lời, bước qua bước lại trong khoang thuyền, trầm ngâm suy nghĩ.
Chuyện chẳng mang lại lợi lộc, lại dễ bị kẻ khác cướp công, ai sẽ chịu giúp?
Quan phủ ư? Khó mà mở lời.
Hoàng thượng ư? E rằng tám phần là vô vọng.
Tự bỏ tiền túi ư? Túi hắn đã cạn kiệt từ lâu.
Phải tìm cách khác thôi.
Tạ Kiều khẽ nhướng mày, một ý nghĩ lóe lên.
Kinh thành rộng lớn thế này, chẳng lẽ không tìm nổi một kẻ ngốc?
Tốt nhất là loại ngốc mà tiền nhiều như nước.
Hắn chậm rãi bước đến bên cửa sổ, đẩy nhẹ khung gỗ. Ánh tà dương đỏ rực như máu tràn vào khoang thuyền, chiếu lên gương mặt tuấn tú. Vài con quạ đen kêu “quạ quạ” trên cành khô, giọng khàn khàn vang vọng. Gió nóng hầm hập ùa vào, phả lên đôi môi hồng nhuận của Tạ Kiều.
Hắn dung mạo thanh tao, da trắng mịn màng, môi đỏ như son, tóc mai lòa xòa bên thái dương. Đầu đội ngọc quan, mái tóc đen nhánh búi cao gọn gàng.
Thuyền lướt nhẹ vào hồ, Tạ Kiều mở to mắt quan sát. Hắn bước ra khỏi khoang, thong thả ngồi xổm xuống, huýt sáo một tiếng khe khẽ.
Từ mặt hồ, một con chó đen ướt sũng nghe tiếng huýt sáo, lập tức bì bõm bơi về phía thuyền, bốn chân ngắn ngủn đạp nước liên hồi.
Tạ Kiều cúi xuống, nhẹ nhàng vớt nó lên, đặt trên boong tàu. Hắn quay sang hỏi thuộc hạ: “Còn đồ ăn không?”
Thuộc hạ gật đầu, vội vàng đi lấy, chẳng mấy chốc đã mang đến một ít thức ăn.
Con chó đen cúi đầu ngửi ngửi, lười biếng liếʍ một cái, miễn cưỡng nhai một miếng rồi uể oải nằm co sang một bên.
“Đại nhân, nhà cửa bá tánh ở ngoại thành không còn một căn nào nguyên vẹn. Chúng thuộc hạ đã lật tung khắp nơi, nhưng lương thực tìm được còn nguyên chỉ vỏn vẹn năm mươi cân!”
Năm mươi cân, chẳng đủ dùng cho nửa ngày.
Tạ Kiều nhíu mày, lòng dâng lên một nỗi bất an. Hắn lập tức trầm tư, bắt đầu tính toán.
Cộng thêm bốn trăm cân lương thực do quan phủ cấp, nếu tiết kiệm hết mức, may ra cầm cự được năm ngày. Nhưng các tỉnh lân cận cũng đang chìm trong nạn đói, chẳng nơi nào có lương thực dư thừa. Lòng người lúc này hoang mang, biết bao bá tánh rơi vào cảnh nhà tan cửa nát.
Dù tính toán thế nào, số lương thực ấy vẫn quá ít.
Tạ Kiều lòng nóng như lửa đốt, hiểu rằng nếu không tìm được cách, hậu quả sẽ khôn lường, thương vong chắc chắn thêm nặng nề.
“Khoan!” Tạ Kiều cắt lời, bước qua bước lại trong khoang thuyền, trầm ngâm suy nghĩ.
Chuyện chẳng mang lại lợi lộc, lại dễ bị kẻ khác cướp công, ai sẽ chịu giúp?
Quan phủ ư? Khó mà mở lời.
Hoàng thượng ư? E rằng tám phần là vô vọng.
Tự bỏ tiền túi ư? Túi hắn đã cạn kiệt từ lâu.
Phải tìm cách khác thôi.
Tạ Kiều khẽ nhướng mày, một ý nghĩ lóe lên.
Kinh thành rộng lớn thế này, chẳng lẽ không tìm nổi một kẻ ngốc?
Tốt nhất là loại ngốc mà tiền nhiều như nước.
Hắn chậm rãi bước đến bên cửa sổ, đẩy nhẹ khung gỗ. Ánh tà dương đỏ rực như máu tràn vào khoang thuyền, chiếu lên gương mặt tuấn tú. Vài con quạ đen kêu “quạ quạ” trên cành khô, giọng khàn khàn vang vọng. Gió nóng hầm hập ùa vào, phả lên đôi môi hồng nhuận của Tạ Kiều.
Thuyền lướt nhẹ vào hồ, Tạ Kiều mở to mắt quan sát. Hắn bước ra khỏi khoang, thong thả ngồi xổm xuống, huýt sáo một tiếng khe khẽ.
Từ mặt hồ, một con chó đen ướt sũng nghe tiếng huýt sáo, lập tức bì bõm bơi về phía thuyền, bốn chân ngắn ngủn đạp nước liên hồi.
Tạ Kiều cúi xuống, nhẹ nhàng vớt nó lên, đặt trên boong tàu. Hắn quay sang hỏi thuộc hạ: “Còn đồ ăn không?”
Thuộc hạ gật đầu, vội vàng đi lấy, chẳng mấy chốc đã mang đến một ít thức ăn.
Con chó đen cúi đầu ngửi ngửi, lười biếng liếʍ một cái, miễn cưỡng nhai một miếng rồi uể oải nằm co sang một bên.
6
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
