Chương 6
Dê béo (2)
Anand há miệng, cuối cùng đành gật đầu. "Thôi được rồi, tôi thử xem."
Ron trực tiếp tăng hoa hồng lên 20%, vậy hắn ta là người trung gian nên hét giá bao nhiêu?
23%, hay 25%? Dù sao không thể là 30% được, mấy ông bạn già đó sẽ phun nước bọt vào mặt hắn.
Không quan tâm đến Anand đang đảo mắt liên tục, Ron bắt đầu tận tình giới thiệu phong cảnh dọc đường cho Smith.
Mặc dù y cũng không quen thuộc lắm với Mumbai, nhưng y nhớ rất nhiều. Đủ để lừa gạt người nước ngoài.
Nói cũng lạ, Smith lại thích vẻ nho nhã trên người Ron. Theo ông ấy, đây là một phẩm chất cao quý, còn Anand gian xảo, khôn vặt là điều ông ấy ghét.
Đến chợ Colaba, Ron bắt đầu giới thiệu đồ thủ công mỹ nghệ ở đây, bùa hộ mệnh, tượng điêu khắc, mặt nạ, mô hình đền thờ, cái nào cũng nói rõ ràng.
Nhân lúc này, Anand lặng lẽ biến mất, đã sớm đi thông đồng với người quen về kế hoạch tiếp theo.
Những thủ đoạn này họ đều tinh thông, dù sao thì là quốc gia lừa đảo lớn nhất tương lai, năng khiếu của người Ấn Độ Độ trong lĩnh vực này, ai cũng giỏi.
Ron trước tiên dò hỏi từ Smith những thứ ông ấy có thể quan tâm, sau đó chọn cửa hàng phù hợp dựa trên danh sách mà Anand đưa.
Nhắm mục tiêu chính xác, trăm phát trăm trúng.
Smith đã không làm họ thất vọng, vị quý ông London giàu có này rất quan tâm đến những món đồ thủ công mỹ nghệ lấp lánh.
Để ông ấy yên tâm, Ron còn giúp mặc cả, luôn tranh cãi với chủ cửa hàng đến đỏ mặt tía tai.
Những thứ người ta hét giá 2000 rupee, y có thể mặc cả xuống còn 500 rupee.
Tiết kiệm công sức, quá tiết kiệm công sức, thuê hướng dẫn viên du lịch này đáng giá!
Smith vung tay lên, mua!
1 bảng Anh có thể đổi được 36 rupee, số tiền này đối với ông ấy chẳng là gì.
Thậm chí Smith còn cảm thấy giá cả ở Ấn Độ quá rẻ, cái gì cũng muốn mua.
Kết quả là hai tiếng sau, trên tay Ron và Anand xách đầy một túi đồ.
Smith nghiện mua sắm, ngay cả hộp cơm đặc trưng của Ấn Độ cũng sưu tầm một cái.
May mà ông lão này đi dạo nửa ngày cũng mệt rồi, chuẩn bị về khách sạn nghỉ ngơi.
"Ron, bây giờ tôi chỉ muốn tắm rửa, sau đó ngủ một giấc thật ngon, vì vậy chúng ta hãy bắt taxi đến khách sạn nhé."
"Không vấn đề gì." Ron đồng ý ngay lập tức, nhân lúc gọi xe, y kéo Anand sang một bên.
"Đây là hóa đơn tôi vừa ghi lại, bây giờ anh đi thu tiền, chiều tôi đến chỗ anh lấy."
"Yên tâm đi, tôi cũng ghi lại một bản." Anand còn quan tâm đến chuyện này hơn cả Ron.
Thánh thần ơi, lúc này Anand vô cùng kích động, vụ này hôm nay đủ ăn nửa năm rồi!
"Được rồi, bây giờ tôi đi đưa ông Smith."
Có taxi rồi thì hành trình tiếp theo nhanh hơn, đến khách sạn, Smith thậm chí còn mời Ron ăn trưa cùng.
"Hôm nay tôi rất vui, hy vọng ngày mai chúng ta có một chuyến đi vui vẻ hơn."
Khi nói câu này, Smith còn đưa cho y tờ 20 bảng Anh, coi như tiền boa.
"Tất nhiên, tám giờ sáng mai, tôi sẽ đến cổng khách sạn đón ông."
Mẹ kiếp, người Anh thật giàu có, vừa ra tay đã là vài trăm rupee, còn nhiều hơn cả tiền thuê y làm hướng dẫn viên du lịch.
Nhận tiền boa, vội vàng chào tạm biệt Smith, Ron lại tất tả đến ga Victoria.
Y căn giờ, bốn tiếng chắc là vẫn chưa đến.
Khi lại đứng trên sân ga, tiếng còi tàu u u vang lên từ xa.
Mumbai lúc hai giờ chiều rất nóng, chạy suốt dọc đường, Ron đã mua hẳn hai chai CoCa lạnh.
Lần này y đã học khôn rồi, trực tiếp giơ một tấm biển, núp trong bóng râm chờ đợi.
Mồ hôi nhễ nhại, y không muốn trải nghiệm lại lần nữa. Mùi cà ri thoang thoảng không tan, kinh tởm.
Nhưng khi dòng người tản đi, dường như trên chuyến tàu này vẫn không có người y đang đợi.
Lại hoãn nữa sao? Ron vẻ mặt hoang mang.
Không thể nào hoãn liên tiếp hai lần chứ, y chuẩn bị đi hỏi lại.
Ngay khoảnh khắc Ron quay người lại, một bóng dáng mặc sari màu xanh nhạt từ đầu đến chân đang đứng đó.
Cô ấy che mặt, dáng người thon thả, tóc đen ngang vai. Nhìn từ cổ tay lộ ra, làn da trắng nõn.
"Cô là...?" Ron như có linh cảm.
Cô gái cởi khăn che mặt, khuôn mặt xinh đẹp vừa dịu dàng vừa quyến rũ, đôi mắt xanh biếc sáng ngời và quyến rũ tràn đầy ý cười.
"Baba~"
"Cái gì?!" Ron đang chìm đắm trong đó, bỗng nhiên rùng mình một cái.
"Sao vậy?" Ni Á khó hiểu nhìn y.
"Vừa rồi cô gọi tôi là gì?"
"Baba, một cách xưng hô đặc biệt trong tiếng Hindi. Dùng để thể hiện sự kính trọng đối với giáo viên, thánh nhân, và những người rất lợi hại, tất nhiên cũng bao gồm cả lão gia."
Ni Á không biết tại sao Ron lại hỏi như vậy, những điều này y nên biết mới đúng.
"Nếu lão gia không thích, tôi đổi cách xưng hô khác được không?"
"Không! Cô vẫn nên gọi tôi là ba ba đi~"
Ron nghiêm nghị từ chối, chỉ là nụ cười trên mặt càng lúc càng biến thái.
19
0
4 tháng trước
21 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
