Chương 13
Đây chính là Ấn Độ
Đổi ngoại tệ sang tiền nội tệ ở Ấn Độ rất phiền phức, dù là ở ngân hàng hay Cục Quản lý Ngoại hối.
Đầu tiên, họ bắt bạn điền một mẫu đơn dài lê thê, từ thông tin cá nhân đến mục đích đổi tiền đều phải ghi rõ ràng.
Sau đó, họ dùng đủ loại máy móc để kiểm tra tiền thật hay giả. Nếu số tiền lớn, chắc chắn còn phải báo cáo lên cấp trên phê duyệt.
Vượt qua hết những thủ tục trên rồi, cuối cùng bạn còn phải chép lại từng số seri trên tờ tiền!
Phải, mỗi dãy số dài ngoằng trên tờ tiền, bạn đều phải chép lại cẩn thận.
Hồi ở sân bay, lần đầu tiên Smith đổi tiền, ông ta mất hơn một tiếng đồng hồ chỉ để chép số seri.
Là một người về hưu với các khớp xương không còn dẻo dai, sau lần đó Smith cầm bút cũng thấy khó khăn.
Ông ta cứ tưởng Ron sẽ mất kha khá thời gian mới làm xong, dù sao chợ đen cũng phải có quy trình chứ.
Nhưng từ lúc Ron xuống xe đến lúc cầm tiền quay lại, tổng cộng chưa đến mười phút.
Nhanh đến mức khó tin, không giống phong cách của Ấn Độ chút nào.
Mở gói giấy ra kiểm tra kỹ lưỡng, Smith thấy tiền không phải đồ giả.
"Ron, nói thật nhé, mọi chuyện suôn sẻ đến mức hơi quá đáng."
"Thưa ông Smith, tôi đã nói dịch vụ của tôi sẽ mang lại giá trị vượt trội."
"Đúng vậy, cậu đã giữ lời hứa."
Nói rồi, Smith rút ra vài tờ rupee từ trong gói, đưa cho Ron ngồi phía trước.
"Của cậu đấy, tôi biết quy tắc mà."
Ron liếc mắt, khoảng 1000 rupee. Y không khách sáo, đây đúng là lệ thường.
Thông thường nếu khách du lịch nhờ hướng dẫn viên địa phương đổi tiền ở chợ đen, họ sẽ trả 3% đến 5% tiền hoa hồng.
Dù sao số tiền khách nhận được cũng cao hơn nhiều so với tỷ giá chính thức.
Smith rất hài lòng với Ron, nên ông ta cho khá nhiều tiền hoa hồng.
"Cảm ơn sự hào phóng của ngài, thưa quý ông." Ron chắp tay làm lễ.
Anand, người đang lái xe, chứng kiến toàn bộ quá trình. Đôi mắt tròn xoe của hắn dán chặt vào xấp tiền.
"Ron, con dê béo này non quá! Tôi đã ngửi thấy mùi thịt dê nướng rồi!"
"Im đi, Anand, chúng ta đã lấy đủ rồi."
Bên chợ đen Ron đã ăn một phần, bên Smith, y lại ăn thêm một phần nữa.
Ăn cả hai đầu, chỉ chuyến này, họ đã kiếm được 5500 rupee.
Nhưng Anand tham lam, thấy Smith dễ lừa như vậy, vẫn chưa thỏa mãn.
Hắn đang nhắm vào số tiền hơn hai vạn rupee còn lại. Khách du lịch mà, được miếng nào hay miếng nấy.
Suy nghĩ của Anand cũng không có gì lạ, rất nhiều người Ấn Độ đối xử với khách du lịch nước ngoài còn tệ hơn hắn.
Tuy nhiên, Ron không định làm vậy. Y có kế hoạch riêng.
"Tôi đã nói rồi, Anand, tôi muốn biến việc này thành một sự nghiệp."
"Đúng vậy, chúng ta đang làm sự nghiệp xén lông cừu mà."
"Không, không phải kiểu mua bán một lần, mà là loại hình kinh doanh lâu dài."
Anand chớp mắt, "Ron, tôi đã làm nghề xén lông cừu nhiều năm rồi, nếu không có gì bất ngờ thì sau này vẫn sẽ tiếp tục làm."
Tên ngốc này! Ron tức đến nỗi suýt nữa cho hắn một cái tát vào mặt bánh bao.
"Tôi muốn mở một công ty! Anh hiểu công ty là gì không? Công ty làm ăn phải chú trọng uy tín."
"Mở công ty?!" Anand giật mình đạp phanh.
"Này, hai người đừng cãi nhau nữa!" Smith ngồi phía sau nghe mà chẳng hiểu gì, suýt nữa thì bị cú phanh bất ngờ hất lên ghế trước.
"Đây là tiền boa cho anh, giờ thì lái xe cho cẩn thận!" Smith bực bội nhét 100 rupee cho Anand.
Ông ta nghĩ hai người cãi nhau vì chia chác không đều, chắc chắn là tên lùn kia đã đưa ra yêu cầu quá đáng.
Hôm qua ở ga tàu cũng vậy, Smith đã chứng kiến sự tham lam và dai như đỉa của hắn ta rồi.
"Xin lỗi ông Smith, hắn ta vừa bị phân tâm." Ron lườm Anand, ra hiệu cho hắn tập trung lái xe.
Được thêm tiền boa, Anand cười nịnh nọt bằng thứ tiếng Anh pha lẫn tiếng Hindi, "Cảm ơn, sếp!"
Quãng đường còn lại, cả hai đều im lặng, chỉ thỉnh thoảng Ron mới giới thiệu phong cảnh bên ngoài.
Lần này họ đến ngôi đền Hindu gần bờ biển, nơi thờ Thần Voi Ganesha.
Xe vừa dừng lại trước cổng đền, một đám trẻ con đã bu lại quanh cửa sổ.
Chúng chìa những bàn tay đen đúa, gầy gò ra, miệng đồng thanh kêu lên, "Một rupee! Một rupee! Ông chủ cho một rupee đi!"
"Đi chỗ khác! Đi chỗ khác!" Anand xuống xe trước, xua đuổi đám trẻ. Cảnh tượng này hắn đã quá quen thuộc.
Vất vả lắm mới dọn được chỗ cho Smith xuống xe, nhìn những đứa trẻ quần áo rách rưới, mặt mũi hốc hác, ông ta thấy thương cảm.
"Anh không thể thô lỗ như vậy, chúng đều là trẻ con!"
Anand không hiểu tiếng Anh, chỉ biết nhìn sang Ron.
"Khụ, ông ấy bảo anh lịch sự chút, đây đều là những đứa trẻ đáng thương."
Anand như nghe được chuyện cười, lẩm bẩm bằng tiếng Marathi: "Ông già này, đúng là không hiểu gì về Ấn Độ. Nếu không có chúng ta, ông ta sẽ bị lừa đến mức không còn cái quần mà mặc!"
Ron coi như không nghe thấy, đưa tay dẫn đường, "Thưa ông Smith, mời đi lối này."
Tuy nhiên, mọi chuyện không suôn sẻ như vậy. Thấy người xuống xe là người nước ngoài, đám trẻ con lại bu lại.
Chúng có cách sinh tồn riêng, những người đi taxi đều là người giàu, người nước ngoài lại càng giàu hơn.
Bị vây quanh, Smith lúng túng trước những bàn tay chìa ra.
Tự cho mình là người đến từ thế giới văn minh, cuối cùng ông ta vẫn móc ra vài đồng xu.
Hành động này như chọc vào tổ ong vò vẽ, càng ngày càng nhiều trẻ con tụ tập lại.
Chúng hát hò, nhảy múa, cố gắng thu hút sự chú ý của Smith, miệng đồng thanh hô vang, "Cho con nữa! Cho con nữa!"
"Ôi Chúa ơi!" Smith bị kẹp giữa đám đông, tiến thoái lưỡng nan. Ông chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy.
"Đấy, tôi đã bảo ông già này không hiểu gì về Ấn Độ." Anand vẫn còn tâm trí nói móc.
"Đừng có đứng đó xem nữa, mau làm việc đi!" Ron đã chuẩn bị sẵn, móc từ trong túi ra một nắm xu đưa cho Anand.
Đây là số tiền lẻ y đã đổi trước, toàn là những đồng xu mệnh giá nhỏ.
Nhận được tiền, Anand nói với đám trẻ vài câu, rồi ném nắm xu về phía bãi đất trống.
Woào một tiếng, lũ trẻ lập tức tản ra, chạy ào đến tranh giành những đồng xu, thậm chí còn đánh nhau.
Smith vừa nãy còn bị tiếng ồn làm cho đau đầu, giờ bỗng thấy trước mặt trống không, yên tĩnh như một giấc mơ.
"Thưa ông Smith, chúng ta đi nhanh lên!" Ron kéo ông ta chạy thẳng đến quầy bán vé.
Mumbai có hàng triệu người sống trong khu ổ chuột, những đứa trẻ như vậy nhiều vô kể.
"Chúa ơi! May mà có cậu, Ron, nếu không tôi không biết mình có thoát ra được không."
"Dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng đây chính là Ấn Độ. Một số đứa trẻ đến từ khu ổ chuột, một số khác thì thuộc băng nhóm."
"Cậu nói là có băng nhóm đứng sau?!"
"Ông là người nước ngoài, trong thời gian ngắn sẽ không gặp rắc rối, nhưng đừng mất cảnh giác."
Tình hình ở Mumbai rất phức tạp, Ron cũng chỉ biết được một phần từ Anand.
Nghĩ kỹ thì cũng đúng, hơn 2000 khu ổ chuột là mảnh đất màu mỡ cho các ngành nghề phi pháp phát triển.
Ron đã lường trước được, sau này y chắc chắn sẽ phải giao thiệp với một số băng nhóm trong đó.
Vì ở Ấn Độ, nhiều cuộc gặp gỡ, thăng tiến và hợp đồng đều được thực hiện thông qua hối lộ và bao che.
16
0
4 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
