0 chữ
Chương 45
Chương 18.2: Nhận xe gặp trở ngại
Thấy cô, Hoàng Kim Hạo lập tức tiến lên giải thích tình hình.
Mặc Dư hơi bất ngờ. Chiếc xe quả thực rất hút mắt, nhưng cô không ngờ có kẻ ngu ngốc trả gấp đôi để tranh giành với mình.
Cô liếc về phía ghế VIP, đồng tử lập tức co rút.
[Là ả đàn bà đó!]
Ngồi cạnh Dương Lệ Lệ là bạn trai hiện tại của cô ta, Đổng Bằng Phi.
Kiếp trước, sau khi cứu Dương Lệ Lệ, Mặc Dư từng chạm mặt Đổng Bằng Phi một lần trong căn cứ.
Hai người họ nhanh chóng quay lại làʍ t̠ìиɦ nhân, nhưng chẳng bao lâu sau, cô ta đã than thở rằng họ đã chia tay.
Sau đó, Dương Lệ Lệ lại dây dưa với Bành Văn Huy, đội trưởng đội mười một của đoàn lính đánh thuê Đại Vũ.
Mặc Dư vốn chẳng hứng thú chuyện tình cảm của kẻ khác. Biết được những chi tiết này cũng chỉ vì chính Dương Lệ Lệ từng nhắc đến trước mặt cô.
Lúc này, khóe mắt cô hơi đỏ, sát ý trào dâng.
Nhưng lý trí cô nhắc nhở rằng chưa phải lúc. Nếu cô ra tay bây giờ, đợi đến khi mạt thế tới, rất có thể cô đã bị giam trong ngục.
Địch thủ trước mắt mà không thể động thủ, Mặc Dư cảm thấy rất bức bối, cả người tỏa ra sát khí u ám.
Hoàng Kim Hạo bên cạnh chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, tưởng rằng cô bị chuyện tranh giành chiếc xe làm cho tức giận.
Cô cùng Hoàng Kim Hạo ra quầy làm nốt thủ tục.
Thủ tục đang được tiến hành thì quản lý chạy đến: “Cô Mặc, làm phiền cô chờ một lát. Chiếc xe cô đặt đã có người trả giá gấp đôi, hay là cô nhượng lại, sau đó chúng tôi sẽ dành cho cô vài ưu đãi?”
Mặc Dư lạnh mặt: “Trông bảnh bao thế kia mà không biết nói tiếng người à?”
Hoàng Kim Hạo vội đưa tay che miệng, ho khan để che giấu tiếng cười.
Quản lý tên Ngô Bân lập tức sầm mặt: “Xe này cô còn chưa làm xong thủ tục, vẫn thuộc quyền sở hữu của cửa hàng. Tôi chỉ đang lịch sự thương lượng với cô thôi.”
Hoàng Kim Hạo khẽ hừ lạnh, mặt dày thật.
“Thế nào? Một tuần trước tôi đã trả đủ tiền, lại còn yêu cầu sửa sang theo ý mình. Độ lại xe là việc của anh Hoàng, có liên quan gì đến bộ phận kinh doanh các người? Nếu tôi không độ lại xe, chiếc xe đã thuộc quyền sở hữu của tôi từ tuần trước rồi. Chưa làm thủ tục thì vẫn là xe của các người? Anh nằm mơ à, mặt mũi to thật đấy!”
Mặc Dư dứt khoát phản bác, khiến Ngô Bân tức tối trừng mắt.
Lúc này, Dương Lệ Lệ khoác tay Đổng Bằng Phi bước tới, cười gằn: “Cần gì phải nóng nảy thế. Xe là của cô, thì tôi trả gấp đôi cho cô, vậy thôi.”
Mặc Dư hơi bất ngờ. Chiếc xe quả thực rất hút mắt, nhưng cô không ngờ có kẻ ngu ngốc trả gấp đôi để tranh giành với mình.
Cô liếc về phía ghế VIP, đồng tử lập tức co rút.
[Là ả đàn bà đó!]
Ngồi cạnh Dương Lệ Lệ là bạn trai hiện tại của cô ta, Đổng Bằng Phi.
Kiếp trước, sau khi cứu Dương Lệ Lệ, Mặc Dư từng chạm mặt Đổng Bằng Phi một lần trong căn cứ.
Hai người họ nhanh chóng quay lại làʍ t̠ìиɦ nhân, nhưng chẳng bao lâu sau, cô ta đã than thở rằng họ đã chia tay.
Sau đó, Dương Lệ Lệ lại dây dưa với Bành Văn Huy, đội trưởng đội mười một của đoàn lính đánh thuê Đại Vũ.
Mặc Dư vốn chẳng hứng thú chuyện tình cảm của kẻ khác. Biết được những chi tiết này cũng chỉ vì chính Dương Lệ Lệ từng nhắc đến trước mặt cô.
Nhưng lý trí cô nhắc nhở rằng chưa phải lúc. Nếu cô ra tay bây giờ, đợi đến khi mạt thế tới, rất có thể cô đã bị giam trong ngục.
Địch thủ trước mắt mà không thể động thủ, Mặc Dư cảm thấy rất bức bối, cả người tỏa ra sát khí u ám.
Hoàng Kim Hạo bên cạnh chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, tưởng rằng cô bị chuyện tranh giành chiếc xe làm cho tức giận.
Cô cùng Hoàng Kim Hạo ra quầy làm nốt thủ tục.
Thủ tục đang được tiến hành thì quản lý chạy đến: “Cô Mặc, làm phiền cô chờ một lát. Chiếc xe cô đặt đã có người trả giá gấp đôi, hay là cô nhượng lại, sau đó chúng tôi sẽ dành cho cô vài ưu đãi?”
Mặc Dư lạnh mặt: “Trông bảnh bao thế kia mà không biết nói tiếng người à?”
Hoàng Kim Hạo vội đưa tay che miệng, ho khan để che giấu tiếng cười.
Hoàng Kim Hạo khẽ hừ lạnh, mặt dày thật.
“Thế nào? Một tuần trước tôi đã trả đủ tiền, lại còn yêu cầu sửa sang theo ý mình. Độ lại xe là việc của anh Hoàng, có liên quan gì đến bộ phận kinh doanh các người? Nếu tôi không độ lại xe, chiếc xe đã thuộc quyền sở hữu của tôi từ tuần trước rồi. Chưa làm thủ tục thì vẫn là xe của các người? Anh nằm mơ à, mặt mũi to thật đấy!”
Mặc Dư dứt khoát phản bác, khiến Ngô Bân tức tối trừng mắt.
Lúc này, Dương Lệ Lệ khoác tay Đổng Bằng Phi bước tới, cười gằn: “Cần gì phải nóng nảy thế. Xe là của cô, thì tôi trả gấp đôi cho cô, vậy thôi.”
2
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
