0 chữ
Chương 37
Chương 15.1: Dương Lệ Lệ
Chiếc xe màu đen phía trước hạ kính một nửa cửa kính.
Mái tóc xoăn màu nâu đỏ, làn da trắng ngần, sống mũi cao thẳng.
Từ gương chiếu hậu có thể thấy một đôi mắt hẹp dài, hàng mày cong nhẹ như lá liễu đang chăm chú nhìn về phía trước. Người đó chính là Dương Lệ Lệ!
Kiếp trước, vào năm thứ tư của mạt thế, Mặc Dư dẫn Đỗ Tiểu Quyên ra ngoài thực hiện nhiệm vụ tìm kiếm vật tư.
Trên đường trở về căn cứ an toàn thành phố Z, họ vô tình bắt gặp Dương Lệ Lệ đang bị ba gã đàn ông vây ép giữa đống đổ nát.
Dương Lệ Lệ ngẩng đầu nhìn thấy Mặc Dư, lập tức cầu cứu: “Cầu xin cô, làm ơn cứu tôi! Tôi van cô đấy! Cùng là phụ nữ, xin cô cứu tôi một lần. Tôi nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp!”
Thực ra Mặc Dư vốn không muốn xen vào, bởi cô cũng từng là nạn nhân của một vụ cưỡиɠ ɧϊếp bởi năm gã súc sinh. Những tổn thương đó đã khiến cô không còn tha thiết với bất kỳ ai, đặc biệt là trong những tình huống như vậy.
Thế nhưng, khi nhìn thấy toàn thân Dương Lệ Lệ đẫm máu, ánh mắt tuyệt vọng tê tái, trong lòng cô không khỏi trỗi dậy một chút thương cảm.
Nỗi ám ảnh về những ngày bị làm nhục trước mạt thế lại hiện về. Nhớ lại cảm giác bất lực, tủi hờn khi ấy, Mặc Dư không đành lòng quay lưng.
Cô lập tức giơ tay, phóng ra mấy mũi băng nhọn, ghim thẳng vào trán, cổ họng và tim của ba gã đàn ông kia.
Cuối cùng, cô cứu được Dương Lệ Lệ.
Từ đó trở đi, Dương Lệ Lệ đi theo Mặc Dư, ra sức lấy lòng, tận tụy phục tùng.
Vì cô ta lớn hơn Mặc Dư bốn tuổi, nên thường gọi cô là “em gái”.
Miệng cô ta lúc nào cũng ngọt như mía lùi, mở miệng khép miệng đều nhắc đến “ân cứu mạng”, tuyên bố rằng chỉ cần có cơ hội sẽ báo đáp cô đến cùng.
Mỗi khi Mặc Dư đi đánh xác sống trở về, cô ta đều chủ động giặt sạch chiến phục cho cô, pha trò, làm mặt xấu, nịnh nọt khiến Mặc Dư bật cười.
Ngày qua ngày, sự tận tâm và dịu dàng đó dần khiến Mặc Dư buông bỏ sự đề phòng, cảm nhận được một chút ấm áp hiếm hoi trong mạt thế lạnh lẽo.
Nhưng Mặc Dư nào ngờ, tất cả chỉ là một cái bẫy được tính toán kỹ càng!
Một ngày nọ, Dương Lệ Lệ đưa cho Mặc Dư một ly nước, cô chẳng mảy may nghi ngờ mà uống cạn.
Ngay sau đó, toàn thân cô tê dại, dị năng đã bị vô hiệu hóa.
Dương Lệ Lệ lộ rõ bộ mặt thật, trói cô lên bàn thí nghiệm rồi nhẫn tâm chặt đứt cả tay lẫn chân của cô!
Mặc Dư mở to mắt, đau đớn và phẫn nộ gào lên: “Vì sao? Tôi đã cứu cô! Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”
Dương Lệ Lệ cười nham hiểm: “Hừ! Tại sao à? Vì dị năng của cô quá mạnh! Chỉ cần có được tinh hạch trong não cô, tôi sẽ trở thành bá chủ của mạt thế này! À đúng rồi, cả tên gác cổng trung thành với cô cũng là do tôi gϊếŧ! Ha ha ha!”
Mặc Dư nghiến chặt răng, hận cô ta thấu xương.
“Phải đấy! Dị năng của cô bị vô hiệu là vì trong ly nước tôi cho cô đã pha thêm thuốc ức chế dị năng! Mùi vị thế nào? Không tồi chứ? Cô có biết ai đưa thuốc đó cho tôi không? Ha ha ha.”
Mái tóc xoăn màu nâu đỏ, làn da trắng ngần, sống mũi cao thẳng.
Từ gương chiếu hậu có thể thấy một đôi mắt hẹp dài, hàng mày cong nhẹ như lá liễu đang chăm chú nhìn về phía trước. Người đó chính là Dương Lệ Lệ!
Kiếp trước, vào năm thứ tư của mạt thế, Mặc Dư dẫn Đỗ Tiểu Quyên ra ngoài thực hiện nhiệm vụ tìm kiếm vật tư.
Trên đường trở về căn cứ an toàn thành phố Z, họ vô tình bắt gặp Dương Lệ Lệ đang bị ba gã đàn ông vây ép giữa đống đổ nát.
Dương Lệ Lệ ngẩng đầu nhìn thấy Mặc Dư, lập tức cầu cứu: “Cầu xin cô, làm ơn cứu tôi! Tôi van cô đấy! Cùng là phụ nữ, xin cô cứu tôi một lần. Tôi nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp!”
Thực ra Mặc Dư vốn không muốn xen vào, bởi cô cũng từng là nạn nhân của một vụ cưỡиɠ ɧϊếp bởi năm gã súc sinh. Những tổn thương đó đã khiến cô không còn tha thiết với bất kỳ ai, đặc biệt là trong những tình huống như vậy.
Nỗi ám ảnh về những ngày bị làm nhục trước mạt thế lại hiện về. Nhớ lại cảm giác bất lực, tủi hờn khi ấy, Mặc Dư không đành lòng quay lưng.
Cô lập tức giơ tay, phóng ra mấy mũi băng nhọn, ghim thẳng vào trán, cổ họng và tim của ba gã đàn ông kia.
Cuối cùng, cô cứu được Dương Lệ Lệ.
Từ đó trở đi, Dương Lệ Lệ đi theo Mặc Dư, ra sức lấy lòng, tận tụy phục tùng.
Vì cô ta lớn hơn Mặc Dư bốn tuổi, nên thường gọi cô là “em gái”.
Miệng cô ta lúc nào cũng ngọt như mía lùi, mở miệng khép miệng đều nhắc đến “ân cứu mạng”, tuyên bố rằng chỉ cần có cơ hội sẽ báo đáp cô đến cùng.
Mỗi khi Mặc Dư đi đánh xác sống trở về, cô ta đều chủ động giặt sạch chiến phục cho cô, pha trò, làm mặt xấu, nịnh nọt khiến Mặc Dư bật cười.
Nhưng Mặc Dư nào ngờ, tất cả chỉ là một cái bẫy được tính toán kỹ càng!
Một ngày nọ, Dương Lệ Lệ đưa cho Mặc Dư một ly nước, cô chẳng mảy may nghi ngờ mà uống cạn.
Ngay sau đó, toàn thân cô tê dại, dị năng đã bị vô hiệu hóa.
Dương Lệ Lệ lộ rõ bộ mặt thật, trói cô lên bàn thí nghiệm rồi nhẫn tâm chặt đứt cả tay lẫn chân của cô!
Mặc Dư mở to mắt, đau đớn và phẫn nộ gào lên: “Vì sao? Tôi đã cứu cô! Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”
Dương Lệ Lệ cười nham hiểm: “Hừ! Tại sao à? Vì dị năng của cô quá mạnh! Chỉ cần có được tinh hạch trong não cô, tôi sẽ trở thành bá chủ của mạt thế này! À đúng rồi, cả tên gác cổng trung thành với cô cũng là do tôi gϊếŧ! Ha ha ha!”
“Phải đấy! Dị năng của cô bị vô hiệu là vì trong ly nước tôi cho cô đã pha thêm thuốc ức chế dị năng! Mùi vị thế nào? Không tồi chứ? Cô có biết ai đưa thuốc đó cho tôi không? Ha ha ha.”
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
