0 chữ
Chương 31
Chương 12.1: Tiểu Hắc
Vừa định nhấc chân đi tiếp, Mặc Dư không biết dưới chân mình lại xuất hiện một chú chó nhỏ từ lúc nào.
Bộ lông đen nhánh bóng mượt, phần chân và dưới cằm lại lẫn vài sợi lông vàng nâu.
Cô không nhận ra đây là giống gì, chỉ thấy lúc này tai nó cụp xuống, cái đầu nhỏ cứ dụi dụi vào ống quần cô.
Mặc Dư nghiêng người bước tránh qua một bên, nó liền lẽo đẽo theo sát, bám lấy ống quần cô.
Không còn cách nào khác, cô đành ngồi xổm xuống nhìn nó kỹ hơn. Chú chó nhỏ gầy gò, chỉ còn da bọc xương, nhưng lại rất sạch sẽ.
Dù cổ nó không có vòng hay dấu hiệu nhận dạng nào, nhưng sạch sẽ thế này thì chắc chắn không phải chó hoang.
[Có thể chủ của nó đang ở đâu đó gần đây.]
Mặc Dư xoa đầu nó, nhẹ nhàng nói: “Đi tìm chủ của mày đi, tao không phải chủ của mày đâu.”
Nói xong, cô đứng dậy định rời đi.
Vậy mà cô đi đến đâu, chú chó nhỏ cũng chạy theo đến đó, nhất quyết không rời nửa bước.
Cô đoán chắc nó đang đói, liền tìm một lượt trong không gian, cuối cùng chỉ có cơm trắng là phù hợp để cho nó ăn.
Cô lấy một hộp cơm ra, nghĩ ngợi một chút rồi chan thêm chút nước sốt, không ngờ nó thật sự ăn sạch sẽ.
Nhìn nó ăn ngon lành, tâm trạng của Mặc Dư cũng nhẹ nhõm hơn hẳn. Trong phút chốc mớ cảm xúc nặng nề vừa nãy đã tan biến như mây khói.
Nói thật, Mặc Dư vốn không thích động vật lắm.
Kiếp trước, phần lớn động vật đột biến đều cực kỳ hung dữ. Mỗi lần gặp chúng, cô đều phải ra tay dứt khoát, thành ra chẳng có chút cảm tình gì với loài vật.
Thế mà hôm nay, nhìn thấy chú chó nhỏ này, cô lại không có chút phản cảm nào, thậm chí còn thấy nó có phần dễ thương.
Đợi nó ăn xong, Mặc Dư vứt hộp cơm vào thùng rác rồi xoay người rời đi.
Dù sao đã sống lại một lần, hà tất phải nghĩ ngợi quá nhiều. Cuộc đời luôn có vô vàn phong cảnh đáng để nhìn ngắm. Một mình thì đã sao? Cô vẫn có thể sống thật rực rỡ!
Khi trong lòng đã buông bỏ được nhiều thứ, trên khuôn mặt Mặc Dư mới hiếm hoi nở ra một nụ cười dịu dàng.
Vừa mở cửa xe chuẩn bị lên thì đột nhiên ống quần của cô bị cái gì đó giữ lại.
“Gì vậy?”
Cô cúi xuống gỡ chú chó ra khỏi ống quần rồi ôm lên.
[Được hai, ba cân là cùng.]
Đặt nó lên ghế lái, cô nghiêm túc hỏi: “Nhóc con, mày định theo tao về nhà thật đấy à?”
Dĩ nhiên là nó không biết nói chuyện, mà cô cũng chẳng rõ nó có hiểu hay không.
Nó dụi đầu vào lòng bàn tay cô, khẽ kêu “ư ử”.
Mặc Dư chưa từng nuôi thú cưng, không hiểu hành vi của chúng đại diện cho điều gì.
Nhưng chú chó này nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.
Một sinh vật bé xíu thế này, nếu bị vứt ngoài đường, liệu nó có thể tìm được chủ nhân không? Hay lại chết đói trong lặng lẽ?
Thôi được rồi, dù gì mạt thế cũng sắp đến, mang nó theo vậy, sống được bao lâu thì tuỳ vào số nó.
Cô đặt chú chó nhỏ lên ghế phụ, vừa thắt dây an toàn vừa cười nói: “Nhóc con, thế này gọi là bỏ nhà đi bụi đúng không?”
Cô chẳng rõ nó có hiểu không. Vừa khởi động xe, cô vừa khe khẽ ngân nga một khúc nhạc, ung dung lái dạo quanh thành phố.
Thỉnh thoảng cô lại liếc sang ghế bên cạnh.
Chú chó ngoan ngoãn ngồi yên như tượng, hai mắt tròn xoe nhìn về phía trước.
Mặc Dư nhìn nó, bất giác cảm thấy lòng mình bình yên đến lạ.
[Mình có thể xem là có bạn rồi không nhỉ? Cứ cho là vậy đi.]
Khóe mắt cong cong, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài, cảm thấy thế này cũng thật tuyệt.
Đi thêm hai mươi cây số nữa sẽ đến trường trung học trọng điểm ở thành phố H.
Nếu như mạt thế không ập đến, mùa hè năm nay, cô sẽ dự thi đại học.
Hiện tại cô đang trong thời gian nghỉ, tiện thể về trường thu dọn chút đồ.
Bộ lông đen nhánh bóng mượt, phần chân và dưới cằm lại lẫn vài sợi lông vàng nâu.
Cô không nhận ra đây là giống gì, chỉ thấy lúc này tai nó cụp xuống, cái đầu nhỏ cứ dụi dụi vào ống quần cô.
Mặc Dư nghiêng người bước tránh qua một bên, nó liền lẽo đẽo theo sát, bám lấy ống quần cô.
Không còn cách nào khác, cô đành ngồi xổm xuống nhìn nó kỹ hơn. Chú chó nhỏ gầy gò, chỉ còn da bọc xương, nhưng lại rất sạch sẽ.
Dù cổ nó không có vòng hay dấu hiệu nhận dạng nào, nhưng sạch sẽ thế này thì chắc chắn không phải chó hoang.
[Có thể chủ của nó đang ở đâu đó gần đây.]
Mặc Dư xoa đầu nó, nhẹ nhàng nói: “Đi tìm chủ của mày đi, tao không phải chủ của mày đâu.”
Vậy mà cô đi đến đâu, chú chó nhỏ cũng chạy theo đến đó, nhất quyết không rời nửa bước.
Cô đoán chắc nó đang đói, liền tìm một lượt trong không gian, cuối cùng chỉ có cơm trắng là phù hợp để cho nó ăn.
Cô lấy một hộp cơm ra, nghĩ ngợi một chút rồi chan thêm chút nước sốt, không ngờ nó thật sự ăn sạch sẽ.
Nhìn nó ăn ngon lành, tâm trạng của Mặc Dư cũng nhẹ nhõm hơn hẳn. Trong phút chốc mớ cảm xúc nặng nề vừa nãy đã tan biến như mây khói.
Nói thật, Mặc Dư vốn không thích động vật lắm.
Kiếp trước, phần lớn động vật đột biến đều cực kỳ hung dữ. Mỗi lần gặp chúng, cô đều phải ra tay dứt khoát, thành ra chẳng có chút cảm tình gì với loài vật.
Thế mà hôm nay, nhìn thấy chú chó nhỏ này, cô lại không có chút phản cảm nào, thậm chí còn thấy nó có phần dễ thương.
Dù sao đã sống lại một lần, hà tất phải nghĩ ngợi quá nhiều. Cuộc đời luôn có vô vàn phong cảnh đáng để nhìn ngắm. Một mình thì đã sao? Cô vẫn có thể sống thật rực rỡ!
Khi trong lòng đã buông bỏ được nhiều thứ, trên khuôn mặt Mặc Dư mới hiếm hoi nở ra một nụ cười dịu dàng.
Vừa mở cửa xe chuẩn bị lên thì đột nhiên ống quần của cô bị cái gì đó giữ lại.
“Gì vậy?”
Cô cúi xuống gỡ chú chó ra khỏi ống quần rồi ôm lên.
[Được hai, ba cân là cùng.]
Đặt nó lên ghế lái, cô nghiêm túc hỏi: “Nhóc con, mày định theo tao về nhà thật đấy à?”
Dĩ nhiên là nó không biết nói chuyện, mà cô cũng chẳng rõ nó có hiểu hay không.
Nó dụi đầu vào lòng bàn tay cô, khẽ kêu “ư ử”.
Mặc Dư chưa từng nuôi thú cưng, không hiểu hành vi của chúng đại diện cho điều gì.
Một sinh vật bé xíu thế này, nếu bị vứt ngoài đường, liệu nó có thể tìm được chủ nhân không? Hay lại chết đói trong lặng lẽ?
Thôi được rồi, dù gì mạt thế cũng sắp đến, mang nó theo vậy, sống được bao lâu thì tuỳ vào số nó.
Cô đặt chú chó nhỏ lên ghế phụ, vừa thắt dây an toàn vừa cười nói: “Nhóc con, thế này gọi là bỏ nhà đi bụi đúng không?”
Cô chẳng rõ nó có hiểu không. Vừa khởi động xe, cô vừa khe khẽ ngân nga một khúc nhạc, ung dung lái dạo quanh thành phố.
Thỉnh thoảng cô lại liếc sang ghế bên cạnh.
Chú chó ngoan ngoãn ngồi yên như tượng, hai mắt tròn xoe nhìn về phía trước.
Mặc Dư nhìn nó, bất giác cảm thấy lòng mình bình yên đến lạ.
[Mình có thể xem là có bạn rồi không nhỉ? Cứ cho là vậy đi.]
Khóe mắt cong cong, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài, cảm thấy thế này cũng thật tuyệt.
Đi thêm hai mươi cây số nữa sẽ đến trường trung học trọng điểm ở thành phố H.
Nếu như mạt thế không ập đến, mùa hè năm nay, cô sẽ dự thi đại học.
Hiện tại cô đang trong thời gian nghỉ, tiện thể về trường thu dọn chút đồ.
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
