0 chữ
Chương 30
Chương 11.2: Thế mà giờ đây lại yếu lòng đến vậy?
Khi đến nơi, trong không gian của cô đã chứa hơn tám mươi thùng dầu loại 200 lít. Mặc Dư quyết định lúc quay về sẽ tiếp tục đi đường cao tốc để tiện tích trữ thêm.
Tại thành phố H, lần trước cô đã mua áo gió, thuyền bơm hơi, đồ bảo hộ nhưng vẫn thấy chưa đủ. Cô bổ sung thêm mười chiếc ô, năm bộ áo mưa, năm mươi mét bạt chống nước, mười áo phao, hai tấm ván chống thấm, một số dây thừng và ba chiếc thuyền cứu sinh.
Nhìn thấy găng tay chống nước, cô mua liền mười đôi, lại thêm năm chiếc búa thoát hiểm.
Mạt thế sẽ mang đến các kiểu thời tiết cực đoan như rét đậm, nắng nóng, mưa lớn... Không thể đoán được cái gì có thể dùng tới, nên cô cứ thấy cần là mua dự phòng.
[Đúng rồi, phải mua cả radio.]
Trong mạt thế, nó là phương tiện duy nhất để tiếp nhận tin tức từ các căn cứ chính phủ và dân sự.
Nghĩ đến đây, Mặc Dư nhanh chóng đi tìm thử. Có ba mẫu radio khác nhau, cô lấy mỗi loại năm cái.
Xem lại toàn bộ hàng đã chuẩn bị, cô tiếp tục đi mua thêm kính râm, kem chống nắng, ô che nắng.
Cô còn mua thểm cả đồ chống phóng xạ. Chất lượng thế nào thì chưa biết, nhưng kiếp trước, để mua được một đồ bảo hộ cao cấp trong căn cứ, cô cần trả mười vạn đồng vàng.
Mặc Dư suy nghĩ một lát rồi đến khu điện máy và nhà máy sản xuất thiết bị điện gần đó để mua sắm thêm.
Sau khi ăn no nê, nghĩ tới lượng thức ăn nấu sẵn trong không gian còn khá ít, Mặc Dư liền chạy đến sáu nhà hàng có phong cách khác nhau, đặt năm trăm phần ăn, với lý do tổ chức tiệc công ty.
Cô để lại số điện thoại cho các chủ nhà hàng, hẹn 5 giờ 30 chiều sẽ quay lại lấy đồ ăn.
Lúc này là 12 giờ 30, còn năm tiếng để cô tranh thủ dạo quanh các khu vực lân cận.
Tra cứu trên bản đồ, cô phát hiện thành phố H có khá nhiều khu chợ đồ cổ. Nơi lớn nhất thì hơi xa, không tiện đi trong ngày. Nhưng gần chỗ cô lại có một chợ nhỏ, cô ghé qua dạo một vòng nhưng không thấy không gian có phản ứng gì đặc biệt nên cũng chẳng hứng thú.
Đi ngang công viên, Mặc Dư đi bộ một đoạn cho thư giãn.
Thời gian qua, cô luôn ở trong trạng thái căng thẳng. Dù biết mình may mắn có cơ hội làm lại cuộc đời, nhưng cô vẫn không tránh khỏi cảm giác cô độc.
Ba mẹ đã không còn. Ngoài việc trả thù, dường như cô chẳng còn mục tiêu sống nào khác.
Bỗng nhiên cô thấy lòng mình chùng xuống. Những ký ức đẫm máu kiếp trước như gào thét bên tai.
Cô sống lại một lần, vẫn chỉ để báo thù!
Vừa đi vừa suy nghĩ, cô bắt đầu nghiêm túc tự hỏi bản thân.
[Nếu đã báo thù xong thì mình sẽ sống tiếp thế nào?]
Một cơn gió nhẹ lướt qua mặt cô mang theo cảm giác mát lạnh.
Mặc Dư sờ lên má, mới nhận ra mình đang khóc.
Cô khẽ lắc đầu, cười giễu cợt.
Mười năm lăn lộn giữa thời mạt thế, trái tim cô đã sớm đóng băng. Thế mà giờ đây lại yếu lòng đến vậy?
Tại thành phố H, lần trước cô đã mua áo gió, thuyền bơm hơi, đồ bảo hộ nhưng vẫn thấy chưa đủ. Cô bổ sung thêm mười chiếc ô, năm bộ áo mưa, năm mươi mét bạt chống nước, mười áo phao, hai tấm ván chống thấm, một số dây thừng và ba chiếc thuyền cứu sinh.
Nhìn thấy găng tay chống nước, cô mua liền mười đôi, lại thêm năm chiếc búa thoát hiểm.
Mạt thế sẽ mang đến các kiểu thời tiết cực đoan như rét đậm, nắng nóng, mưa lớn... Không thể đoán được cái gì có thể dùng tới, nên cô cứ thấy cần là mua dự phòng.
[Đúng rồi, phải mua cả radio.]
Trong mạt thế, nó là phương tiện duy nhất để tiếp nhận tin tức từ các căn cứ chính phủ và dân sự.
Xem lại toàn bộ hàng đã chuẩn bị, cô tiếp tục đi mua thêm kính râm, kem chống nắng, ô che nắng.
Cô còn mua thểm cả đồ chống phóng xạ. Chất lượng thế nào thì chưa biết, nhưng kiếp trước, để mua được một đồ bảo hộ cao cấp trong căn cứ, cô cần trả mười vạn đồng vàng.
Mặc Dư suy nghĩ một lát rồi đến khu điện máy và nhà máy sản xuất thiết bị điện gần đó để mua sắm thêm.
Sau khi ăn no nê, nghĩ tới lượng thức ăn nấu sẵn trong không gian còn khá ít, Mặc Dư liền chạy đến sáu nhà hàng có phong cách khác nhau, đặt năm trăm phần ăn, với lý do tổ chức tiệc công ty.
Cô để lại số điện thoại cho các chủ nhà hàng, hẹn 5 giờ 30 chiều sẽ quay lại lấy đồ ăn.
Lúc này là 12 giờ 30, còn năm tiếng để cô tranh thủ dạo quanh các khu vực lân cận.
Đi ngang công viên, Mặc Dư đi bộ một đoạn cho thư giãn.
Thời gian qua, cô luôn ở trong trạng thái căng thẳng. Dù biết mình may mắn có cơ hội làm lại cuộc đời, nhưng cô vẫn không tránh khỏi cảm giác cô độc.
Ba mẹ đã không còn. Ngoài việc trả thù, dường như cô chẳng còn mục tiêu sống nào khác.
Bỗng nhiên cô thấy lòng mình chùng xuống. Những ký ức đẫm máu kiếp trước như gào thét bên tai.
Cô sống lại một lần, vẫn chỉ để báo thù!
Vừa đi vừa suy nghĩ, cô bắt đầu nghiêm túc tự hỏi bản thân.
[Nếu đã báo thù xong thì mình sẽ sống tiếp thế nào?]
Mặc Dư sờ lên má, mới nhận ra mình đang khóc.
Cô khẽ lắc đầu, cười giễu cợt.
Mười năm lăn lộn giữa thời mạt thế, trái tim cô đã sớm đóng băng. Thế mà giờ đây lại yếu lòng đến vậy?
3
0
1 tuần trước
4 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
