TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 6.3: Đồ cổ

"Hiện tại, em đang giữ vật này trong tay à? Nếu ai có thể cung cấp manh mối chính xác giúp truy tìm, sẽ được nhận mức thưởng lên tới năm trăm triệu."

Nói xong, Mặc Dư giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt đang sa sầm nét mặt, chờ đợi phản ứng.

"Ông chủ, bây giờ anh có hai lựa chọn: Một là bán lại ngọc tỷ này cho tôi với giá thấp, hai là tôi lập tức báo với công an. Đến lúc đó, cảnh sát sẽ không dễ nói chuyện như tôi đâu. Ngoài ra, tôi cũng xin nhắc nhẹ một điều ở đây có camera giám sát khắp nơi, tốt nhất anh đừng nghĩ đến chuyện làm gì liều lĩnh."

Tần Phong nheo mắt, vừa rồi hắn ta ra tay rất nhanh nhưng cô gái này lại có thể né tránh, thậm chí còn giữ được khoảng cách an toàn.

"Em gái, nhìn em còn nhỏ tuổi, dù có muốn mua rẻ cũng chưa chắc có tiền chứ gì?"

"Mười triệu, đưa nó cho tôi. Đảm bảo không ai biết gì về các anh cả."

Mặc Dư hiểu rõ không thể ép giá quá thấp, nếu dồn hắn ta đến đường cùng, hắn ta có thể làm liều.

"Em có biết khối ngọc tỷ này giá trị thấp nhất cũng hơn mười tỷ không? Em đang đùa tôi à?"

Tần Phong thật sự sắp phát điên. Khối ngọc tỷ đó là thứ mà anh trai hắn ta đã bất chấp nguy hiểm tính mạng, vất vả cướp được từ tay một băng trộm cướp khác, vừa mới chuyển đến chỗ hắn ta.

Ban đầu, hắn ta tính toán sẽ định giá rồi lặng lẽ tuồn ra nước ngoài cùng các cổ vật khác. Ai ngờ chỉ mới bắt đầu đã gặp phải rắc rối lớn như thế. Tần Phong hối hận đến mức muốn cắn lưỡi, không cam lòng chút nào.

"Một trăm triệu, em có từng đó thì lấy đi. Nếu không, tôi không ngại để em ở lại đây luôn đâu."

Đây là mức giá cao nhất mà Tần Phong có thể chấp nhận. Theo lời anh hắn ta nói, ngọc tỷ này bán được ít nhất hai trăm tỷ, nhưng hiện tại không còn cách nào khác, hắn ta không dám gây thêm rắc rối.

Trộm cổ vật quốc gia không phải chuyện nhỏ, mà những năm qua bọn họ đã nhúng tay vào quá nhiều món đồ, nếu bị điều tra ra thì hoàn toàn sụp đổ.

“Một trăm triệu?”

Mặc Dư không rành về đồ cổ, nên cứ nghĩ mười triệu đã là nhiều. Vậy mà trong tình huống này, ông chủ vẫn dám mở miệng đòi tới trăm triệu, chắc không phải hù dọa suông.

Gặp tình thế nguy cấp, người thông minh đều biết phải chọn thế nào.

Cửa hàng này chắc chắn có vấn đề, nếu không đã chẳng để mất ngọc tỷ. Nhưng nếu không có chống lưng, bọn họ cũng chẳng dám làm liều.

Mặc Dư không chần chừ quá lâu. Cô biết thời gian lúc này quý giá, không thể chậm trễ. Một khi để lỡ cơ hội, hậu quả e rằng không gánh nổi.

Cô khẽ cắn môi, dứt khoát gật đầu: “Được, trăm triệu thì trăm triệu!”

Vừa dứt lời, một tay cô đã nhanh chóng quét mã QR chuyển tiền, tay còn lại thì nhân lúc không ai kịp phản ứng, nhẹ nhàng cất khối ngọc tỷ vào trong áo ngực.

Chuỗi động tác dứt khoát, mượt mà như nước chảy mây trôi, khiến người ta không khỏi trầm trồ.

Tần Phong đứng bên chứng kiến tất cả, sững sờ đến trợn tròn mắt.

Hắn ta trơ mắt nhìn Mặc Dư hành động gọn gàng thành thạo, cơ mặt giật nhẹ, lòng thầm tính bước kế tiếp nên đối phó ra sao.

Chờ Mặc Dư xoay người vội vàng rời đi, Tần Phong như bừng tỉnh từ cơn mộng, vội móc điện thoại, gọi gấp một dãy số.

Bên kia vừa bắt máy, chưa kịp mở lời, hắn ta đã cuống cuồng hét lên: “Anh, có chuyện rồi…”

3

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.