TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 6.2: Đồ cổ

Kỳ quặc thật, trong tiệm toàn đồ nhìn qua đã biết là giả.

Cô nhìn kỹ lại một vòng, cuối cùng phát hiện sau quầy trưng bày có một góc nhỏ lộ ra một chiếc rương gỗ.

Khi Mặc Dư nhìn thấy trong rương là một con dấu nhỏ màu vàng đất, không gian lập tức tỏ rõ muốn "ăn" nó. Thì ra là thứ này!

Cô ôm chiếc rương tới quầy: "Ông chủ, sao cái này không có niêm yết giá vậy?"

Ông chủ đang kiểm kê sổ sách, ngẩng đầu lên thì sắc mặt liền biến đổi: "Em gái, món này không bán!"

Vừa nói vừa định giật lại rương.

Làm sao cô có thể để ông ta cướp mất, nhanh tay kéo ra xa, rồi mở nắp rương: "Trời ơi! Đây chẳng phải là ngọc tỷ truyền quốc thời Tần sao?"

Mặc Dư dám khẳng định như thế là vì trước kia cô từng tới tham quan bảo tàng Văn vật Quốc gia ở thành phố J. Khi đó cô đã từng trầm trồ ngưỡng mộ trí tuệ cổ nhân, kỹ thuật chế tác quả thực tinh xảo không thua gì thời hiện đại!

Lúc này, không gian phát ra tín hiệu "muốn nuốt" vô cùng mãnh liệt, đồng thời chấn động điên cuồng.

Mặc Dư tạm thời chưa kịp phản ứng thì ông chủ cửa hàng đã nhanh chóng từ phía quầy lao ra: "Em gái, tôi khuyên em nên biết điều một chút thì tốt hơn. Bây giờ ngoan ngoãn đặt món đó xuống rồi rời khỏi đây ngay, như vậy thì tôi còn có thể rộng lượng mà xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra."

Tần Phong nhìn chằm chằm thân hình nhỏ nhắn trước mặt bằng ánh mắt đầy hung hãn, giọng nói tràn ngập đe dọa.

Hắn ta không ngờ cô gái này lại dám thốt ra bốn chữ “ngọc tỷ truyền quốc”.

Phải biết món bảo vật đó là thứ mà bọn họ đã tốn bao công sức mới có được, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài như vậy.

Ánh mắt Tần Phong lập tức lạnh băng, một tia sát ý sắc bén thoáng lên trong đáy mắt.

Thế nhưng khác với sự căng thẳng của hắn ta, lúc này Mặc Dư lại vô cùng bình tĩnh. Sau mười năm sống sót giữa tận thế, trải qua đủ loại khảo nghiệm sinh tử. Cô đã rèn cho mình một trái tim vững vàng, có thể ứng phó mọi tình huống bất ngờ.

Không chút do dự, cô thả chiếc rương gỗ nặng trịch trong tay xuống, động tác dứt khoát không hề chần chừ.

Tay trái ôm chặt khối ngọc tỷ quý giá vào lòng, đồng thời tay phải móc điện thoại ra, điềm nhiên bấm số 110.

Khi đầu dây bên kia bắt máy, giọng cô bình thản vang lên: "Chào anh, em muốn báo cáo một tình huống quan trọng. Trong dịp Tết Âm lịch vừa rồi, bảo tàng Văn vật Quốc gia thành phố J không may bị mất trộm một khối ngọc tỷ truyền quốc thời Tần vô cùng quý hiếm."

3

0

1 tuần trước

17 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.