0 chữ
Chương 1054
Chương 1044: Làm gì có tâm lý tốt đến vậy?
Chỉ thấy lửa quỷ nhanh chóng lan tràn, hoàn toàn biến Bạch Uyên thành người lửa!
Hồ Nham thấy cảnh này lại nhe răng cười như điên, trong mắt tràn đầy tham lam, cứ như đã thấy vô số tài nguyên linh dị nổ tung văng ra từ trên người Bạch Uyên...
Cùng lúc đó, nước mưa từ trên trời đang rơi xuống đột ngột chậm lại.
Đồng thời những kẻ của Huyết Vũ xung quanh cũng đờ đẫn hoàn toàn, dường như không hề lường trước được cảnh này.
Nội bộ làm phản ư?
Bọn họ cũng choáng váng.
Đúng như Hồ Nham đã nói, ông ta và người của [Huyết Vũ] quả thật có thù oán, đương nhiên không thể liên thủ...
Ngay lúc này, từ trong màn mưa vọng lại tiếng nói của Ngụy Vũ:
“Hồ Nham, chết đến nơi rồi mà ông vẫn tham lam đến vậy sao? Chuyện này không giống ông chút nào...”
Giọng y pha chút ngạc nhiên.
Đồng thời trong lòng cũng dâng lên nỗi bất an.
Bây giờ Hồ Nham đã ở tình thế hiểm nghèo, nhưng ông ta không hề nghĩ đến việc liên thủ với Bạch Uyên để thoát thân. Ngược lại, ông ta lại ra tay với đồng đội của mình trước.
Hành động bất thường đến vậy khiến Ngụy Vũ nhận ra điều không ổn...
Lúc này, Hồ Nham chỉ lạnh nhạt liếc nhìn những kẻ của [Huyết Vũ] chứ không hề đáp lại, rồi ông ta chuyển ánh mắt nhìn Bạch Uyên.
Chỉ thấy lực lượng linh dị trong cơ thể hắn cuồn cuộn, lửa quỷ bỗng "bùm" một tiếng bùng lên dữ dội.
Thậm chí cả màn đêm cũng bị ngọn lửa màu lục u ám kia nhuộm xanh...
“Ừm?”
Hồ Nham nhìn Bạch Uyên đang không ngừng giãy giụa, lại không khỏi khẽ nhíu mày.
Đối phương từ đầu đến cuối không hề kêu la.
Cứng cỏi đến thế à?
Phải biết rằng, lửa quỷ của ông ta ngoài việc gây ra sát thương linh dị khủng khϊếp, còn kèm theo nỗi đau đớn tột cùng cho linh hồn, giống như phiên bản "Plus" của quỷ đầu người...
“Đồ ngu...”
Ngay lúc này, Ngụy Vũ cười khẽ, chế giễu nói:
“Ông thật sự nghĩ thằng nhóc này dễ đối phó đến vậy sao?”
“...”
Hồ Nham không trả lời, ông ta tiếp tục rót lực lượng linh dị vào.
Chỉ thấy dưới ngọn lửa kinh hoàng, thân thể Bạch Uyên lập tức cháy rụi, hóa thành tro tàn.
Sau đó lại bị nước mưa cuốn trôi, hoàn toàn biến mất...
“Lửa này mạnh ha!”
Ngay lúc này, một giọng nói bình thản vọng đến từ một hướng khác.
Chỉ thấy Bạch Uyên mặc áo blouse trắng chậm rãi bước ra từ màn mưa máu.
Vẻ mặt hắn mang theo nụ cười nhạt, bộ dạng ung dung tự tại.
Áo blouse trắng của hắn sạch như tuyết, toàn thân không một chút thương tích linh dị nào.
Rõ ràng hắn vẫn giữ trạng thái toàn thịnh...
Thứ vừa rồi Hồ Nham thiêu đốt chỉ là phân thân quỷ núp bóng của Bạch Uyên mà thôi.
Sức mạnh quỷ núp bóng của hắn đã đột phá Tứ chú, chú kỹ thứ tư chính là có thể tạo ra một phân thân.
Lúc ở trấn linh dị hắn từng dùng qua một lần, tuy nhiên sức chiến đấu của phân thân không mạnh, hắn rất ít dùng vào việc chém gϊếŧ trực diện. Tác dụng chủ yếu là dùng để giữ mạng.
Hồ Nham nhìn Bạch Uyên vẻ mặt bình thản, ông ta thở dài, thẫn thờ nói:
“Bị phát hiện trước rồi à?”
Ông ta cứ ngỡ mình đã đột kích Bạch Uyên thành công, nhưng xem ra đó chỉ là ảo tưởng của ông ta mà thôi...
“Ài...”
Vẻ mặt Hồ Nham bất đắc dĩ, ông ta nói:
“Anh Bạch, đến nước này rồi mà anh vậy mà còn đề phòng ta đến thế sao? Xem ra tình nghĩa anh em của chúng ta thật sự không sâu đậm...”
“Không còn cách nào khác. Không đề phòng ông thì ta đề phòng ai đây?”
Bạch Uyên nhún vai, nói:
“Từ khi đám người này xuất hiện, mức độ đề phòng của ta đối với ông đã lên tới cao nhất...”
“Ừm? Tại sao?”
Hồ Nham khẽ sững người, ông nói:
“Chẳng lẽ anh thấy ta nguy hiểm hơn cả năm tên của [Huyết Vũ]? Trong mắt anh Bạch đây, thực lực của ta đã khủng khϊếp đến vậy à?”
Tuy ông ta là Ngũ chú đỉnh phong, nhưng đối mặt với năm người bên Huyết Vũ vây gϊếŧ, cơ bản là chết chắc không thể nghi ngờ...
“Ta không công nhận thực lực của ông.”
Bạch Uyên bĩu môi, nói:
“Nhưng từ khi năm tên kia xuất hiện, từ đầu đến cuối ông không hề hoảng loạn chút nào. Ông đâu như ta, ông làm gì có tâm lý tốt đến vậy?”
“...”
Hồ Nham lập tức câm nín.
Ông ta cứ tưởng mình quan trọng trong mắt Bạch Uyên đến vậy, hóa ra là vì cái lý do này...
Lúc này, Bạch Uyên nói tiếp:
“Huống hồ ngay cả Kỷ Trầm cũng gọi được người của Huyết Vũ đến. Là một Ngũ chú đỉnh phong như ông, kẻ ông mời tới chắc chắn không tầm thường đâu nhỉ?”
Giọng hắn mang theo sự khẳng định, cứ như đang thuật lại một sự thật hiển nhiên.
Dù sao thì nếu Hồ Nham muốn hạ thủ với hắn, chỉ dựa vào thực lực bản thân là tuyệt đối không làm được, nếu không,ông ta đã ra tay từ lâu.
Đối phương chắc chắn phải gọi người đến!
Nhìn bộ dạng bình thản của ông ta, kẻ được gọi đến chắc chắn còn mạnh hơn cả năm người của Huyết Vũ!
Lúc này, Hồ Nham im lặng chứ không phản bác, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn nhóm Huyết Vũ, sau đó lẩm bẩm một mình:
“Quả đúng vậy. Trong mắt ta, năm tên đó tính là gì?”
“Tự cho mình là chim sẻ à, cũng chỉ là bọ ngựa mà thôi...”
Lời này vừa thốt ra, nhóm người Huyết Vũ ai nấy cũng chùng lòng xuống, không khỏi dâng lên nỗi bất an.
Hai người kia từ đầu đến cuối hình như chẳng hề xem họ ra gì...
Lúc này, ánh mắt Hồ Nham nhìn thẳng vào Bạch Uyên, ông ta chậm rãi nói:
“Nhưng điều khiến ta tò mò là rốt cuộc sự tự tin của anh đến từ đâu?”
“Chẳng lẽ anh cũng có thế lực ở khu vực trung tâm?”
Sau gần một tháng ở cùng nhau, ông ta đã dám chắc rằng, Bạch Uyên tuyệt đối không phải người bản địa của Ngũ Triều quốc, hoặc là đến từ đảo nhỏ, hoặc là đến từ thế giới bên ngoài...
Theo lẽ thường, đối phương không thể quen biết bất kỳ ai ở khu vực trung tâm...
“Sự tự tin của ta?”
Bạch Uyên lắc đầu, nói:
“Trước mặt mấy vị đại lão đây, ta lấy đâu ra sự tự tin chứ? Chẳng qua chỉ là muốn xem có ai nhìn trúng năng lực của ta, cho ta sống sót qua ngày thôi...”
“...”
Lông mày Hồ Nham khẽ nhíu lại.
Cái đệch!
Cái lời thoại tiêu chảy này là mày vừa mới biên phải không...
“Thôi bỏ đi, bất kể anh liên lạc với thế lực nào, cũng chỉ là đến chịu chết mà thôi!”
Vẻ mặt Hồ Nham mang theo sát ý lạnh lẽo, sau đó ông ta không giả vờ nữa, giật mạnh chiếc áo trên người xuống.
Chỉ thấy từ bụng đến ngực ông ta lại khắc họa… một cánh cửa màu đen!
“Hỏng hỏng! Mau chặn ông ta lại!”
Tiếng hô hoảng loạn của Ngụy Vũ lập tức lan ra.
Chỉ thấy năm người bên Huyết Vũ đột ngột bộc phát, xông thẳng về phía Hồ Nham. Họ hoàn toàn không có thời gian để bận tâm đến Bạch Uyên!
“Muộn rồi!”
Hồ Nham cười như điên, đồng thời trong tay xuất hiện một con dao găm màu đen.
Chỉ thấy ông ta cầm dao găm, không chút do dự đâm thẳng vào giữa ngực mình.
Đồng thời ông ta dùng sức, mạnh mẽ rạch một đường về phía dưới!
Khoảnh khắc đó, nửa thân trên của Hồ Nham xuất hiện một vết thương cực dài, khiến ông ta lòi cả ruột ra ngoài, nhưng kỳ lạ là vết thương khủng khϊếp đến vậy lại không chảy ra một chút máu tươi nào.
Khi vết thương đó xuất hiện, cánh cửa màu đen khắc trên người ông ta như thể cũng mở ra…
Hồ Nham thấy cảnh này lại nhe răng cười như điên, trong mắt tràn đầy tham lam, cứ như đã thấy vô số tài nguyên linh dị nổ tung văng ra từ trên người Bạch Uyên...
Cùng lúc đó, nước mưa từ trên trời đang rơi xuống đột ngột chậm lại.
Đồng thời những kẻ của Huyết Vũ xung quanh cũng đờ đẫn hoàn toàn, dường như không hề lường trước được cảnh này.
Nội bộ làm phản ư?
Bọn họ cũng choáng váng.
Đúng như Hồ Nham đã nói, ông ta và người của [Huyết Vũ] quả thật có thù oán, đương nhiên không thể liên thủ...
Ngay lúc này, từ trong màn mưa vọng lại tiếng nói của Ngụy Vũ:
“Hồ Nham, chết đến nơi rồi mà ông vẫn tham lam đến vậy sao? Chuyện này không giống ông chút nào...”
Giọng y pha chút ngạc nhiên.
Bây giờ Hồ Nham đã ở tình thế hiểm nghèo, nhưng ông ta không hề nghĩ đến việc liên thủ với Bạch Uyên để thoát thân. Ngược lại, ông ta lại ra tay với đồng đội của mình trước.
Hành động bất thường đến vậy khiến Ngụy Vũ nhận ra điều không ổn...
Lúc này, Hồ Nham chỉ lạnh nhạt liếc nhìn những kẻ của [Huyết Vũ] chứ không hề đáp lại, rồi ông ta chuyển ánh mắt nhìn Bạch Uyên.
Chỉ thấy lực lượng linh dị trong cơ thể hắn cuồn cuộn, lửa quỷ bỗng "bùm" một tiếng bùng lên dữ dội.
Thậm chí cả màn đêm cũng bị ngọn lửa màu lục u ám kia nhuộm xanh...
“Ừm?”
Hồ Nham nhìn Bạch Uyên đang không ngừng giãy giụa, lại không khỏi khẽ nhíu mày.
Đối phương từ đầu đến cuối không hề kêu la.
Cứng cỏi đến thế à?
Phải biết rằng, lửa quỷ của ông ta ngoài việc gây ra sát thương linh dị khủng khϊếp, còn kèm theo nỗi đau đớn tột cùng cho linh hồn, giống như phiên bản "Plus" của quỷ đầu người...
Ngay lúc này, Ngụy Vũ cười khẽ, chế giễu nói:
“Ông thật sự nghĩ thằng nhóc này dễ đối phó đến vậy sao?”
“...”
Hồ Nham không trả lời, ông ta tiếp tục rót lực lượng linh dị vào.
Chỉ thấy dưới ngọn lửa kinh hoàng, thân thể Bạch Uyên lập tức cháy rụi, hóa thành tro tàn.
Sau đó lại bị nước mưa cuốn trôi, hoàn toàn biến mất...
“Lửa này mạnh ha!”
Ngay lúc này, một giọng nói bình thản vọng đến từ một hướng khác.
Chỉ thấy Bạch Uyên mặc áo blouse trắng chậm rãi bước ra từ màn mưa máu.
Vẻ mặt hắn mang theo nụ cười nhạt, bộ dạng ung dung tự tại.
Áo blouse trắng của hắn sạch như tuyết, toàn thân không một chút thương tích linh dị nào.
Rõ ràng hắn vẫn giữ trạng thái toàn thịnh...
Thứ vừa rồi Hồ Nham thiêu đốt chỉ là phân thân quỷ núp bóng của Bạch Uyên mà thôi.
Lúc ở trấn linh dị hắn từng dùng qua một lần, tuy nhiên sức chiến đấu của phân thân không mạnh, hắn rất ít dùng vào việc chém gϊếŧ trực diện. Tác dụng chủ yếu là dùng để giữ mạng.
Hồ Nham nhìn Bạch Uyên vẻ mặt bình thản, ông ta thở dài, thẫn thờ nói:
“Bị phát hiện trước rồi à?”
Ông ta cứ ngỡ mình đã đột kích Bạch Uyên thành công, nhưng xem ra đó chỉ là ảo tưởng của ông ta mà thôi...
“Ài...”
Vẻ mặt Hồ Nham bất đắc dĩ, ông ta nói:
“Anh Bạch, đến nước này rồi mà anh vậy mà còn đề phòng ta đến thế sao? Xem ra tình nghĩa anh em của chúng ta thật sự không sâu đậm...”
“Không còn cách nào khác. Không đề phòng ông thì ta đề phòng ai đây?”
Bạch Uyên nhún vai, nói:
“Từ khi đám người này xuất hiện, mức độ đề phòng của ta đối với ông đã lên tới cao nhất...”
“Ừm? Tại sao?”
Hồ Nham khẽ sững người, ông nói:
“Chẳng lẽ anh thấy ta nguy hiểm hơn cả năm tên của [Huyết Vũ]? Trong mắt anh Bạch đây, thực lực của ta đã khủng khϊếp đến vậy à?”
Tuy ông ta là Ngũ chú đỉnh phong, nhưng đối mặt với năm người bên Huyết Vũ vây gϊếŧ, cơ bản là chết chắc không thể nghi ngờ...
“Ta không công nhận thực lực của ông.”
Bạch Uyên bĩu môi, nói:
“Nhưng từ khi năm tên kia xuất hiện, từ đầu đến cuối ông không hề hoảng loạn chút nào. Ông đâu như ta, ông làm gì có tâm lý tốt đến vậy?”
“...”
Hồ Nham lập tức câm nín.
Ông ta cứ tưởng mình quan trọng trong mắt Bạch Uyên đến vậy, hóa ra là vì cái lý do này...
Lúc này, Bạch Uyên nói tiếp:
“Huống hồ ngay cả Kỷ Trầm cũng gọi được người của Huyết Vũ đến. Là một Ngũ chú đỉnh phong như ông, kẻ ông mời tới chắc chắn không tầm thường đâu nhỉ?”
Giọng hắn mang theo sự khẳng định, cứ như đang thuật lại một sự thật hiển nhiên.
Dù sao thì nếu Hồ Nham muốn hạ thủ với hắn, chỉ dựa vào thực lực bản thân là tuyệt đối không làm được, nếu không,ông ta đã ra tay từ lâu.
Đối phương chắc chắn phải gọi người đến!
Nhìn bộ dạng bình thản của ông ta, kẻ được gọi đến chắc chắn còn mạnh hơn cả năm người của Huyết Vũ!
Lúc này, Hồ Nham im lặng chứ không phản bác, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn nhóm Huyết Vũ, sau đó lẩm bẩm một mình:
“Quả đúng vậy. Trong mắt ta, năm tên đó tính là gì?”
“Tự cho mình là chim sẻ à, cũng chỉ là bọ ngựa mà thôi...”
Lời này vừa thốt ra, nhóm người Huyết Vũ ai nấy cũng chùng lòng xuống, không khỏi dâng lên nỗi bất an.
Hai người kia từ đầu đến cuối hình như chẳng hề xem họ ra gì...
Lúc này, ánh mắt Hồ Nham nhìn thẳng vào Bạch Uyên, ông ta chậm rãi nói:
“Nhưng điều khiến ta tò mò là rốt cuộc sự tự tin của anh đến từ đâu?”
“Chẳng lẽ anh cũng có thế lực ở khu vực trung tâm?”
Sau gần một tháng ở cùng nhau, ông ta đã dám chắc rằng, Bạch Uyên tuyệt đối không phải người bản địa của Ngũ Triều quốc, hoặc là đến từ đảo nhỏ, hoặc là đến từ thế giới bên ngoài...
Theo lẽ thường, đối phương không thể quen biết bất kỳ ai ở khu vực trung tâm...
“Sự tự tin của ta?”
Bạch Uyên lắc đầu, nói:
“Trước mặt mấy vị đại lão đây, ta lấy đâu ra sự tự tin chứ? Chẳng qua chỉ là muốn xem có ai nhìn trúng năng lực của ta, cho ta sống sót qua ngày thôi...”
“...”
Lông mày Hồ Nham khẽ nhíu lại.
Cái đệch!
Cái lời thoại tiêu chảy này là mày vừa mới biên phải không...
“Thôi bỏ đi, bất kể anh liên lạc với thế lực nào, cũng chỉ là đến chịu chết mà thôi!”
Vẻ mặt Hồ Nham mang theo sát ý lạnh lẽo, sau đó ông ta không giả vờ nữa, giật mạnh chiếc áo trên người xuống.
Chỉ thấy từ bụng đến ngực ông ta lại khắc họa… một cánh cửa màu đen!
“Hỏng hỏng! Mau chặn ông ta lại!”
Tiếng hô hoảng loạn của Ngụy Vũ lập tức lan ra.
Chỉ thấy năm người bên Huyết Vũ đột ngột bộc phát, xông thẳng về phía Hồ Nham. Họ hoàn toàn không có thời gian để bận tâm đến Bạch Uyên!
“Muộn rồi!”
Hồ Nham cười như điên, đồng thời trong tay xuất hiện một con dao găm màu đen.
Chỉ thấy ông ta cầm dao găm, không chút do dự đâm thẳng vào giữa ngực mình.
Đồng thời ông ta dùng sức, mạnh mẽ rạch một đường về phía dưới!
Khoảnh khắc đó, nửa thân trên của Hồ Nham xuất hiện một vết thương cực dài, khiến ông ta lòi cả ruột ra ngoài, nhưng kỳ lạ là vết thương khủng khϊếp đến vậy lại không chảy ra một chút máu tươi nào.
Khi vết thương đó xuất hiện, cánh cửa màu đen khắc trên người ông ta như thể cũng mở ra…
11
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
