0 chữ
Chương 1053
Chương 1043: [Huyết Vũ]
Thoáng cái, một ngày trôi qua thật nhanh.
Vào lúc đêm khuya, bốn người Bạch Uyên đã thuận lợi đến nơi thành phố mà người dân Ngũ Triều quốc xưa kia sinh sống, cũng chính là khu vực trung tâm!
Trên đường đi, dù có mắt quỷ của Bạch Uyên hỗ trợ, nhưng họ vẫn gặp phải không ít lần nguy hiểm, và lần đáng sợ nhất chính là bị hai quỷ linh nhân đứng đầu Ngũ chú chặn gϊếŧ!
Sau một trận khổ chiến, đám người tuy thoát thân thuận lợi, nhưng lại có một quỷ linh nhân mới bước vào Ngũ chú ngã xuống. Sự thật là, gϊếŧ người đó không phải hai kẻ đứng đầu Ngũ chú, mà là Hồ Nham thấy đối phương bị trọng thương, nhân tiện dứt khoát cho hắn ta một đòn kết liễu, còn tài nguyên linh dị trên người hắn ta thì bị Bạch Uyên và Hồ Nham chia chác...
Trên đường đi, Kỷ Trầm và người kia dù trong lòng bất mãn, nhưng lại không nói gì nhiều, cứ giữ im lặng, đồng thời cố gắng hết sức không để bản thân bị thương...
May thay, ngoại trừ lần đó ra họ không gặp phải thêm nguy hiểm chết người nào nữa, ngược lại còn thu hoạch không ít.
Cũng có không ít người mới bước vào Ngũ chú đi lẻ tẻ đang tìm kiếm dấu vết của họ, Bạch Uyên và đồng bọn dĩ nhiên không ngại thu nhận, thế là lại kiếm thêm được chục triệu tài nguyên linh dị nữa...
Lúc này, ẩn mình trong màn đêm, đám người nhìn xuống thành phố đèn đuốc sáng trưng bên dưới, trong mắt không khỏi dâng lên cảm khái.
Vì mới tới Ngũ Triều quốc hơn nửa tháng nên Bạch Uyên không có biến động cảm xúc gì lớn lắm. Nhưng Hồ Nham và đồng bọn lại có thần sắc phức tạp, đã hơn nửa năm rồi họ không tới khu vực trung tâm, dẫu sao thì với thực lực của họ, thật sự không dễ sống ở nơi này...
"Cuối cùng cũng đến nơi..."
Lúc này, trên mặt mọi người đều nở nụ cười, trong lòng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Hồ Nham với vẻ mặt tươi cười, nói:
"Anh Bạch này, tiếp theo chuẩn bị làm gì đây? Chúng ta đi đối phó thế lực nào trước?"
"Đâu cần chúng ta phải tự đi tìm.”
Với vẻ mặt quỷ dị, Bạch Uyên nói:
"Chẳng phải cũng sẽ có người đến à?"
Lập tức, Hồ Nham và đồng bọn thoáng sững người, trên mặt hiện lên vẻ không tự nhiên.
Ánh mắt Bạch Uyên nhàn nhạt lướt qua đám người rồi nhìn thẳng về phía màn đêm thăm thẳm đằng trước, chậm rãi nói:
"Đợi ở đây lâu lắm rồi nhỉ? Còn không ra đi?"
Lập tức, mắt trái hắn trở nên tịch mịch vô hồn, hệt như quỷ dữ, từng luồng khí tức linh dị lập tức lan tỏa khắp nơi...
Ngay lúc này, trong màn đêm ở đằng xa vọng lại một tiếng cười nhạt:
"Mắt quỷ của anh bạn quả nhiên lợi hại, vậy mà chỉ thoáng cái đã nhìn ra dấu vết của chúng tôi!"
Chỉ trong nháy mắt, năm bóng hình sải bước ra, thoáng cái đã đi tới gần chỗ Bạch Uyên và đồng bọn.
Là ba nam hai nữ đều khoác áo bào đỏ máu, trong mắt mang theo lòng tham, cứ thế nhìn chằm chằm vào Bạch Uyên và Hồ Nham, sát ý không hề che giấu chút nào!
"Huyết Vũ à?"
Hồ Nham khẽ cau mày, đi tới bên cạnh Bạch Uyên, nói nhỏ:
"Cẩn thận một chút, đây là thế lực hùng mạnh ở khu vực trung tâm, thực lực không thể xem nhẹ đâu!"
Bạch Uyên liếc nhìn ông ta một cái bằng ánh mắt nhàn nhạt, kiểu như muốn nói “Chuyện này còn cần anh nhắc à..."
Trong năm người đó có ba kẻ đứng đầu Ngũ chú, hai kẻ Ngũ chú Hậu kỳ, cái đội hình này mạnh hơn hẳn thế lực ở các khu vực khác một bậc!
Thế lực ở khu vực trung tâm không có nhiều Ngũ chú, thậm chí số lượng Ngũ chú của đa số thế lực còn chẳng bằng Bộ Trật tự lúc trước, nhưng chất lượng của họ thì không phải thế lực ở khu vực khác có thể so bì được!
Điều khiến hắn bất ngờ là, đám người này vậy mà lại không phải do Hồ Nham gọi đến?
"Nhìn ta kiểu đó làm gì?"
Hồ Nham lại lập tức hiểu ngay ý tứ trong mắt Bạch Uyên, vội vàng nói:
"Bọn họ không phải ta gọi đến, với lại ta với người của [Huyết Vũ] ngày trước đã có thù oán, sao có thể liên thủ với họ được chứ?!"
"Ta còn định hốt bạc với anh ở khu vực trung tâm mà!"
"Thật sao?"
Bạch Uyên cười như không cười, không nói thêm gì.
Thế nhưng ngay lúc này, chỉ thấy một người đàn ông có vẻ mặt âm trầm cười nói:
“Hồ Nham, đã lâu lắm rồi ông không về khu vực trung tâm. Sao hôm nay lại nghĩ quẩn thế?”
“Hừ! Ngụy Vũ, ta có về hay không còn cần thông báo cho anh?”
Ánh mắt Hồ Nham bình tĩnh, nói:
“Ngược lại là anh đó, hôm nay lại huy động cả [Huyết Vũ] ra ngoài. Không sợ bị diệt sạch sao?”
“Chỉ dựa vào ông sao? Hay là dựa vào anh bạn nhỏ bên cạnh ông?”
Ngụy Vũ mặt đầy chế giễu, gã nói:
“Hai người ngoan ngoãn giao hết tài nguyên ra đây, ta có thể để lại cho mỗi người một cái xác nguyên vẹn!”
Khoảnh khắc đó, năm người họ đồng loạt bộc phát khí tức linh dị khủng khϊếp, tràn ngập cảm giác áp bức kinh hoàng!
Tuy Hồ Nham là Ngũ chú đỉnh phong, nhưng đối mặt với năm người này liên thủ, tuyệt đối không có chút cơ may chiến thắng nào.
Thậm chí muốn chạy trốn cũng không làm được.
Còn Bạch Uyên, hắn hoàn toàn là kẻ chỉ biết hϊếp yếu nhường mạnh, gặp phải loại xương xẩu này, hắn quả thực chẳng có cách nào...
Nhưng lúc này Hồ Nham lại chẳng hề hoảng hốt, khẽ nhíu mày, nói:
“Ta rất tò mò, làm sao các người biết được vị trí của ta ngay lập tức?”
“Ông đoán xem?”
Vẻ mặt Ngụy Vũ kỳ quái, ánh mắt nhìn về phía hai người Kỷ Trầm.
Khoảnh khắc đó, hai người Kỷ Trầm lập tức rời xa Bạch Uyên và Hồ Nham, đứng về phía Huyết Vũ.
Đồng thời họ nói:
“Xin lỗi lão đại, chúng tôi chỉ muốn sống sót...”
Hồ Nham nhìn hai người, cười nói:
“Không ngờ, các người lại có thể thừa cơ hội này liên lạc với bọn họ. Là lỗi của ta, ta đã quá chú ý đến anh Bạch đây...”
“...”
Bạch Uyên nhướng mày.
Ông cũng thẳng thắn thật đấy...
Tuy nhiên điều này cũng hợp lý, dù sao thì trên người hắn mang theo hai trăm triệu tài nguyên linh dị, còn số tài nguyên trên người hai người Kỷ Trầm so với hắn thì chẳng là gì cả.
Chỉ có thể xem là lông trâu mà thôi.
Đương nhiên sẽ chẳng ai quá bận tâm...
Ngay lúc này, vẻ mặt Ngụy Vũ mang theo một tia hung ác, y nói:
“Được rồi, khu vực trung tâm thế lực đông đúc lắm, giải quyết sớm đi, kẻo đêm dài lắm mộng!”
Khoảnh khắc đó, chỉ thấy cả người y bắt đầu tan chảy hệt như tượng bùn.
Chớp mắt đã hoàn toàn biến mất...
Cùng lúc đó, trời vốn đang quang đãng bỗng dưng đổ cơn mưa tầm tã.
Một mùi máu tanh nồng lập tức lan khắp trời đất!
Cơn mưa này lại là màu máu!
“Cẩn thận một chút, đây là chú kỹ Ngũ chú của Ngụy Vũ. Chúng ta chỉ có thể thoát thân nếu xông ra khỏi phạm vi trận mưa máu này!”
Vẻ mặt Hồ Nham nghiêm trọng, thấp giọng nhắc nhở.
Bạch Uyên gật đầu, lẩm bẩm:
“Chú kỹ có phạm vi lĩnh vực sao...”
Ngụy Vũ này quả không hổ là cường giả sáng lập ra [Huyết Vũ].
Áp lực y mang lại thậm chí còn khủng khϊếp hơn cả Hồ Nham!
Lúc này, bốn người còn lại của [Huyết Vũ] đồng loạt bước vào trạng thái Hoá Quỷ, chia thành bốn hướng đông nam tây bắc, lập tức phong tỏa đường trốn của Bạch Uyên và Hồ Nham!
Bốn cường giả đỉnh phong, cộng thêm chú kỹ mưa máu bao trùm, Bạch Uyên và Hồ Nham đã rơi vào nguy hiểm!
Chỉ thấy Hồ Nham vẻ mặt nặng nề, đồng thời thấp giọng nói:
“Anh Bạch, ta biết anh không tin ta, nhưng giờ chúng ta chỉ có liên thủ mới phá được trận mưa máu này, nếu không, chính là đường chết!”
“Anh Hồ làm chủ tôi nghe theo!”
Bạch Uyên không chút do dự, đã chuẩn bị triệt để liên thủ với ông ta!
Hồ Nham thấy vậy, truyền âm nói:
“Lát nữa anh cứ giả vờ tấn công kẻ ở phía bắc, ta sẽ thừa cơ dốc toàn lực tấn công một tên Ngũ chú hậu kỳ khác. Một khi xé toang được tuyến phòng thủ đó, anh và ta cùng nhau rời đi!”
“Được!”
Giây tiếp theo, chỉ thấy Bạch Uyên cực kỳ dứt khoát, hắn ra tay trước, xông thẳng về phía tên quỷ linh nhân ở phía bắc!
Thế nhưng ngay khoảnh khắc đó, trong mắt Hồ Nham lại hiện lên một tia hung tợn, ông ta há miệng phun ra một lượng lớn lửa quỷ màu lục u ám, nhưng mục tiêu của ông ta không phải người của [Huyết Vũ], mà là thẳng vào Bạch Uyên!
Chỉ thấy lửa quỷ phớt lờ trận mưa máu, lập tức lan tràn ra, thiêu rụi hoàn toàn Bạch Uyên khi hắn còn chưa kịp đề phòng!
Vào lúc đêm khuya, bốn người Bạch Uyên đã thuận lợi đến nơi thành phố mà người dân Ngũ Triều quốc xưa kia sinh sống, cũng chính là khu vực trung tâm!
Trên đường đi, dù có mắt quỷ của Bạch Uyên hỗ trợ, nhưng họ vẫn gặp phải không ít lần nguy hiểm, và lần đáng sợ nhất chính là bị hai quỷ linh nhân đứng đầu Ngũ chú chặn gϊếŧ!
Sau một trận khổ chiến, đám người tuy thoát thân thuận lợi, nhưng lại có một quỷ linh nhân mới bước vào Ngũ chú ngã xuống. Sự thật là, gϊếŧ người đó không phải hai kẻ đứng đầu Ngũ chú, mà là Hồ Nham thấy đối phương bị trọng thương, nhân tiện dứt khoát cho hắn ta một đòn kết liễu, còn tài nguyên linh dị trên người hắn ta thì bị Bạch Uyên và Hồ Nham chia chác...
Trên đường đi, Kỷ Trầm và người kia dù trong lòng bất mãn, nhưng lại không nói gì nhiều, cứ giữ im lặng, đồng thời cố gắng hết sức không để bản thân bị thương...
Cũng có không ít người mới bước vào Ngũ chú đi lẻ tẻ đang tìm kiếm dấu vết của họ, Bạch Uyên và đồng bọn dĩ nhiên không ngại thu nhận, thế là lại kiếm thêm được chục triệu tài nguyên linh dị nữa...
Lúc này, ẩn mình trong màn đêm, đám người nhìn xuống thành phố đèn đuốc sáng trưng bên dưới, trong mắt không khỏi dâng lên cảm khái.
Vì mới tới Ngũ Triều quốc hơn nửa tháng nên Bạch Uyên không có biến động cảm xúc gì lớn lắm. Nhưng Hồ Nham và đồng bọn lại có thần sắc phức tạp, đã hơn nửa năm rồi họ không tới khu vực trung tâm, dẫu sao thì với thực lực của họ, thật sự không dễ sống ở nơi này...
"Cuối cùng cũng đến nơi..."
Lúc này, trên mặt mọi người đều nở nụ cười, trong lòng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
"Anh Bạch này, tiếp theo chuẩn bị làm gì đây? Chúng ta đi đối phó thế lực nào trước?"
"Đâu cần chúng ta phải tự đi tìm.”
Với vẻ mặt quỷ dị, Bạch Uyên nói:
"Chẳng phải cũng sẽ có người đến à?"
Lập tức, Hồ Nham và đồng bọn thoáng sững người, trên mặt hiện lên vẻ không tự nhiên.
Ánh mắt Bạch Uyên nhàn nhạt lướt qua đám người rồi nhìn thẳng về phía màn đêm thăm thẳm đằng trước, chậm rãi nói:
"Đợi ở đây lâu lắm rồi nhỉ? Còn không ra đi?"
Lập tức, mắt trái hắn trở nên tịch mịch vô hồn, hệt như quỷ dữ, từng luồng khí tức linh dị lập tức lan tỏa khắp nơi...
Ngay lúc này, trong màn đêm ở đằng xa vọng lại một tiếng cười nhạt:
"Mắt quỷ của anh bạn quả nhiên lợi hại, vậy mà chỉ thoáng cái đã nhìn ra dấu vết của chúng tôi!"
Là ba nam hai nữ đều khoác áo bào đỏ máu, trong mắt mang theo lòng tham, cứ thế nhìn chằm chằm vào Bạch Uyên và Hồ Nham, sát ý không hề che giấu chút nào!
"Huyết Vũ à?"
Hồ Nham khẽ cau mày, đi tới bên cạnh Bạch Uyên, nói nhỏ:
"Cẩn thận một chút, đây là thế lực hùng mạnh ở khu vực trung tâm, thực lực không thể xem nhẹ đâu!"
Bạch Uyên liếc nhìn ông ta một cái bằng ánh mắt nhàn nhạt, kiểu như muốn nói “Chuyện này còn cần anh nhắc à..."
Trong năm người đó có ba kẻ đứng đầu Ngũ chú, hai kẻ Ngũ chú Hậu kỳ, cái đội hình này mạnh hơn hẳn thế lực ở các khu vực khác một bậc!
Thế lực ở khu vực trung tâm không có nhiều Ngũ chú, thậm chí số lượng Ngũ chú của đa số thế lực còn chẳng bằng Bộ Trật tự lúc trước, nhưng chất lượng của họ thì không phải thế lực ở khu vực khác có thể so bì được!
Điều khiến hắn bất ngờ là, đám người này vậy mà lại không phải do Hồ Nham gọi đến?
"Nhìn ta kiểu đó làm gì?"
Hồ Nham lại lập tức hiểu ngay ý tứ trong mắt Bạch Uyên, vội vàng nói:
"Bọn họ không phải ta gọi đến, với lại ta với người của [Huyết Vũ] ngày trước đã có thù oán, sao có thể liên thủ với họ được chứ?!"
"Ta còn định hốt bạc với anh ở khu vực trung tâm mà!"
"Thật sao?"
Bạch Uyên cười như không cười, không nói thêm gì.
Thế nhưng ngay lúc này, chỉ thấy một người đàn ông có vẻ mặt âm trầm cười nói:
“Hồ Nham, đã lâu lắm rồi ông không về khu vực trung tâm. Sao hôm nay lại nghĩ quẩn thế?”
“Hừ! Ngụy Vũ, ta có về hay không còn cần thông báo cho anh?”
Ánh mắt Hồ Nham bình tĩnh, nói:
“Ngược lại là anh đó, hôm nay lại huy động cả [Huyết Vũ] ra ngoài. Không sợ bị diệt sạch sao?”
“Chỉ dựa vào ông sao? Hay là dựa vào anh bạn nhỏ bên cạnh ông?”
Ngụy Vũ mặt đầy chế giễu, gã nói:
“Hai người ngoan ngoãn giao hết tài nguyên ra đây, ta có thể để lại cho mỗi người một cái xác nguyên vẹn!”
Khoảnh khắc đó, năm người họ đồng loạt bộc phát khí tức linh dị khủng khϊếp, tràn ngập cảm giác áp bức kinh hoàng!
Tuy Hồ Nham là Ngũ chú đỉnh phong, nhưng đối mặt với năm người này liên thủ, tuyệt đối không có chút cơ may chiến thắng nào.
Thậm chí muốn chạy trốn cũng không làm được.
Còn Bạch Uyên, hắn hoàn toàn là kẻ chỉ biết hϊếp yếu nhường mạnh, gặp phải loại xương xẩu này, hắn quả thực chẳng có cách nào...
Nhưng lúc này Hồ Nham lại chẳng hề hoảng hốt, khẽ nhíu mày, nói:
“Ta rất tò mò, làm sao các người biết được vị trí của ta ngay lập tức?”
“Ông đoán xem?”
Vẻ mặt Ngụy Vũ kỳ quái, ánh mắt nhìn về phía hai người Kỷ Trầm.
Khoảnh khắc đó, hai người Kỷ Trầm lập tức rời xa Bạch Uyên và Hồ Nham, đứng về phía Huyết Vũ.
Đồng thời họ nói:
“Xin lỗi lão đại, chúng tôi chỉ muốn sống sót...”
Hồ Nham nhìn hai người, cười nói:
“Không ngờ, các người lại có thể thừa cơ hội này liên lạc với bọn họ. Là lỗi của ta, ta đã quá chú ý đến anh Bạch đây...”
“...”
Bạch Uyên nhướng mày.
Ông cũng thẳng thắn thật đấy...
Tuy nhiên điều này cũng hợp lý, dù sao thì trên người hắn mang theo hai trăm triệu tài nguyên linh dị, còn số tài nguyên trên người hai người Kỷ Trầm so với hắn thì chẳng là gì cả.
Chỉ có thể xem là lông trâu mà thôi.
Đương nhiên sẽ chẳng ai quá bận tâm...
Ngay lúc này, vẻ mặt Ngụy Vũ mang theo một tia hung ác, y nói:
“Được rồi, khu vực trung tâm thế lực đông đúc lắm, giải quyết sớm đi, kẻo đêm dài lắm mộng!”
Khoảnh khắc đó, chỉ thấy cả người y bắt đầu tan chảy hệt như tượng bùn.
Chớp mắt đã hoàn toàn biến mất...
Cùng lúc đó, trời vốn đang quang đãng bỗng dưng đổ cơn mưa tầm tã.
Một mùi máu tanh nồng lập tức lan khắp trời đất!
Cơn mưa này lại là màu máu!
“Cẩn thận một chút, đây là chú kỹ Ngũ chú của Ngụy Vũ. Chúng ta chỉ có thể thoát thân nếu xông ra khỏi phạm vi trận mưa máu này!”
Vẻ mặt Hồ Nham nghiêm trọng, thấp giọng nhắc nhở.
Bạch Uyên gật đầu, lẩm bẩm:
“Chú kỹ có phạm vi lĩnh vực sao...”
Ngụy Vũ này quả không hổ là cường giả sáng lập ra [Huyết Vũ].
Áp lực y mang lại thậm chí còn khủng khϊếp hơn cả Hồ Nham!
Lúc này, bốn người còn lại của [Huyết Vũ] đồng loạt bước vào trạng thái Hoá Quỷ, chia thành bốn hướng đông nam tây bắc, lập tức phong tỏa đường trốn của Bạch Uyên và Hồ Nham!
Bốn cường giả đỉnh phong, cộng thêm chú kỹ mưa máu bao trùm, Bạch Uyên và Hồ Nham đã rơi vào nguy hiểm!
Chỉ thấy Hồ Nham vẻ mặt nặng nề, đồng thời thấp giọng nói:
“Anh Bạch, ta biết anh không tin ta, nhưng giờ chúng ta chỉ có liên thủ mới phá được trận mưa máu này, nếu không, chính là đường chết!”
“Anh Hồ làm chủ tôi nghe theo!”
Bạch Uyên không chút do dự, đã chuẩn bị triệt để liên thủ với ông ta!
Hồ Nham thấy vậy, truyền âm nói:
“Lát nữa anh cứ giả vờ tấn công kẻ ở phía bắc, ta sẽ thừa cơ dốc toàn lực tấn công một tên Ngũ chú hậu kỳ khác. Một khi xé toang được tuyến phòng thủ đó, anh và ta cùng nhau rời đi!”
“Được!”
Giây tiếp theo, chỉ thấy Bạch Uyên cực kỳ dứt khoát, hắn ra tay trước, xông thẳng về phía tên quỷ linh nhân ở phía bắc!
Thế nhưng ngay khoảnh khắc đó, trong mắt Hồ Nham lại hiện lên một tia hung tợn, ông ta há miệng phun ra một lượng lớn lửa quỷ màu lục u ám, nhưng mục tiêu của ông ta không phải người của [Huyết Vũ], mà là thẳng vào Bạch Uyên!
Chỉ thấy lửa quỷ phớt lờ trận mưa máu, lập tức lan tràn ra, thiêu rụi hoàn toàn Bạch Uyên khi hắn còn chưa kịp đề phòng!
12
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
