TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1050
Chương 1040: Con đường không thể quay đầu...

“Một lũ ăn hại thôi mà lại vơ được bốn phần mười chiến lợi phẩm của mình!”

Ánh mắt Bạch Uyên bình tĩnh, nhưng sát ý trong lòng hắn ngày càng lạnh lẽo, nếu không phải chưa giải quyết được Hồ Nham, ngay lập tức hắn đã bộc phát gϊếŧ người rồi!

Còn Hồ Nham, ông ta cũng có suy nghĩ tương tự, ông ta hiện tại không chắc chắn có thể vượt mặt được Bạch Uyên, một khi hai bên trở mặt, chưa chắc ông ta đã khá hơn...

Lúc này, Kỷ Trầm cùng những người khác nhìn Bạch Uyên và Hồ Nham đang tươi cười hớn hở, trong lòng lại dâng lên một dự cảm bất an không rõ nguyên do.

Sức mạnh của ba người họ là yếu nhất, một Ngũ chú cấp trung và hai người mới bước chân vào Ngũ chú, nếu ở nơi khác, có thể cũng xem như nhân vật có máu mặt, nhưng sau khi chứng kiến thủ đoạn của Bạch Uyên, lòng kiêu ngạo Ngũ chú của họ triệt để vỡ vụn...

Trong vòng nửa tháng ngắn ngủi này, Bạch Uyên đích thân tiễn hơn trăm quỷ linh nhân Ngũ chú về chầu Diêm Vương!

Ngũ chú, vốn là sức mạnh đỉnh phong của Ngũ Triều quốc, trong mắt tên hung thần này, chẳng qua chỉ là gia súc chờ tùy ý làm thịt mà thôi...

“Không phải là sắp đánh nhau đấy chứ...”

Kỷ Trầm cùng những người khác liếc nhìn nhau, trong lòng nhất thời nảy ra cùng một suy nghĩ.

Lúc này, cả ba người ngồi đứng không yên, thậm chí muốn bỏ chạy ngay tại chỗ, nhưng lại lo mình sẽ là người đầu tiên bị hạ sát...

Nhất thời, họ chỉ đành cố gắng kìm nén bất an trong lòng, yên lặng ngồi cạnh hai người kia.

“Anh Bạch đây tính tiếp theo sẽ làm gì?”

Hồ Nham nở nụ cười niềm nở, cứ như xem Bạch Uyên là anh em ruột thịt vậy!

“Giờ tin tức của chúng ta đã lộ hết rồi, chắc chắn không săn được những thế lực ở khu vực hẻo lánh này nữa đâu...”

Nét mặt Bạch Uyên hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Hôm nay họ dừng lại là vì không tìm được thế lực nào có cường giả Ngũ chú nữa, chứ không phải là vì mệt.

Tất nhiên, điều này không có nghĩa là họ đã diệt sạch các thế lực ngoài khu vực trung tâm.

Chỉ đơn giản là sự tồn tại của họ đã hoàn toàn bại lộ, các thế lực khắp nơi đều vắt chân lên cổ mà chạy mất dép...

Hôm nay họ đã càn quét ba thế lực rồi, nhưng tất cả đều trống không, chẳng thấy bóng dáng một Ngũ chú nào...

Dẫu sao thì so với nguy cơ mất mạng, chút lợi lộc nhỏ bé đã hoàn toàn không còn quan trọng nữa...

“Chúng ta bây giờ chỉ có hai lựa chọn!”

Bạch Uyên chậm rãi nói:

“Đầu tiên là, dừng tay ngay tại đây!”

Lời này vừa dứt, mắt Kỷ Trầm cùng những người khác lập tức sáng lên đầy vẻ mong chờ.

Số tài nguyên họ nhận được đã quá đủ rồi, thật sự chẳng muốn gϊếŧ chóc thêm nữa...

Dù sao thì, đi đêm lắm có ngày gặp ma...

Thế nhưng Bạch Uyên lại nở nụ cười lạnh, nói:

“Chỉ là dù chúng ta muốn dừng tay cũng đã không kịp!”

“Sao lại không kịp?!”

Kỷ Trầm vội vàng lên tiếng hỏi.

“Giờ sự tồn tại của chúng ta đã hoàn toàn bại lộ, vô số thế lực đều đang muốn tìm cho ra chúng ta!”

Bạch Uyên nét mặt bình thản, nói:

“Năm người chúng ta bây giờ, trên người đang mang theo một phần tư tài sản của cả Ngũ Triều quốc. Các người nghĩ người khác sẽ tha cho chúng ta sao?”

“……”

Mọi người lập tức im như thóc.

Các thế lực khác tìm Bạch Uyên có thể là muốn lôi kéo hắn nhập bọn, nhưng họ thì chẳng có giá trị gì sất.

Một khi bị tìm ra, chỉ có nước chết!

Bạch Uyên cười khẽ một tiếng, nói:

“Các người có tin không, bây giờ chúng ta mà dám quay về Quỷ Hoả sơn, ít nhất phải có vài chục tên Ngũ chú đang chờ sẵn ở đó!”

“……”

Mặt mũi mọi người khó coi cực độ.

Cùng lúc đó, trong lòng họ lờ mờ đoán ra vì sao trước đó Bạch Uyên không thèm lấy phần trăm của Quỷ Hoả sơn...

Cái tổ sư bà tám hoánh hai họ nhà mẹ mày!

Quỷ Hoả sơn coi như đã chết từ ngày họ không thủ thành, còn thu phí bảo kê cái đậu phộng gì nữa chứ...

Lúc này, ánh mắt mọi người lóe lên, lờ mờ đoán ra mình đã bị Bạch Uyên tính kế.

E rằng đối phương đã sớm dự liệu được sự việc sẽ náo loạn đến mức này...

Nhưng vì thực lực của đối phương, mọi người thật sự chẳng dám hó hé nửa lời.

Kỷ Trầm thở dài, nói:

“Vậy chúng ta chỉ có thể tìm một nơi hẻo lánh để ẩn cư thôi sao?”

“Đâu ra dễ vậy?”

Bạch Uyên lại lắc đầu, nói:

“Giờ đây không chỉ có người của các thế lực lớn đích thân tìm chúng ta, mà chắc chắn còn có thông báo treo thưởng. Các tán nhân khác vì tài nguyên linh dị, chắc chắn cũng dốc hết sức lực tìm cho ra chúng ta!”

“Cả Ngũ Triều quốc này, e rằng không có một nơi nào an toàn nữa rồi!”

Số lượng quỷ linh nhân bây giờ chẳng còn nhiều, nhưng nếu họ dốc toàn lực tìm kiếm, đó không phải là chuyện khó khăn.

Lông mày Kỷ Trầm nhíu chặt, nói:

“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Chẳng lẽ đã đến đường cùng rồi?!”

“Đừng sốt ruột, không phải còn đường thứ hai sao?”

Bạch Uyên khẽ cười, nói:

“Giờ các thế lực tìm chúng ta đa phần đều đến từ khu vực trung tâm đó. Đã thế thì chúng ta chủ động xông thẳng vào không phải xong sao!”

“Anh điên rồi?!”

Một người chẳng còn bận tâm đến sự kiêng dè trong lòng, lập tức đứng dậy quát lên.

Cái quái gì thế này?!

Đến nước này rồi mà không lo chạy thoát thân, lại còn đòi phản công ngược à?!

Họ chỉ là một lũ Ngũ chú bình thường, có đức hạnh hay tài năng gì mà đòi đối đầu với các thế lực ở khu vực trung tâm chứ...

“Thấy chưa, lại cuống?”

Bạch Uyên cười nhạt một tiếng, nói:

“Như người ta vẫn nói, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!”

“Ai mà ngờ được chúng ta không những không bỏ chạy, ngược lại còn xông thẳng đến khu vực trung tâm nào?”

“……”

Khóe miệng Kỷ Trầm giật giật, y nói:

“Chỉ cần chúng ta vừa ra tay, chẳng phải sẽ hoàn toàn bại lộ sao?”

Lần này, đầu óc y tỉnh táo cực kỳ, hoàn toàn không bị Bạch Uyên lừa gạt...

“Lộ thì lộ thôi chứ sao!”

Bạch Uyên liếʍ môi, nói:

“Cứ làm cho cả khu vực trung tâm cũng náo loạn lên, như vậy sẽ càng tiện cho chúng ta ra tay gϊếŧ người cướp của!”

“……”

Mắt Kỷ Trầm cùng hai người kia giật đùng đùng.

Không phải chứ?!

Mả cha cố tổ ông nội nhà ba mày!

Mày vẫn còn tơ tưởng đến việc cướp tài nguyên đấy à?!

Y nhận ra, Bạch Uyên này thật sự là đồ điên...

Đúng lúc y chuẩn bị phản bác, Hồ Nham vẫn luôn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng:

“Ta đồng ý với cách làm của anh bạn Bạch Uyên đây!”

“???”

Kỷ Trầm cùng hai người kia lập tức nhìn sang.

Không phải chứ?!

Cái lý do vớ vẩn thế này mà cũng thuyết phục được ông ta sao?!

Hai người là cùng một phe à?

Ba người nhất thời dâng lên cảm giác mình đã bị tính kế...

“Ừm?”

Trong mắt Bạch Uyên cũng hiện lên một tia ngạc nhiên.

Hắn thừa biết quan hệ giữa mình và Hồ Nham, có thể nói là chỉ còn một sợi chỉ mỏng manh là trở mặt...

Cả hai đều muốn đoạt tài nguyên linh dị của đối phương, đương nhiên không thể là cùng một phe!

Hắn cũng không ngờ mình chỉ tùy tiện nói hai câu lại có thể nhận được sự ủng hộ của Hồ Nham.

Dù sao thì, nếu bây giờ họ muốn bỏ chạy thoát thân, cũng không phải hết đường, hoàn toàn có thể tìm một hòn đảo nhỏ để ẩn cư.

Tuy rằng vẫn có sự quấy nhiễu của tai ương linh dị, nhưng ít nhất cũng an toàn hơn khu vực trung tâm nhiều...

Lúc này chỉ thấy Hồ Nham nói tiếp:

“Kỷ Trầm, tuy rằng các cậu đã có một khoản tài nguyên không nhỏ, nhưng chưa chắc có thể giúp các cậu đột phá lên Ngũ chú đỉnh phong đâu. Hơn nữa trang bị linh dị trên người các cậu cũng cần nâng cấp thay mới, số tài nguyên đó thật sự đủ sao?”

“……”

Kỷ Trầm cùng hai người kia nhất thời im lặng.

Một lát sau, trong mắt y hiện lên ý từ chối, nói:

“Lão đại, chúng tôi...”

“Được rồi, ta cũng chỉ đưa ra lời đề nghị vậy thôi.”

Hồ Nham lại ngắt lời đối phương, cười nói:

“Nếu các cậu thật sự không muốn đi khu vực trung tâm, bây giờ có thể tự mình rời đi, ta tuyệt đối không ngăn cản gì hết!”

“Tôi cũng không có ý kiến!”

Bạch Uyên bên cạnh khẽ mỉm cười, bộ dạng có vẻ dễ nói chuyện cực kỳ.

Lời này vừa dứt, sắc mặt ba người nhất thời cứng lại.

Các người mà không ngăn cản cái quái gì...

Họ hoàn toàn có thể khẳng định, họ vừa bước chân đi, hai tên này giây tiếp theo sẽ xông đến gϊếŧ người ngay!

Cho đến lúc này, họ mới biết mình trước đó đã bước lên một con đường không thể quay đầu…

10

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.