0 chữ
Chương 1034
Chương 1024: Đánh không lại thì nhập hội!
"..."
Bạch Uyên nghe vậy, tức khắc im lặng.
Hắn một đường gϊếŧ chóc đến đây, hình như thật sự chưa thấy kẻ yếu Nhị chú nào...
Toàn là quỷ linh nhân Tam chú trở lên sao?
Nếu theo lời kẻ vừa rồi, nơi này còn triệu quỷ linh nhân, vậy sức chiến đấu tổng thể của họ đáng sợ lắm.
Trừ Lục chú ra, họ không hề kém hơn bất kỳ cường quốc linh dị nào ở Trung Châu...
"Nơi này tuy tàn khốc, nhưng kẻ sống sót đều là cường giả!"
Hồ Nham nói:
"Phí vào cửa một trăm quỷ tinh cỏn con, với họ cũng không đáng là gì."
"..."
Bạch Uyên gật đầu, không còn nghi ngờ gì nữa.
Những kẻ Tam chú hắn diệt trước đó ít nhất cũng có vài ngàn thậm chí vạn quỷ tinh trên người.
Đương nhiên họ trả nổi phí vào cửa đắt đỏ này.
Hồ Nham cười nói tiếp:
"Ngoài phí vào cửa, khi giao dịch vật phẩm linh dị trên địa bàn này, đều phải đóng một khoản phí bảo kê nhất định!"
"Ể?"
Bạch Uyên nhướng mày, nói:
"Sao ông kiểm tra được mỗi giao dịch, lỡ hai người họ giao dịch riêng thì sao?"
"Chuyện này anh bạn không cần bận tâm, ta có thủ đoạn riêng!"
Hồ Nham nói tiếp:
"Chỉ từ hai khoản phí này thôi, mỗi tháng có hai ba triệu quỷ tinh rồi!"
“Đương nhiên, nếu anh bạn không lấn cấn chuyện gϊếŧ người thì còn có thêm một khoản thu nhập ngoài định mức nữa.”
"Ồ?"
Bạch Uyên hỏi:
"Ý gì?"
Hồ Nham cũng không giấu giếm gì, ông ta nói:
"Nếu có quỷ linh nhân mang tài bảo, bên ta sẽ lặng lẽ ra tay, xử lý kẻ đó, coi như kiếm thêm chút tiền ngoài luồng..."
Bạch Uyên mặt mày quái dị, nói:
"Ví dụ như tôi?"
Hồ Nham cười hắc hắc, sờ mũi, nói:
"Nhưng anh Bạch đây đã có năng lực thế này, vậy bên ta đương nhiên không ra tay nữa."
Bạch Uyên không bận tâm, gật đầu nói:
"Nếu lén lút diệt người như thế, Quỷ Hoả sơn này chẳng phải ai ai cũng nơm nớp lo sợ sao? Còn ai đến nữa?"
"Chuyện này đương nhiên không thể công khai, chúng tôi hiếm khi làm thế..."
Hồ Nham sờ mũi, nói tiếp:
"Huống hồ không chỉ Quỷ Hoả sơn ta làm thế, thế lực khác cũng vậy. Còn những người khác, dù biết chuyện này, cũng không còn lựa chọn nào khác."
Bây giờ chỉ cần ở khu vực ngoài nơi tập trung loài người, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra nguy hiểm.
Điều này khiến ai cũng căng thẳng, theo thời gian dài, quỷ linh nhân cũng không chịu nổi, vẫn sẽ đến khu vực an toàn được các thế lực bảo hộ mà nghỉ ngơi dưỡng sức.
Huống hồ chỉ có cá lớn mới đáng để cường giả Ngũ chú ra tay, đa số là không có tư cách đó, đương nhiên không có nguy hiểm gì.
"..."
Bạch Uyên gật đầu.
Ngũ Triều quốc này thật sự thể hiện quy luật cá lớn nuốt cá bé đến cùng cực...
Lúc này, Hồ Nham nói tiếp:
"Nếu chọn ở lại Quỷ Hoả sơn ta, một tháng có lẽ chỉ hai ba ngày cần xử lí công việc, thời gian còn lại anh bạn có thể ra ngoài săn lùng, thu hoạch hoàn toàn thuộc về anh bạn. Hơn nữa, một khi có kẻ địch đuổi đến, bên ta đều sẽ ra tay giúp đỡ!"
Nghe vậy, mắt Bạch Uyên có chút động lòng.
Ba mươi vạn quỷ tinh kia chỉ như tiền tiêu vặt, không ảnh hưởng đến hắn.
Thứ hấp dẫn hắn nhất vẫn là thông tin Hồ Nham và đồng đội cung cấp...
Hồ Nham mặt mày nghiêm túc nhìn Bạch Uyên:
"Ta đã rất chân thành, anh Bạch đây cân nhắc thế nào rồi?"
Bạch Uyên vẻ mặt suy tư.
Đột nhiên khóe miệng hắn nhếch lên, nói:
"Tôi đã coi như đánh không lại các vị. Dựa theo nguyên tắc đánh không lại thì nhập hội, hy vọng sau này đại ca Hồ chiếu cố nhiều hơn!"
"Ha ha ha, đó là lẽ đương nhiên!"
Hồ Nham nhe răng cười, nói:
"Chỉ cần gia nhập, vậy là một thành viên của Quỷ Hoả sơn ta. Chỉ cần lão Hồ ta còn miếng ăn, huynh đệ tuyệt đối không để đói!"
Ông ta biết, đám người chỉ vì lợi ích nên mới tụ lại, thành ra ông ta không cần nói chuyện khác...
Bạch Uyên gật đầu, rồi nhướng mày hỏi:
"Tôi muốn hỏi một chút, anh Hồ không lo tôi là người của thế lực khác sao?"
Hồ Nham nhe răng cười, nói:
"Hê hê, dựa vào năng lực của anh Bạch đây, không thể nào là ứng viên nội gián phù hợp."
Ai lại dùng quỷ linh nhân hệ phụ trợ làm nội gián chứ?
Hồ Nham nhìn chằm chằm Bạch Uyên, nói:
"Huống hồ ta nhìn thần sắc anh Bạch có vẻ không quen với mọi thứ ở đây, không giống người bản địa lắm..."
Tâm niệm Bạch Uyên khẽ động, nhưng không thể hiện ra ngoài.
Hồ Nham thấy đối phương im lặng, tiếp tục từ từ nói:
"Ta nghe nói gần đây thiên tai linh dị trên biển lan rộng, không ít đảo nhỏ bị diệt vong, nhưng vẫn có vài cường giả sống sót dạt đến địa bàn Ngũ Triều quốc ta."
"Nếu ta không đoán sai, anh Bạch đây đến từ mấy đảo nhỏ đó phải không?"
Địa bàn Ngũ Triều quốc nằm trên đảo lớn này, xung quanh phân bố hàng trăm đảo nhỏ, đương nhiên trên đó cũng có người ở.
Thời kỳ trước, người trên mấy đảo nhỏ này không thuộc Ngũ Triều quốc, coi như thế lực độc lập.
Rõ ràng, Hồ Nham xem Bạch Uyên là người từ đảo nhỏ tới.
Còn về người từ thế giới bên ngoài, ông ta hoàn toàn không nghĩ đến.
Đừng nói Bạch Uyên, ngay cả ông ta cũng không tự tin vượt qua được thiên tai linh dị kia.
"..."
Bạch Uyên im lặng một lát rồi cười khổ:
"Thật sự không gì giấu được anh Hồ nha..."
"Hê hê..."
Hồ Nham nhún vai, rồi nói:
"Được rồi, chúng ta nói chuyện ở cổng lớn thế này cũng không tiện, anh Bạch, chi bằng vào Quỷ Hoả sơn nói chuyện một lát?"
Bạch Uyên gật đầu, nói:
"Làm phiền anh Hồ dẫn đường!"
Hồ Nham hơi sững sờ, không ngờ đối phương lại quả quyết thế.
Xem ra đối phương tuyệt đối tự tin vào thực lực của mình…
Mà thực lực đối phương càng mạnh, càng tốt cho Quỷ Hoả sơn, dù sao lợi ích của mọi người ràng buộc với nhau!
Ông ta nhìn sâu Bạch Uyên một cái, rồi cười nói:
"Xin mời!"
Chỉ thấy đám người đi trên không, nhanh chóng tiến vào sâu trong hẻm núi.
Chẳng mấy chốc, Bạch Uyên thấy quỷ linh nhân tới lui không ngớt, còn ở các nơi trong hẻm núi, rải rác đủ loại nhà gỗ, trông khá tinh xảo.
Lúc này, đám người ẩn giấu khí tức của mình, người bên dưới không hề hay biết gì.
Ánh mắt Hồ Nham khẽ động, mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
Bạch Uyên tuy chỉ Tứ chú, không hề kém cạnh họ, vậy mà cũng có thể ẩn mình trước mặt Tứ chú...
"Không có Ngũ chú à?"
Bạch Uyên nhướng mày, hỏi.
"Anh Bạch nói đùa rồi, đâu ra nhiều Ngũ chú thế?"
Hồ Nham lắc đầu, nói:
"Ngũ Triều quốc ta tuy có không ít Ngũ chú, nhưng địa phận rộng lớn, muốn gặp một Ngũ chú cũng không dễ đâu."
"Thế sao..."
Bạch Uyên gật đầu, rồi nói:
"À đúng rồi, Quỷ Hoả sơn chỉ có anh Hồ và đồng đội thôi sao?"
Hồ Nham cười nói:
"Thành viên chính thức chỉ có vài người hiện tại, có không ít thành viên không chính thức, chủ yếu đã đi rèn luyện ở bên ngoài."
"Kẻ lúc nãy tôi gϊếŧ cũng thuộc nhóm đó nhỉ?"
Bạch Uyên nhướng mày.
"Đúng thế."
Hồ Nham gật đầu thừa nhận, nói:
"Họ thỉnh thoảng cũng dẫn dụ tới vài con mồi béo bở, nếu thành công, sẽ nhận khoản thưởng tài nguyên không tồi, nhưng nếu thất bại, vậy sẽ như hôm nay, một mạng coi như bỏ..."
Bạch Uyên nghe vậy, tức khắc im lặng.
Hắn một đường gϊếŧ chóc đến đây, hình như thật sự chưa thấy kẻ yếu Nhị chú nào...
Toàn là quỷ linh nhân Tam chú trở lên sao?
Nếu theo lời kẻ vừa rồi, nơi này còn triệu quỷ linh nhân, vậy sức chiến đấu tổng thể của họ đáng sợ lắm.
Trừ Lục chú ra, họ không hề kém hơn bất kỳ cường quốc linh dị nào ở Trung Châu...
"Nơi này tuy tàn khốc, nhưng kẻ sống sót đều là cường giả!"
Hồ Nham nói:
"Phí vào cửa một trăm quỷ tinh cỏn con, với họ cũng không đáng là gì."
"..."
Bạch Uyên gật đầu, không còn nghi ngờ gì nữa.
Những kẻ Tam chú hắn diệt trước đó ít nhất cũng có vài ngàn thậm chí vạn quỷ tinh trên người.
Đương nhiên họ trả nổi phí vào cửa đắt đỏ này.
Hồ Nham cười nói tiếp:
"Ngoài phí vào cửa, khi giao dịch vật phẩm linh dị trên địa bàn này, đều phải đóng một khoản phí bảo kê nhất định!"
Bạch Uyên nhướng mày, nói:
"Sao ông kiểm tra được mỗi giao dịch, lỡ hai người họ giao dịch riêng thì sao?"
"Chuyện này anh bạn không cần bận tâm, ta có thủ đoạn riêng!"
Hồ Nham nói tiếp:
"Chỉ từ hai khoản phí này thôi, mỗi tháng có hai ba triệu quỷ tinh rồi!"
“Đương nhiên, nếu anh bạn không lấn cấn chuyện gϊếŧ người thì còn có thêm một khoản thu nhập ngoài định mức nữa.”
"Ồ?"
Bạch Uyên hỏi:
"Ý gì?"
Hồ Nham cũng không giấu giếm gì, ông ta nói:
"Nếu có quỷ linh nhân mang tài bảo, bên ta sẽ lặng lẽ ra tay, xử lý kẻ đó, coi như kiếm thêm chút tiền ngoài luồng..."
Bạch Uyên mặt mày quái dị, nói:
"Ví dụ như tôi?"
Hồ Nham cười hắc hắc, sờ mũi, nói:
"Nhưng anh Bạch đây đã có năng lực thế này, vậy bên ta đương nhiên không ra tay nữa."
Bạch Uyên không bận tâm, gật đầu nói:
"Nếu lén lút diệt người như thế, Quỷ Hoả sơn này chẳng phải ai ai cũng nơm nớp lo sợ sao? Còn ai đến nữa?"
Hồ Nham sờ mũi, nói tiếp:
"Huống hồ không chỉ Quỷ Hoả sơn ta làm thế, thế lực khác cũng vậy. Còn những người khác, dù biết chuyện này, cũng không còn lựa chọn nào khác."
Bây giờ chỉ cần ở khu vực ngoài nơi tập trung loài người, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra nguy hiểm.
Điều này khiến ai cũng căng thẳng, theo thời gian dài, quỷ linh nhân cũng không chịu nổi, vẫn sẽ đến khu vực an toàn được các thế lực bảo hộ mà nghỉ ngơi dưỡng sức.
Huống hồ chỉ có cá lớn mới đáng để cường giả Ngũ chú ra tay, đa số là không có tư cách đó, đương nhiên không có nguy hiểm gì.
"..."
Bạch Uyên gật đầu.
Ngũ Triều quốc này thật sự thể hiện quy luật cá lớn nuốt cá bé đến cùng cực...
Lúc này, Hồ Nham nói tiếp:
Nghe vậy, mắt Bạch Uyên có chút động lòng.
Ba mươi vạn quỷ tinh kia chỉ như tiền tiêu vặt, không ảnh hưởng đến hắn.
Thứ hấp dẫn hắn nhất vẫn là thông tin Hồ Nham và đồng đội cung cấp...
Hồ Nham mặt mày nghiêm túc nhìn Bạch Uyên:
"Ta đã rất chân thành, anh Bạch đây cân nhắc thế nào rồi?"
Bạch Uyên vẻ mặt suy tư.
Đột nhiên khóe miệng hắn nhếch lên, nói:
"Tôi đã coi như đánh không lại các vị. Dựa theo nguyên tắc đánh không lại thì nhập hội, hy vọng sau này đại ca Hồ chiếu cố nhiều hơn!"
"Ha ha ha, đó là lẽ đương nhiên!"
Hồ Nham nhe răng cười, nói:
"Chỉ cần gia nhập, vậy là một thành viên của Quỷ Hoả sơn ta. Chỉ cần lão Hồ ta còn miếng ăn, huynh đệ tuyệt đối không để đói!"
Ông ta biết, đám người chỉ vì lợi ích nên mới tụ lại, thành ra ông ta không cần nói chuyện khác...
Bạch Uyên gật đầu, rồi nhướng mày hỏi:
"Tôi muốn hỏi một chút, anh Hồ không lo tôi là người của thế lực khác sao?"
Hồ Nham nhe răng cười, nói:
"Hê hê, dựa vào năng lực của anh Bạch đây, không thể nào là ứng viên nội gián phù hợp."
Ai lại dùng quỷ linh nhân hệ phụ trợ làm nội gián chứ?
Hồ Nham nhìn chằm chằm Bạch Uyên, nói:
"Huống hồ ta nhìn thần sắc anh Bạch có vẻ không quen với mọi thứ ở đây, không giống người bản địa lắm..."
Tâm niệm Bạch Uyên khẽ động, nhưng không thể hiện ra ngoài.
Hồ Nham thấy đối phương im lặng, tiếp tục từ từ nói:
"Ta nghe nói gần đây thiên tai linh dị trên biển lan rộng, không ít đảo nhỏ bị diệt vong, nhưng vẫn có vài cường giả sống sót dạt đến địa bàn Ngũ Triều quốc ta."
"Nếu ta không đoán sai, anh Bạch đây đến từ mấy đảo nhỏ đó phải không?"
Địa bàn Ngũ Triều quốc nằm trên đảo lớn này, xung quanh phân bố hàng trăm đảo nhỏ, đương nhiên trên đó cũng có người ở.
Thời kỳ trước, người trên mấy đảo nhỏ này không thuộc Ngũ Triều quốc, coi như thế lực độc lập.
Rõ ràng, Hồ Nham xem Bạch Uyên là người từ đảo nhỏ tới.
Còn về người từ thế giới bên ngoài, ông ta hoàn toàn không nghĩ đến.
Đừng nói Bạch Uyên, ngay cả ông ta cũng không tự tin vượt qua được thiên tai linh dị kia.
"..."
Bạch Uyên im lặng một lát rồi cười khổ:
"Thật sự không gì giấu được anh Hồ nha..."
"Hê hê..."
Hồ Nham nhún vai, rồi nói:
"Được rồi, chúng ta nói chuyện ở cổng lớn thế này cũng không tiện, anh Bạch, chi bằng vào Quỷ Hoả sơn nói chuyện một lát?"
Bạch Uyên gật đầu, nói:
"Làm phiền anh Hồ dẫn đường!"
Hồ Nham hơi sững sờ, không ngờ đối phương lại quả quyết thế.
Xem ra đối phương tuyệt đối tự tin vào thực lực của mình…
Mà thực lực đối phương càng mạnh, càng tốt cho Quỷ Hoả sơn, dù sao lợi ích của mọi người ràng buộc với nhau!
Ông ta nhìn sâu Bạch Uyên một cái, rồi cười nói:
"Xin mời!"
Chỉ thấy đám người đi trên không, nhanh chóng tiến vào sâu trong hẻm núi.
Chẳng mấy chốc, Bạch Uyên thấy quỷ linh nhân tới lui không ngớt, còn ở các nơi trong hẻm núi, rải rác đủ loại nhà gỗ, trông khá tinh xảo.
Lúc này, đám người ẩn giấu khí tức của mình, người bên dưới không hề hay biết gì.
Ánh mắt Hồ Nham khẽ động, mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
Bạch Uyên tuy chỉ Tứ chú, không hề kém cạnh họ, vậy mà cũng có thể ẩn mình trước mặt Tứ chú...
"Không có Ngũ chú à?"
Bạch Uyên nhướng mày, hỏi.
"Anh Bạch nói đùa rồi, đâu ra nhiều Ngũ chú thế?"
Hồ Nham lắc đầu, nói:
"Ngũ Triều quốc ta tuy có không ít Ngũ chú, nhưng địa phận rộng lớn, muốn gặp một Ngũ chú cũng không dễ đâu."
"Thế sao..."
Bạch Uyên gật đầu, rồi nói:
"À đúng rồi, Quỷ Hoả sơn chỉ có anh Hồ và đồng đội thôi sao?"
Hồ Nham cười nói:
"Thành viên chính thức chỉ có vài người hiện tại, có không ít thành viên không chính thức, chủ yếu đã đi rèn luyện ở bên ngoài."
"Kẻ lúc nãy tôi gϊếŧ cũng thuộc nhóm đó nhỉ?"
Bạch Uyên nhướng mày.
"Đúng thế."
Hồ Nham gật đầu thừa nhận, nói:
"Họ thỉnh thoảng cũng dẫn dụ tới vài con mồi béo bở, nếu thành công, sẽ nhận khoản thưởng tài nguyên không tồi, nhưng nếu thất bại, vậy sẽ như hôm nay, một mạng coi như bỏ..."
12
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
