0 chữ
Chương 1027
Chương 1017: Lãnh địa linh dị trùng điệp!
Đúng lúc Bạch Uyên nghi ngờ nhân sinh, định hỏi Mặt Quỷ thì đối phương đã nói trước:
"Mẹ kiếp, thằng nhóc mi bắt cóc ta đi đâu thế?"
"???"
Khóe miệng Bạch Uyên giật giật, nói:
"Quỷ ca à, câu đó ta phải hỏi ngươi mới đúng chứ? Lúc ta đi, chẳng phải còn là đi bằng đường ngươi mở sao?"
Hơn nữa, ai lại đi bắt cóc một con quỷ mạnh như ngươi chứ...
"Liên quan gì đến ta?"
Mặt Quỷ lơ lửng ra, phản bác:
"Ta chỉ chịu trách nhiệm đưa ngươi rời khỏi lãnh địa linh dị kia, tức là trở về vị trí ngươi vào trước đó."
"Thế càng không thể nào."
Bạch Uyên nói:
"Nơi ta vào lãnh địa linh dị là ở Đại Huyền quốc, đây sao có thể là Đại Huyền quốc được?"
Lẽ nào hắn đi quá lâu, khiến bãi bồi hoá biển rộng?
Chó còn bịa được thứ hay hơn...
Hơn nữa hắn cũng không thể sống lâu thế...
"Ể? Ngươi nói đây không phải vị trí ngươi vào lãnh địa linh dị hả?"
Mặt Quỷ tức khắc tỏ vẻ hơi khó hiểu, nói:
"Nói rõ tình hình cho ta nghe xem."
"..."
Bạch Uyên im lặng một lát, rồi từ từ nói:
"Lúc đó ta ở Đại Huyền quốc..."
Vài phút sau, Bạch Uyên thuật lại kinh nghiệm của mình từng chút một.
Dù sao, lúc đó Mặt Quỷ cơ bản đều ngủ say, đương nhiên không rõ tình hình bên ngoài.
Khi nghe Bạch Uyên kể viện Tâm thần quỷ nuốt chửng trấn linh dị, nhưng không trở về thế giới thực, mà đến một con phố quỷ dị, sắc mặt Mặt Quỷ biến đổi.
Nó tức khắc ngộ ra, nói:
"Hiểu rồi..."
Bạch Uyên hơi sững sờ, vội hỏi:
"Sao, tình hình thế nào?"
"E là ngươi đã vào hai lãnh địa linh dị trùng điệp lên nhau..."
"Hai lãnh địa linh dị?"
Bạch Uyên nhíu mày, trầm tư.
Mặt Quỷ nói tiếp:
"Trấn linh dị ngươi vào là lãnh địa linh dị thứ nhất, còn con phố kia là lãnh địa linh dị thứ hai, nếu là cùng một lãnh địa linh dị, nguồn gốc quỷ dị của trấn linh dị đó không thể là nguồn gốc quỷ dị Ngũ chú được."
Sắc mặt Bạch Uyên tức khắc biến đổi, rồi gật đầu, vốn tưởng con phố kia vẫn là một phần của trấn linh dị, nhưng giờ nghĩ lại, sự tồn tại của cái đầu lão quỷ đó khiến mọi thứ không hợp lý...
"Vậy taa cũng không thể rời khỏi đây ngay được nhỉ?"
Bạch Uyên từ từ nói:
"Nơi này tuyệt đối xa lắc xa lơ so với Trung Châu!"
Hắn quan sát thấy nơi này bốn phía đều là biển, rõ ràng là một hòn đảo.
Ai biết cách lục địa Trung Châu bao xa...
"Sao lại không thể?"
Mặt Quỷ không hề bất ngờ, nói:
"Trong chiều không gian của lãnh địa linh dị, hai lãnh địa linh dị là trùng điệp lên nhau, nhưng vị trí tiết điểm của chúng ở thế giới thực có thể cách xa vạn dặm!"
"Thế sao..."
Bạch Uyên tức khắc im lặng, giọng uể oải:
"Nghĩa là, ngay từ lúc ta vào trấn linh dị đó, đã định sẵn không thể về Trung Châu rồi?"
"Về lý thuyết là thế."
Mặt Quỷ gật đầu, nói:
"Hai lãnh địa linh dị tuy trùng điệp, nhưng vẫn có phân biệt trên dưới. Trấn linh dị tương đương ở phía trên con phố linh dị, khi ngươi rời trấn nhỏ sẽ tự động rơi xuống con phố linh dị. Vị trí không gian ở thế giới thực của con phố đó chính là hòn đảo ngươi đang ở bây giờ."
"Nếu ta biết sớm hơn, có thể can thiệp giúp ngươi quay về Đại Huyền quốc từ trấn linh dị, nhưng khi ngươi phá hủy trấn nhỏ, cũng coi như đường về Trung Châu bị cắt đứt. Lúc đó ta đành hết cách."
Hiện tại bảo nó tự mình tạo đường thì sẽ cực kỳ tiêu hao sức mạnh...
"..."
Khóe miệng Bạch Uyên giật giật, nói:
"Còn có chuyện như thế?"
Hắn thở dài.
Ai ngờ chỉ sau một đêm, hắn đã vượt qua vạn dặm...
"Nguồn gốc quỷ dị của hai nơi đều là quỷ đầu linh thể, còn trùng điệp lên nhau nữa, chuyện này không phải quá trùng hợp sao..."
"Cũng chưa chắc."
Mặt Quỷ nói:
"Có lẽ nguồn gốc quỷ dị ban đầu của trấn linh dị đó không phải là quỷ đầu linh thể, mà đã bị thay thế..."
"Ơ?"
Bạch Uyên hơi sững sờ, rồi tức khắc xác nhận ý nghĩ này.
Trước đó hắn đã nghi ngờ, dựa theo cấp bậc của con phố linh dị, nguồn gốc quỷ dị nên là quỷ dữ Tứ chú mới đúng.
Nếu nguồn gốc quỷ dị thật sự là quỷ đầu linh thể Ngũ chú, cấp bậc quá khác biệt so với những quỷ dữ khác, thì không hợp thói thường tí nào...
"Thôi, nghĩ mấy chuyện này cũng vô ích."
Bạch Uyên lắc đầu, tự lẩm bẩm:
"Giờ việc cấp bách nhất là phải về Trung Châu..."
Trung Châu có quê hương hắn, có bạn bè hắn, có tất cả những gì hắn bận lòng.
Đương nhiên, quan trọng nhất là có ô dù Trương Thanh Đạo...
Giờ không có lão Trương, hắn làm việc gì cũng hơi rụt rè.
Dù Mặt Quỷ còn đó, nhưng vì vết thương của nó nên không tiện ra tay, không được tự do như lão Trương...
Hắn hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại cảm xúc, rồi chuẩn bị đi nơi khác xem sao.
Dù sử dụng mắt quỷ thấy được cuối hòn đảo, nhưng tình hình cụ thể trên đảo thì hắn hoàn toàn không biết.
Lúc này, Bạch Uyên lấy lại sự trấn tĩnh thường ngày.
Cánh xương sau lưng hơi rung động, nhưng tức khắc dừng lại.
"Éc? Quỷ linh lực của ta?"
Hắn bất ngờ nhận ra, mình giờ chỉ khoảng Tứ chú, đã không bằng Ngũ chú nữa...
Mặt Quỷ nghe thấy thắc mắc của hắn, giải thích:
"Trước đó ngươi bị thứ quỷ quái kia nuốt mất quỷ linh lực, dù ta lấy lại cho ngươi kha khá, nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sức mạnh của ngươi."
"Mẹ kiếp, còn có thể như thế sao?!"
Sắc mặt Bạch Uyên tức thì biến đổi, mãi mới đưa sức mạnh ba con quỷ dữ lên Tứ chú đỉnh phong, kết quả giờ lại trở về như trước?
Mặt Quỷ nói:
"Đừng lo, thời gian trôi qua sẽ tự hồi phục thôi."
"Thật không?"
Nghe vậy, Bạch Uyên thở phào nhẹ nhõm, nếu thực lực hắn vĩnh viễn giảm sút, hắn hoàn toàn không chấp nhận được...
"Vậy ta gặm quỷ tinh có giúp hồi phục nhanh hơn không?"
"Hơi có tác dụng, nhưng tiêu hao quá lớn ta không khuyến nghị."
Mặt Quỷ lắc đầu, nói:
"Cứ chờ thời gian tự nhiên hồi phục là được."
"Được..."
Bạch Uyên mặt đầy bất lực, nói:
"Thôi, thực lực Tứ chú cũng đủ dùng."
Dù sao, hắn giờ có cánh xương và chuỳ đầu người bảo vệ, dù xảy ra nguy hiểm, vẫn có khả năng bảo toàn tính mạng.
Hắn nhìn quanh, cuối cùng khóa mục tiêu hướng đông, hóa thành luồng sáng, nhanh chóng rời đi.
Theo quan sát trước đó, vị trí của hắn gần biển phía tây hơn.
Còn hướng đông có nhiều khu vực chưa biết, đương nhiên đáng khám phá hơn.
Về phần rời đi bằng đường biển lúc này, hắn hoàn toàn không có ý định đó.
Dù sao, thời đại đã thay đổi lớn.
Vùng biển không còn như trước, xen lẫn các loại nguy hiểm linh dị.
Ít nhất phải là tồn tại Ngũ chú mới vượt biển được.
Huống hồ dù không có nguy hiểm, hắn giờ không biết đường về Trung Châu.
Lỡ lạc hướng trên biển, chữ phiền cũng chưa đủ dùng…
"Mẹ kiếp, thằng nhóc mi bắt cóc ta đi đâu thế?"
"???"
Khóe miệng Bạch Uyên giật giật, nói:
"Quỷ ca à, câu đó ta phải hỏi ngươi mới đúng chứ? Lúc ta đi, chẳng phải còn là đi bằng đường ngươi mở sao?"
Hơn nữa, ai lại đi bắt cóc một con quỷ mạnh như ngươi chứ...
"Liên quan gì đến ta?"
Mặt Quỷ lơ lửng ra, phản bác:
"Ta chỉ chịu trách nhiệm đưa ngươi rời khỏi lãnh địa linh dị kia, tức là trở về vị trí ngươi vào trước đó."
"Thế càng không thể nào."
Bạch Uyên nói:
"Nơi ta vào lãnh địa linh dị là ở Đại Huyền quốc, đây sao có thể là Đại Huyền quốc được?"
Lẽ nào hắn đi quá lâu, khiến bãi bồi hoá biển rộng?
Chó còn bịa được thứ hay hơn...
Hơn nữa hắn cũng không thể sống lâu thế...
Mặt Quỷ tức khắc tỏ vẻ hơi khó hiểu, nói:
"Nói rõ tình hình cho ta nghe xem."
"..."
Bạch Uyên im lặng một lát, rồi từ từ nói:
"Lúc đó ta ở Đại Huyền quốc..."
Vài phút sau, Bạch Uyên thuật lại kinh nghiệm của mình từng chút một.
Dù sao, lúc đó Mặt Quỷ cơ bản đều ngủ say, đương nhiên không rõ tình hình bên ngoài.
Khi nghe Bạch Uyên kể viện Tâm thần quỷ nuốt chửng trấn linh dị, nhưng không trở về thế giới thực, mà đến một con phố quỷ dị, sắc mặt Mặt Quỷ biến đổi.
Nó tức khắc ngộ ra, nói:
"Hiểu rồi..."
Bạch Uyên hơi sững sờ, vội hỏi:
"Sao, tình hình thế nào?"
"E là ngươi đã vào hai lãnh địa linh dị trùng điệp lên nhau..."
"Hai lãnh địa linh dị?"
Bạch Uyên nhíu mày, trầm tư.
Mặt Quỷ nói tiếp:
"Trấn linh dị ngươi vào là lãnh địa linh dị thứ nhất, còn con phố kia là lãnh địa linh dị thứ hai, nếu là cùng một lãnh địa linh dị, nguồn gốc quỷ dị của trấn linh dị đó không thể là nguồn gốc quỷ dị Ngũ chú được."
"Vậy taa cũng không thể rời khỏi đây ngay được nhỉ?"
Bạch Uyên từ từ nói:
"Nơi này tuyệt đối xa lắc xa lơ so với Trung Châu!"
Hắn quan sát thấy nơi này bốn phía đều là biển, rõ ràng là một hòn đảo.
Ai biết cách lục địa Trung Châu bao xa...
"Sao lại không thể?"
Mặt Quỷ không hề bất ngờ, nói:
"Trong chiều không gian của lãnh địa linh dị, hai lãnh địa linh dị là trùng điệp lên nhau, nhưng vị trí tiết điểm của chúng ở thế giới thực có thể cách xa vạn dặm!"
"Thế sao..."
Bạch Uyên tức khắc im lặng, giọng uể oải:
"Nghĩa là, ngay từ lúc ta vào trấn linh dị đó, đã định sẵn không thể về Trung Châu rồi?"
Mặt Quỷ gật đầu, nói:
"Hai lãnh địa linh dị tuy trùng điệp, nhưng vẫn có phân biệt trên dưới. Trấn linh dị tương đương ở phía trên con phố linh dị, khi ngươi rời trấn nhỏ sẽ tự động rơi xuống con phố linh dị. Vị trí không gian ở thế giới thực của con phố đó chính là hòn đảo ngươi đang ở bây giờ."
"Nếu ta biết sớm hơn, có thể can thiệp giúp ngươi quay về Đại Huyền quốc từ trấn linh dị, nhưng khi ngươi phá hủy trấn nhỏ, cũng coi như đường về Trung Châu bị cắt đứt. Lúc đó ta đành hết cách."
Hiện tại bảo nó tự mình tạo đường thì sẽ cực kỳ tiêu hao sức mạnh...
"..."
Khóe miệng Bạch Uyên giật giật, nói:
"Còn có chuyện như thế?"
Hắn thở dài.
Ai ngờ chỉ sau một đêm, hắn đã vượt qua vạn dặm...
"Nguồn gốc quỷ dị của hai nơi đều là quỷ đầu linh thể, còn trùng điệp lên nhau nữa, chuyện này không phải quá trùng hợp sao..."
"Cũng chưa chắc."
Mặt Quỷ nói:
"Có lẽ nguồn gốc quỷ dị ban đầu của trấn linh dị đó không phải là quỷ đầu linh thể, mà đã bị thay thế..."
"Ơ?"
Bạch Uyên hơi sững sờ, rồi tức khắc xác nhận ý nghĩ này.
Trước đó hắn đã nghi ngờ, dựa theo cấp bậc của con phố linh dị, nguồn gốc quỷ dị nên là quỷ dữ Tứ chú mới đúng.
Nếu nguồn gốc quỷ dị thật sự là quỷ đầu linh thể Ngũ chú, cấp bậc quá khác biệt so với những quỷ dữ khác, thì không hợp thói thường tí nào...
"Thôi, nghĩ mấy chuyện này cũng vô ích."
Bạch Uyên lắc đầu, tự lẩm bẩm:
"Giờ việc cấp bách nhất là phải về Trung Châu..."
Trung Châu có quê hương hắn, có bạn bè hắn, có tất cả những gì hắn bận lòng.
Đương nhiên, quan trọng nhất là có ô dù Trương Thanh Đạo...
Giờ không có lão Trương, hắn làm việc gì cũng hơi rụt rè.
Dù Mặt Quỷ còn đó, nhưng vì vết thương của nó nên không tiện ra tay, không được tự do như lão Trương...
Hắn hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại cảm xúc, rồi chuẩn bị đi nơi khác xem sao.
Dù sử dụng mắt quỷ thấy được cuối hòn đảo, nhưng tình hình cụ thể trên đảo thì hắn hoàn toàn không biết.
Lúc này, Bạch Uyên lấy lại sự trấn tĩnh thường ngày.
Cánh xương sau lưng hơi rung động, nhưng tức khắc dừng lại.
"Éc? Quỷ linh lực của ta?"
Hắn bất ngờ nhận ra, mình giờ chỉ khoảng Tứ chú, đã không bằng Ngũ chú nữa...
Mặt Quỷ nghe thấy thắc mắc của hắn, giải thích:
"Trước đó ngươi bị thứ quỷ quái kia nuốt mất quỷ linh lực, dù ta lấy lại cho ngươi kha khá, nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sức mạnh của ngươi."
"Mẹ kiếp, còn có thể như thế sao?!"
Sắc mặt Bạch Uyên tức thì biến đổi, mãi mới đưa sức mạnh ba con quỷ dữ lên Tứ chú đỉnh phong, kết quả giờ lại trở về như trước?
Mặt Quỷ nói:
"Đừng lo, thời gian trôi qua sẽ tự hồi phục thôi."
"Thật không?"
Nghe vậy, Bạch Uyên thở phào nhẹ nhõm, nếu thực lực hắn vĩnh viễn giảm sút, hắn hoàn toàn không chấp nhận được...
"Vậy ta gặm quỷ tinh có giúp hồi phục nhanh hơn không?"
"Hơi có tác dụng, nhưng tiêu hao quá lớn ta không khuyến nghị."
Mặt Quỷ lắc đầu, nói:
"Cứ chờ thời gian tự nhiên hồi phục là được."
"Được..."
Bạch Uyên mặt đầy bất lực, nói:
"Thôi, thực lực Tứ chú cũng đủ dùng."
Dù sao, hắn giờ có cánh xương và chuỳ đầu người bảo vệ, dù xảy ra nguy hiểm, vẫn có khả năng bảo toàn tính mạng.
Hắn nhìn quanh, cuối cùng khóa mục tiêu hướng đông, hóa thành luồng sáng, nhanh chóng rời đi.
Theo quan sát trước đó, vị trí của hắn gần biển phía tây hơn.
Còn hướng đông có nhiều khu vực chưa biết, đương nhiên đáng khám phá hơn.
Về phần rời đi bằng đường biển lúc này, hắn hoàn toàn không có ý định đó.
Dù sao, thời đại đã thay đổi lớn.
Vùng biển không còn như trước, xen lẫn các loại nguy hiểm linh dị.
Ít nhất phải là tồn tại Ngũ chú mới vượt biển được.
Huống hồ dù không có nguy hiểm, hắn giờ không biết đường về Trung Châu.
Lỡ lạc hướng trên biển, chữ phiền cũng chưa đủ dùng…
10
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
