TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1025
Chương 1015: Gọi ra lão tổ tông?!

"Lẽ nào, cái trấn nhỏ linh dị kia chưa bị phá hủy hoàn toàn, mà vẫn còn sót lại một con phố?"

Bạch Uyên thầm đoán.

Nhưng hắn không nán lại tại chỗ lâu, mà đi thẳng về phía trước, muốn xem nơi này rốt cuộc là đâu...

Về phần nguy cơ, hắn cũng không lo lắng.

Dựa theo thực lực hiện tại của hắn, chỉ cần không chạm trán tồn tại Lục chú, hắn đều có nắm chắc tuyệt đối bảo toàn tính mạng.

Huống chi hắn còn có quỷ ca hộ thể...

Rất nhanh, Bạch Uyên tiến về phía trước cả ngàn mét, trên đường đi không hề gặp phải bất kỳ nguy cơ nào.

Và ngay lúc này, ánh mắt hắn chợt ngưng lại, lại thấy một bóng người đỏ thẫm ở phía trước!

"Quỷ?!"

Bạch Uyên nắm chặt chiếc chùy đầu người trong tay, không hề hoảng loạn, ngược lại chủ động tiến gần đối phương.

Và khi khoảng cách giữa hai bên rút ngắn, hắn cuối cùng cũng nhận ra đối phương!

Thật bất ngờ, đó lại là “chị Linh”mà hắn vẫn luôn truy sát!

Giờ phút này, Từ Linh vẫn mặc chiếc áo bào đỏ thẫm, quay lưng về phía Bạch Uyên, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước, dường như nhìn thấy thứ gì đó kinh hãi, khiến cả người thiếu phụ khẽ run rẩy...

"Ừm?"

Lòng Bạch Uyên chợt trầm xuống, lập tức nhận ra sự bất thường.

Đánh bại Từ Linh rất dễ, nhưng khiến thiếu phụ sợ hãi thì không phải chuyện đơn giản...

Lẽ nào phía trước còn có quỷ?

Trong lòng Bạch Uyên thoáng có chút suy đoán.

Hắn không dám mạo muội tiến lại gần, mà thăm dò lên tiếng:

"Ê!"

Giọng hắn vang vọng trên con phố tĩnh lặng, nhưng không nhận được chút phản hồi nào.

Từ Linh vẫn cứ đứng im tại chỗ, không có dấu hiệu quay đầu lại.

"Bị tà ma ám rồi?"

Bạch Uyên khẽ nhíu mày.

Hắn do dự một lát, rồi cầm chùy đầu người, đồng thời dang rộng đôi cánh xương của mình, thận trọng tiến về phía Từ Linh...

Một khi có bất kỳ nguy hiểm nào, hắn đều có thể lập tức kéo giãn khoảng cách...

Chỉ thấy Bạch Uyên thận trọng chậm rãi tiến lại gần, sự chú ý cũng tập trung cao độ, không dám lơ là dù chỉ một chút.

Khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn trăm mét, Bạch Uyên dừng bước, đồng thời vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng tột độ!

Hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao Từ Linh lại có vẻ mặt kinh hoàng như vậy...

Chỉ thấy ở cuối con phố, một quả cầu đen khổng lồ đang lơ lửng giữa không trung.

Mặc dù Bạch Uyên không biết đây là thứ quái quỷ gì, đối phương cũng không phát ra bất kỳ khí tức linh dị nào, nhưng lại khiến Bạch Uyên bản năng cảm thấy bất an!

Hắn cố gắng xoay người bỏ chạy, nhưng lại phát hiện thân thể mình cũng khó có thể nhúc nhích, dù chỉ là một chút!

"Mẹ kiếp, đây là cái quái vật gì..."

Bạch Uyên tự nhủ trong lòng.

Có lẽ nghe thấy lời hắn nói, chỉ thấy quả cầu đen kia chậm rãi xoay tròn.

Khi nó xoay được một trăm tám mươi độ, đồng tử của Bạch Uyên co rút đến cực điểm!

Chỉ thấy một khuôn mặt ông lão quỷ dị đang đối diện với bọn họ, khuôn mặt đầy nếp nhăn, giống như vỏ cây trăm năm.

Ánh mắt của lão ta chết lặng, cứ như vậy nhìn chằm chằm hai người Bạch Uyên...

Tâm thần Bạch Uyên chấn động mạnh.

Quả cầu đen khổng lồ này là một cái đầu người đáng sợ đang trôi nổi!

Và thứ hắn vừa nhìn thấy, chính là gáy của cái đầu này...

Điều duy nhất đáng mừng là, đối phương không hề phát ra chút khí tức linh dị nào, dường như không phải là tồn tại mạnh mẽ gì...

Nhưng ngay trong khoảnh khắc, đầu lão nhân liếc nhìn Từ Linh, cười quỷ dị.

Chỉ thấy sắc mặt Từ Linh trắng bệch như tờ giấy, chiếc áo bào đỏ thẫm run lẩy bẩy, dường như đang cố gắng phản kháng.

Nhưng giây tiếp theo, Từ Linh phát ra một tiếng kêu thảm thiết, trong ánh mắt cũng tràn ngập tuyệt vọng.

Toàn bộ thân thể thiếu phụ lập tức khô héo, sức mạnh linh dị trong cơ thể tan biến hết, hóa thành một thi thể mềm nhũn ngã xuống tại chỗ...

"Chết... chết rồi?!"

Bạch Uyên trợn tròn mắt, trong lòng đầy vẻ kinh ngạc.

Dù sao, thực lực của Từ Linh tuy không ra gì, nhưng vẫn thuộc hàng trung bình của Ngũ chú, mà nhìn khí tức thì rõ ràng đã hồi phục hoàn toàn.

Một quỷ linh nhân Ngũ chú giữ nguyên toàn bộ chiến lực, lại bị gϊếŧ trong nháy mắt.

Điều khiến Bạch Uyên kinh hãi hơn là, thủ đoạn ra tay của con quỷ này hóa ra giống hệt như cách hắn gϊếŧ người trước đây, cũng là cưỡng ép hút lấy sức mạnh linh dị của đối phương.

"Má nó, đây cũng là một quỷ đầu linh thể?!"

Bạch Uyên thầm rủa một tiếng trong lòng.

Ngay lúc đó, chỉ thấy đầu lão nhân ở đằng xa dời ánh mắt về phía hắn.

"Đừng manh động... Đừng manh động..."

Lập tức, sức mạnh linh dị tràn ngập cơ thể Bạch Uyên, đồng thời ba bóng quỷ theo đó hiện ra, nói:

"Thật ra, chúng ta đều là quỷ, lẽ ra phải giúp đỡ lẫn nhau..."

Nghe vậy, đầu lão nhân lại cười quỷ dị, rồi bất ngờ hé miệng:

"Vậy ngươi gϊếŧ đồng loại của ta làm gì?"

âm thần Bạch Uyên rung động mạnh mẽ, một nỗi kinh hoàng trào dâng từ đáy lòng, càng không nhịn được mà chửi thề:

Đệt mợ, quỷ Thất chú?!

Hắn nhìn chằm chằm vào con quỷ trước mắt, có thể khẳng định đối phương đã khai mở linh trí.

Lúc này, cái đầu lão quỷ không nói gì nữa, mà ánh mắt cứ dán chặt vào chiếc chùy đầu người trong tay Bạch Uyên.

Bạch Uyên khẽ giật mình, lập tức hiểu ra đồng loại mà đối phương nói đến chính là cái đầu quỷ trên chiếc chùy đầu người.

Tên này quả nhiên cũng là một quỷ đầu linh thể...

Giờ phút này, Bạch Uyên cạn lời hết sức.

Hắn không ngờ chuyện một bé quỷ nhỏ bị ức hϊếp chạy về mách mama quỷ lớn còn chưa xong, cuối cùng còn gọi ra cả lão tổ tông...

Quả là một gia đình quỷ dữ kiểu mẫu yêu thương nhau...

Bạch Uyên hít sâu một hơi, rồi cười gượng gạo nói:

"Ta có gϊếŧ nó đâu, đại lão xem nó bây giờ sống khỏe re còn gì?"

Nghe những lời này, cái đầu lão quỷ lại cười quái dị, nói:

"Vậy ta cũng sẽ không gϊếŧ ngươi, chỉ mượn chút sức mạnh linh dị trên người ngươi dùng thôi..."

Trong khoảnh khắc, ánh mắt của nó trở nên quỷ dị!

Lập tức, sức mạnh linh dị trong cơ thể Bạch Uyên mất kiểm soát mà cuồn cuộn.

Vẻ mặt hắn biến sắc ngay lập tức, không chút do dự, trong lòng gào thét:

"Quỷ ca, cứu ta!"

"Hả?"

Vừa nghe thấy thế, Mặt Quỷ cũng hiện ra.

"Không phải chứ nhóc con, chuyện bé tí tẹo cũng gọi ta?"

Lời Mặt Quỷ vừa dứt, chợt nhận ra có gì đó không ổn, quát:

"Má ơi, mày chọc phải con quỷ này ở đâu vậy?!"

Sắc mặt Bạch Uyên bây giờ trắng bệch, đã không còn thời gian đáp lời.

Chỉ thấy sức mạnh linh dị trong cơ thể hắn tiêu tán hết, hóa thành ba luồng sáng màu khác nhau, lao thẳng về phía miệng cái đầu lão quỷ phía trước.

Một khi sức mạnh linh dị của Bạch Uyên bị nuốt chửng hoàn toàn thì hắn chẳng còn sống được bao lâu nữa.

Đối với quỷ linh nhân mà nói, tầm quan trọng của sức mạnh linh dị có thể ngang với nguồn sống.

"Đồ chó, trả lại cho ông!"

Lúc này, Mặt Quỷ giận dữ, không chút do dự xông ra khỏi cơ thể Bạch Uyên.

Một khuôn mặt quỷ khổng lồ hiện ra, thậm chí còn lớn hơn cái đầu lão quỷ ở đằng xa gấp mấy lần, một luồng áp lực kinh khủng ập tới!

"Hả?"

Trong mắt cái đầu lão quỷ lóe lên một tia kinh ngạc, tiếp theo không phải sợ hãi, mà là tràn đầy tham lam, thậm chí còn có chút điên cuồng.

Đối với một con quỷ sống bằng cách nuốt chửng sức mạnh linh dị như nó, sự hấp dẫn của một quỷ mạnh bị thương nặng như Mặt Quỷ quá lớn...

"Láo toét! Còn muốn nuốt ông đây?"

Mặt Quỷ mặt mày dữ tợn, rồi lập tức há cái miệng máu me khổng lồ, lao nhanh về phía lão quỷ!

Lão quỷ lập tức thu lại vẻ tham lam trong lòng, thay vào đó là một vẻ ngưng trọng.

Mặc dù con mồi trước mắt khá ngon, nhưng hình như hơi bị cứng răng…

11

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.