0 chữ
Chương 26
Chương 26
Lúc này bầu không khí cuối cùng cũng nhẹ đi, Kiều Dặc Chu thả lỏng một chút:
“Ngươi vẫn chưa kêu lấy một tiếng, chẳng lẽ không biết kêu?”
Con mèo đen lập tức sinh ra một cỗ oán khí mãnh liệt, như đang tự mắng chính mình.
Nó dừng lại, cổ họng phát ra tiếng gừ trầm thấp.
Kiều Dặc Chu sợ mình chọc giận nó:
“Ta sai rồi, không nên nhắc đến chuyện thương tâm của ngươi. Hay là… ta kêu thay cho ngươi nhé?”
Con mèo đen: “…”
Kiều Dặc Chu: “Meo meo meo… ngươi thích nghe kiểu nào ta cũng kêu hết! Chuộc lỗi cho ngươi được chưa?”
Bao nhiêu năm qua chưa từng ai đối xử với nó như vậy, mèo đen hơi cứng người. Người khác đều coi nó là sinh vật cường đại không thể mạo phạm, chưa ai nói kiểu “đầu óc đơn giản” như Kiều Dặc Chu cả.
Con mèo đen cuối cùng cũng không tức nữa, lắc lắc đuôi, tiếp tục dẫn đường về phía trước.
Kiều Dặc Chu không ngốc. Vừa rồi tất cả chỉ là dò thử giới hạn của mèo đen.
Con mèo đen không có sát ý.
Đây là kết luận mà hắn rút ra.
Tuy vậy, trong lúc dò xét, hắn vẫn luôn nắm chặt đạo cụ trao đổi [nước hoa thần bí].
Chỉ cần mèo đen có một chút sát ý, hắn lập tức phun thẳng lên rồi quay đầu bỏ chạy.
Lúc này ngón tay Kiều Dặc Chu vừa ngứa vừa tê, vì dùng lực quá nhiều mà khẽ run lên.
May mà hắn không đi cùng với con mèo đen đó ( không đi sánh ngang hàng , ở đây là mèo đi trước, còn bé Chứ bước theo ở đằng sau).
Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng họ cũng thoát khỏi rừng. Ánh sáng mạnh đột ngột rạch toạc bóng tối dày đặc, chiếu thẳng vào mắt, khiến người ta phải nheo lại.
Kiều Dặc Chu nheo mắt lại, cuối cùng cũng nhìn thấy đội của mình phía trước.
“Phương Diễm, Lâm Cáp!”
Phương Diễm thấy Kiều Dặc Chu liền thở phào nhẹ nhõm: “Chúng tôi còn đang định đi tìm cậu đấy. Không sao chứ?”
Kiều Dặc Chu lắc đầu: “Trên đường gặp chút rắc rối thôi.”
Phương Diễm nhìn người hắn bê bết máu, chỉ biết là tuyệt đối không phải “chút rắc rối” đơn giản vậy.
Nhìn gương mặt tái nhợt của Kiều Dặc Chu, tim Phương Diễm như bị ai bóp nghẹt.
Cái đồ ương ngạnh!
Hết lần này đến lần khác đều là sự thật chứng minh, Phương Diễm càng lúc càng chắc chắn—hắn đã hiểu lầm Kiều Dặc Chu.
Ngay cả lúc đối mặt với ác quỷ, người này cũng chưa từng bỏ mặc ai mà rời đi. Người ngu ngốc như vậy, ngoài Kiều Dặc Chu ra thì còn ai vào đây nữa?
Kiều Dặc Chu ngẩng đầu lên, thấy mắt Phương Diễm như muốn rớt nước đến nơi, bèn nhíu mày: “Tôi có kêu đau đâu, cậu làm sao thế?”
Phương Diễm nghẹn giọng: “Cậu kêu đau mới gọi là bình thường. Trước kia sợ đau nhất, giờ máu me thế này mà bảo không sao?”
Kiều Dặc Chu: “… Tôi không sao, đó là máu người khác.”
Phương Diễm: “Thế còn cổ chân sưng to thì sao? Tôi hoa mắt chắc?”
Kiều Dặc Chu lúc này mới cảm thấy cổ chân đau âm ỉ, thì ra vừa nãy căng thẳng quá nên không để ý.
Phương Diễm tức đến muốn khóc: “Hồi trước trầy da thôi mà cũng phải khóc nửa ngày, giờ thì gồng lên chịu đựng!”
Trước đây hắn cứ tưởng Kiều Dặc Chu được nuông chiều thành hư, nên mới không quan tâm đến cảm xúc người khác, toàn làm mấy chuyện khó ưa.
Giờ nghĩ lại… người này rõ ràng là quá nhạy cảm, chỉ là giấu quá kỹ.
Kiều Dặc Chu cũng thấy mình chẳng đau gì lắm, nhưng vừa nhìn ánh mắt của Phương Diễm, cứ như mình mắc bệnh nan y không bằng. Hắn là trai nhà lành, dù có đau thì cũng gắng chịu thôi chứ sao!
Hắn há miệng muốn phản bác, nhưng không biết nói gì, đành lúng túng bảo: “Tôi thật sự không sao, chỉ đau nhẹ thôi.”
Hắn càng nói không sao, Phương Diễm càng đau lòng muốn chết.
Phương Diễm lặng lẽ đưa cho hắn một lọ thuốc mỡ, bảo hắn khi rảnh thì bôi một chút.
Sau đó, Phương Diễm cũng chú ý tới con mèo đen đứng sát cạnh hắn, lập tức cảnh giác: “Đây là…?”
Kiều Dặc Chu hạ giọng: “Có liên quan đến trò chơi lần này.”
Phương Diễm gật đầu, không hỏi gì thêm.
-----------
Một vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời, bị từng lớp mây che phủ, ánh sáng lờ mờ như sương tuyết chưa tan. Trên nền đất tuyết phủ nhẹ, giáo đường đổ bóng u ám, càng thêm vẻ rợn người.
Trên bãi đất trống trước giáo đường, ba gương mặt lạ đang thì thầm trò chuyện.
Kiều Dặc Chu hỏi: “Họ là người mới à?”
Phương Diễm gật đầu: “Trò chơi gợi ý là có sáu người mới, nhưng giờ mới thấy có bốn.”
Sắc mặt Kiều Dặc Chu lập tức nghiêm trọng: “Sáu người? Vậy chẳng phải còn nhiều hơn người cũ sao?”
“Lúc trước tôi gặp tình huống tương tự.” Phương Diễm hạ giọng, ghé tai Kiều Dặc Chu nói: “Cẩn thận, người mới càng nhiều, độ khó trò chơi càng cao.”
Tim Kiều Dặc Chu như rơi xuống đáy vực. Chả trách Tần Phóng bị thương, Lâm Cáp cũng trông thảm không chịu nổi.
“Chúng ta phải đợi đến bao giờ?”
“Chắc khoảng mười phút nữa.” Phương Diễm nhíu mày, thì thầm, “Bản đồ định vị hiện năm người mới, mà đếm đi đếm lại chỉ có bốn…”
Trò chơi lần này khắp nơi đều toát ra vẻ kỳ dị, đến cả giáo đường cũng không bình thường.
Kiều Dặc Chu đứng từ xa nhìn, chỉ thấy được đại khái. Hàng rào sắt rỉ sét vây kín giáo đường, đầy dây leo và gai nhọn. Hoa bách hợp héo úa vì không ai chăm sóc, chỉ còn cành khô trơ trọi.
Một giáo đường mà bị rào thép vây quanh…
Kiều Dặc Chu trầm mặc, thần kinh vừa mới thư giãn chút lại lập tức căng thẳng trở lại.
Hắn lặng lẽ đứng ở một góc, chờ mười phút cuối cùng.
Con mèo đen vẫn luôn bên chân hắn. Nghĩ đến chuyện nó đã cứu mình, Kiều Dặc Chu cúi người ôm lấy nó.
“Cho tôi ôm một chút được không? Lát nữa vào giáo đường, có thể nguy hiểm.”
Con mèo đen thần sắc thản nhiên, không tỏ ý đồng tình cũng chẳng phản đối.
Kiều Dặc Chu âm thầm thở phào. Rõ ràng con mèo đen rất khoan dung với hắn. Biết được điều này, hắn lại càng lớn gan hơn.
Vừa nãy lúc lau máu cho nó, hắn lỡ tay sờ thử bộ lông—bóng loáng, mềm mượt như nhung.
Là miêu nô chân chính, Kiều Dặc Chu từng nuôi ba con mèo, chẳng con nào sánh bằng con này. Vừa không có sát khí, lại còn cứu mạng hắn, còn dẫn đường cho hắn gặp lại đồng đội…
Kiều Dặc Chu lặng lẽ vươn tay sờ thêm lần nữa—rồi nhanh chóng rụt về.
Tốc độ cực nhanh, như chưa từng làm gì.
Con mèo đen: “???”
Nó thật sự cảm thấy… mình vừa bị sờ! Nhưng không thể nào, ai gan to đến vậy?
Còn chưa kịp xác định, phía lưng dưới, gần đuôi, lại bị móc một cái rõ ràng!
Con mèo đen lập tức quay đầu, nhìn chằm chằm thủ phạm.
Kiều Dặc Chu: “Meo~ meo~ meo…”
Con mèo đen nhe răng gầm nhẹ. Đã lâu không gặp tên nào mặt dày thế này.
Còn định đánh trống lảng cho qua à?!
----------
Tác giả có lời muốn nói:
Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, làm đại lão mấy năm trời… cuối cùng cũng lật xe.
Hoành phi: Tâm lý tổn thương nặng nề.
“Ngươi vẫn chưa kêu lấy một tiếng, chẳng lẽ không biết kêu?”
Con mèo đen lập tức sinh ra một cỗ oán khí mãnh liệt, như đang tự mắng chính mình.
Nó dừng lại, cổ họng phát ra tiếng gừ trầm thấp.
Kiều Dặc Chu sợ mình chọc giận nó:
“Ta sai rồi, không nên nhắc đến chuyện thương tâm của ngươi. Hay là… ta kêu thay cho ngươi nhé?”
Con mèo đen: “…”
Kiều Dặc Chu: “Meo meo meo… ngươi thích nghe kiểu nào ta cũng kêu hết! Chuộc lỗi cho ngươi được chưa?”
Bao nhiêu năm qua chưa từng ai đối xử với nó như vậy, mèo đen hơi cứng người. Người khác đều coi nó là sinh vật cường đại không thể mạo phạm, chưa ai nói kiểu “đầu óc đơn giản” như Kiều Dặc Chu cả.
Con mèo đen cuối cùng cũng không tức nữa, lắc lắc đuôi, tiếp tục dẫn đường về phía trước.
Con mèo đen không có sát ý.
Đây là kết luận mà hắn rút ra.
Tuy vậy, trong lúc dò xét, hắn vẫn luôn nắm chặt đạo cụ trao đổi [nước hoa thần bí].
Chỉ cần mèo đen có một chút sát ý, hắn lập tức phun thẳng lên rồi quay đầu bỏ chạy.
Lúc này ngón tay Kiều Dặc Chu vừa ngứa vừa tê, vì dùng lực quá nhiều mà khẽ run lên.
May mà hắn không đi cùng với con mèo đen đó ( không đi sánh ngang hàng , ở đây là mèo đi trước, còn bé Chứ bước theo ở đằng sau).
Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng họ cũng thoát khỏi rừng. Ánh sáng mạnh đột ngột rạch toạc bóng tối dày đặc, chiếu thẳng vào mắt, khiến người ta phải nheo lại.
Kiều Dặc Chu nheo mắt lại, cuối cùng cũng nhìn thấy đội của mình phía trước.
“Phương Diễm, Lâm Cáp!”
Kiều Dặc Chu lắc đầu: “Trên đường gặp chút rắc rối thôi.”
Phương Diễm nhìn người hắn bê bết máu, chỉ biết là tuyệt đối không phải “chút rắc rối” đơn giản vậy.
Nhìn gương mặt tái nhợt của Kiều Dặc Chu, tim Phương Diễm như bị ai bóp nghẹt.
Cái đồ ương ngạnh!
Hết lần này đến lần khác đều là sự thật chứng minh, Phương Diễm càng lúc càng chắc chắn—hắn đã hiểu lầm Kiều Dặc Chu.
Ngay cả lúc đối mặt với ác quỷ, người này cũng chưa từng bỏ mặc ai mà rời đi. Người ngu ngốc như vậy, ngoài Kiều Dặc Chu ra thì còn ai vào đây nữa?
Kiều Dặc Chu ngẩng đầu lên, thấy mắt Phương Diễm như muốn rớt nước đến nơi, bèn nhíu mày: “Tôi có kêu đau đâu, cậu làm sao thế?”
Kiều Dặc Chu: “… Tôi không sao, đó là máu người khác.”
Phương Diễm: “Thế còn cổ chân sưng to thì sao? Tôi hoa mắt chắc?”
Kiều Dặc Chu lúc này mới cảm thấy cổ chân đau âm ỉ, thì ra vừa nãy căng thẳng quá nên không để ý.
Phương Diễm tức đến muốn khóc: “Hồi trước trầy da thôi mà cũng phải khóc nửa ngày, giờ thì gồng lên chịu đựng!”
Trước đây hắn cứ tưởng Kiều Dặc Chu được nuông chiều thành hư, nên mới không quan tâm đến cảm xúc người khác, toàn làm mấy chuyện khó ưa.
Giờ nghĩ lại… người này rõ ràng là quá nhạy cảm, chỉ là giấu quá kỹ.
Kiều Dặc Chu cũng thấy mình chẳng đau gì lắm, nhưng vừa nhìn ánh mắt của Phương Diễm, cứ như mình mắc bệnh nan y không bằng. Hắn là trai nhà lành, dù có đau thì cũng gắng chịu thôi chứ sao!
Hắn há miệng muốn phản bác, nhưng không biết nói gì, đành lúng túng bảo: “Tôi thật sự không sao, chỉ đau nhẹ thôi.”
Hắn càng nói không sao, Phương Diễm càng đau lòng muốn chết.
Phương Diễm lặng lẽ đưa cho hắn một lọ thuốc mỡ, bảo hắn khi rảnh thì bôi một chút.
Sau đó, Phương Diễm cũng chú ý tới con mèo đen đứng sát cạnh hắn, lập tức cảnh giác: “Đây là…?”
Kiều Dặc Chu hạ giọng: “Có liên quan đến trò chơi lần này.”
Phương Diễm gật đầu, không hỏi gì thêm.
-----------
Một vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời, bị từng lớp mây che phủ, ánh sáng lờ mờ như sương tuyết chưa tan. Trên nền đất tuyết phủ nhẹ, giáo đường đổ bóng u ám, càng thêm vẻ rợn người.
Trên bãi đất trống trước giáo đường, ba gương mặt lạ đang thì thầm trò chuyện.
Kiều Dặc Chu hỏi: “Họ là người mới à?”
Phương Diễm gật đầu: “Trò chơi gợi ý là có sáu người mới, nhưng giờ mới thấy có bốn.”
Sắc mặt Kiều Dặc Chu lập tức nghiêm trọng: “Sáu người? Vậy chẳng phải còn nhiều hơn người cũ sao?”
“Lúc trước tôi gặp tình huống tương tự.” Phương Diễm hạ giọng, ghé tai Kiều Dặc Chu nói: “Cẩn thận, người mới càng nhiều, độ khó trò chơi càng cao.”
Tim Kiều Dặc Chu như rơi xuống đáy vực. Chả trách Tần Phóng bị thương, Lâm Cáp cũng trông thảm không chịu nổi.
“Chúng ta phải đợi đến bao giờ?”
“Chắc khoảng mười phút nữa.” Phương Diễm nhíu mày, thì thầm, “Bản đồ định vị hiện năm người mới, mà đếm đi đếm lại chỉ có bốn…”
Trò chơi lần này khắp nơi đều toát ra vẻ kỳ dị, đến cả giáo đường cũng không bình thường.
Kiều Dặc Chu đứng từ xa nhìn, chỉ thấy được đại khái. Hàng rào sắt rỉ sét vây kín giáo đường, đầy dây leo và gai nhọn. Hoa bách hợp héo úa vì không ai chăm sóc, chỉ còn cành khô trơ trọi.
Một giáo đường mà bị rào thép vây quanh…
Kiều Dặc Chu trầm mặc, thần kinh vừa mới thư giãn chút lại lập tức căng thẳng trở lại.
Hắn lặng lẽ đứng ở một góc, chờ mười phút cuối cùng.
Con mèo đen vẫn luôn bên chân hắn. Nghĩ đến chuyện nó đã cứu mình, Kiều Dặc Chu cúi người ôm lấy nó.
“Cho tôi ôm một chút được không? Lát nữa vào giáo đường, có thể nguy hiểm.”
Con mèo đen thần sắc thản nhiên, không tỏ ý đồng tình cũng chẳng phản đối.
Kiều Dặc Chu âm thầm thở phào. Rõ ràng con mèo đen rất khoan dung với hắn. Biết được điều này, hắn lại càng lớn gan hơn.
Vừa nãy lúc lau máu cho nó, hắn lỡ tay sờ thử bộ lông—bóng loáng, mềm mượt như nhung.
Là miêu nô chân chính, Kiều Dặc Chu từng nuôi ba con mèo, chẳng con nào sánh bằng con này. Vừa không có sát khí, lại còn cứu mạng hắn, còn dẫn đường cho hắn gặp lại đồng đội…
Kiều Dặc Chu lặng lẽ vươn tay sờ thêm lần nữa—rồi nhanh chóng rụt về.
Tốc độ cực nhanh, như chưa từng làm gì.
Con mèo đen: “???”
Nó thật sự cảm thấy… mình vừa bị sờ! Nhưng không thể nào, ai gan to đến vậy?
Còn chưa kịp xác định, phía lưng dưới, gần đuôi, lại bị móc một cái rõ ràng!
Con mèo đen lập tức quay đầu, nhìn chằm chằm thủ phạm.
Kiều Dặc Chu: “Meo~ meo~ meo…”
Con mèo đen nhe răng gầm nhẹ. Đã lâu không gặp tên nào mặt dày thế này.
Còn định đánh trống lảng cho qua à?!
----------
Tác giả có lời muốn nói:
Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, làm đại lão mấy năm trời… cuối cùng cũng lật xe.
Hoành phi: Tâm lý tổn thương nặng nề.
1
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
