0 chữ
Chương 25
Chương 25
Kiều Dặc Chu cúi thấp người, toàn thân căng thẳng cực điểm. Con mèo đen trước mặt mang ý nghĩa không rõ ràng.
Hắn nhớ lại lúc mình gặp quái vật ở rừng gần nhà thờ, thật ra từng có dấu hiệu báo trước — chính là mười ba gốc cây đa.
Chẳng lẽ… con mèo đen này cũng là một loại dấu hiệu?
Kiều Dặc Chu nghiến chặt răng, vẫn không cách nào ngăn cơ thể run lên từng cơn.
Trong đầu hắn hiện ra hình ảnh con mèo đen kia đột nhiên xé toạc lớp vỏ ngoài, hóa thành quái vật nhe nanh bổ tới hắn.
Anh chỉ biết đối phó với ác quỷ, chứ đánh quái thì chưa từng!
Hắn lặng lẽ đưa tay vào trong áo, sờ tới con dao găm lạnh buốt.
Chỉ cần đối phương dám lao tới… hắn sẽ không ngần ngại mà đâm một nhát!
Quyết chiến đến cùng!
Hắn và con mèo đen cứ nhìn nhau, giằng co cả mấy chục giây.
Bốn phía tối mịt, chỉ nghe tiếng xào xạc của lá mục trên nền đất ẩm ướt, mùi tanh thoảng trong không khí khiến người ta nghẹt thở. Xa xa, cành cây khô cọ vào lớp tuyết, tiếng răng rắc lạnh thấu xương.
Đột nhiên, Kiều Dặc Chu quay ngoắt sang hướng khác.
Trong bóng tối sâu thẳm, một đôi mắt phát sáng màu xanh lục lóe lên — chính là con quái vật truy đuổi hắn lúc nãy!
Chết tiệt!
Tim Kiều Dặc Chu như muốn nhảy vọt ra ngoài.
Hắn lập tức nghi ngờ — chính con mèo đen này đã dẫn quái vật tới!
Quái vật lao vụt tới, hướng thẳng về phía khoảng đất trống giữa rừng, nơi lũ cây bị đốn hạ nằm ngổn ngang.
Nơi này bằng phẳng, trống trải — cũng có nghĩa là không còn chỗ trốn.
Con quái vật càng lúc càng đến gần, thể lực của Kiều Dặc Chu cũng gần như cạn kiệt.
Hắn siết chặt con dao trong tay, không dám thở mạnh, chỉ chờ một khoảnh khắc ra tay quyết định.
Quái vật từ trong rừng bước ra, toàn thân nhuốm máu.
Hàm răng to tướng va vào nhau kêu cồm cộp, nước dãi nhỏ xuống đất, đốt cháy cả lớp lá khô, để lại một mảng đen sì.
Nhìn thấy cảnh đó, trái tim Kiều Dặc Chu như muốn bật ra khỏi l*иg ngực.
Không thể hoảng! Phải chờ kẽ hở!
Khi con quái vật sắp chụp tới hắn, Kiều Dặc Chu ra tay.
Chính là lúc này!
Dao găm sắc bén xé gió lao tới, cắm thẳng vào bụng quái vật, rồi rạch ra một vết dài.
Trên tảng đá cao, con mèo đen lạnh lùng quan sát toàn bộ.
Thời điểm Kiều Dặc Chu ra tay, ánh mắt nó dường như ánh lên một tia tán thưởng.
Tiếc rằng, hắn vẫn còn quá non tay.
Điều khiến Kiều Dặc Chu sửng sốt là: rõ ràng vết đâm rất sâu, ruột bên trong cũng thấy mơ hồ…
Vậy mà con quái vật không hề phản ứng như bị đau.
Nó chỉ đưa tay sờ chỗ bị thương, như thể vết dao ấy chỉ là một cái gãi ngứa.
Kiều Dặc Chu còn đang định đâm tiếp, đã bị nó bắt được cánh tay, ném mạnh hắn lên tảng đá.
Hắn ho sặc sụa, máu trào ra nơi khóe môi, cảm giác nội tạng như bị xáo trộn đau điếng.
Con quái vật từ từ tiến lại gần, từng bước từng bước, ánh mắt tràn đầy ác ý như đang nói - ngươi trốn không thoát đâu.
Sợ hãi như muốn xé nát da thịt, đầu óc choáng váng, Kiều Dặc Chu vẫn gắng sức giãy giụa, tìm cơ hội phản kích.
Lên đi, Kiều Dặc Chu!
Con mèo đen kia chắc chắn cùng phe với quái vật, không thể quay lưng lại với nó!
Ngay lúc ấy — con mèo đen nhảy khỏi tảng đá!
Mượn đà từ độ cao tự nhiên, móng vuốt bén nhọn của nó xé rách mắt con quái vật chỉ trong chớp mắt!
Con quái vật lần đầu tiên tru lên đau đớn, cố đưa tay bắt lấy mèo đen, nhưng đã bị nó cắn trúng động mạch cổ, kéo mạnh.
Kiều Dặc Chu sững sờ.
Cái gì vậy? Không phải con mèo đen là đồng bọn với quái vật sao?!
Dưới ánh trăng, hắn thấy rõ: con mèo đen kia giờ đây hung ác đến dị thường, cắn xé từng tảng thịt nơi cổ con quái vật, máu phun trào tung tóe.
Quái vật dù nắm được thân mèo, muốn giật nó xuống, nhưng mèo đen không hề phản ứng, như thể chẳng hề thấy đau.
Máu từ động mạch tuôn ra dữ dội, thêm vào vết thương mà Kiều Dặc Chu vừa gây ra, con quái vật như một ngọn núi nhỏ ầm ầm đổ xuống, cuối cùng hết hơi thở.
Con mèo đen nhẹ nhàng nhảy khỏi xác nó, toàn thân nhuốm máu, như một sứ giả từ địa ngục bước ra.
Ánh trăng lạnh lẽo soi lên bộ lông đen tuyền của nó, phản chiếu ra một lớp ánh bạc mờ nhạt.
Nó quay đầu liếc nhìn Kiều Dặc Chu một cái, đồng tử lam kim lấp lánh dưới ánh trăng cũng nhuốm máu tươi, còn mang theo sát ý chưa tan.
Tim Kiều Dặc Chu co thắt dữ dội — cảm giác con mèo đen này đem lại cho hắn, thậm chí còn đáng sợ hơn cả con quái vật vừa rồi.
Hắn tận mắt thấy nó hung hãn cắn xé con quái vật không buông, cảnh tượng đó tạo nên một uy hϊếp cực mạnh. Một con mèo đen bình thường sao lại có thể giống như mãnh thú vậy chứ!?
Con mèo đen từng bước tiến về phía hắn, Kiều Dặc Chu cắn chặt răng, định bụng liều mạng một phen.
Nhưng nó lại không ra tay, chỉ hơi cúi đầu xuống, chóp mũi nhẹ rung, như đang suy tư điều gì.
Nó đang… ngửi mùi trên người mình?
Chẳng lẽ tạm thời không định gϊếŧ mình?
Kiều Dặc Chu môi tái nhợt, đầu óc tê rần vì sợ hãi, cố gắng nghĩ ra câu gì đó:
“Vừa nãy… cảm ơn ngươi đã cứu ta.”
Hắn lặp đi lặp lại trong đầu: nếu con mèo đen muốn gϊếŧ, thì đã ra tay từ lúc nãy rồi.
Nghe hắn nói, con mèo đen ngẩng đầu lên, như đang truyền đạt điều gì đó.
Kiều Dặc Chu nhìn chằm chằm vào nó, cố gắng đoán “ý của miêu đại nhân”.
Con mèo đen thấy hắn không hiểu, bèn tiến đến bên chân hắn, cọ cọ vào người hắn không ngừng.
Lông xù… lại còn ấm áp…
Không đúng! Không thể bị vẻ ngoài giả tạo này mê hoặc!
Trên người nó còn đầy máu từ cuộc chiến vừa rồi, giờ đã cọ lên mắt cá chân trắng trẻo của hắn, máu loang ra như mai đỏ trên nền tuyết.
Kiều Dặc Chu lập tức hiểu ý đồ của nó, lấy khăn từ ngực ra, từng chút từng chút lau sạch máu cho con mèo đen.
Thật là ảo ma… con mèo này lại thích sạch sẽ?
Chẳng lẽ nó có chứng ưa sạch?
Tay run run, hắn vẫn tiếp tục lau từ đầu đến đuôi. Mãi đến khi lau đến phần bụng, Kiều Dặc Chu mới phát hiện — thì ra là mèo đực.
Hắn chẳng buồn để ý nhiều, tiếp tục lau cho xong.
Nào ngờ tay vừa định đưa tới, con mèo đen lập tức cong lưng lên, vội vàng né ra xa.
Tình thế đảo ngược, giờ là con mèo đen cảnh giác đề phòng người.
Kiều Dặc Chu: “???”
Con mèo đen khựng lại, cảnh giác nhìn hắn thêm một cái, rồi nhảy vào rừng sâu.
Kiều Dặc Chu tưởng nó đi rồi, chưa kịp thở phào thì con mèo đen lại dừng lại, quay đầu nhìn hắn.
— Đuổi theo.
Kiều Dặc Chu lập tức hiểu ý.
Chính hắn cũng thấy kỳ lạ, rõ ràng không biết tiếng mèo, tại sao lại nhiều lần hiểu được mèo đen đang muốn gì?
“Chẳng lẽ là NPC then chốt?” Kiều Dặc Chu lẩm bẩm. Giờ thì không mong nó đi nữa, mà vội vàng đuổi theo.
May thật, không ngờ sớm vậy đã gặp được một NPC quan trọng như thế.
Hai người — một người một mèo — xuyên qua rừng rậm. Kiều Dặc Chu phát hiện mèo đen đang dẫn mình quay lại hướng giáo đường, chỉ là nó chọn toàn đường nhỏ, khác hoàn toàn với con đường lớn trước đó.
Hắn nhớ lại lúc mình gặp quái vật ở rừng gần nhà thờ, thật ra từng có dấu hiệu báo trước — chính là mười ba gốc cây đa.
Chẳng lẽ… con mèo đen này cũng là một loại dấu hiệu?
Kiều Dặc Chu nghiến chặt răng, vẫn không cách nào ngăn cơ thể run lên từng cơn.
Trong đầu hắn hiện ra hình ảnh con mèo đen kia đột nhiên xé toạc lớp vỏ ngoài, hóa thành quái vật nhe nanh bổ tới hắn.
Anh chỉ biết đối phó với ác quỷ, chứ đánh quái thì chưa từng!
Hắn lặng lẽ đưa tay vào trong áo, sờ tới con dao găm lạnh buốt.
Chỉ cần đối phương dám lao tới… hắn sẽ không ngần ngại mà đâm một nhát!
Quyết chiến đến cùng!
Hắn và con mèo đen cứ nhìn nhau, giằng co cả mấy chục giây.
Đột nhiên, Kiều Dặc Chu quay ngoắt sang hướng khác.
Trong bóng tối sâu thẳm, một đôi mắt phát sáng màu xanh lục lóe lên — chính là con quái vật truy đuổi hắn lúc nãy!
Chết tiệt!
Tim Kiều Dặc Chu như muốn nhảy vọt ra ngoài.
Hắn lập tức nghi ngờ — chính con mèo đen này đã dẫn quái vật tới!
Quái vật lao vụt tới, hướng thẳng về phía khoảng đất trống giữa rừng, nơi lũ cây bị đốn hạ nằm ngổn ngang.
Nơi này bằng phẳng, trống trải — cũng có nghĩa là không còn chỗ trốn.
Con quái vật càng lúc càng đến gần, thể lực của Kiều Dặc Chu cũng gần như cạn kiệt.
Hắn siết chặt con dao trong tay, không dám thở mạnh, chỉ chờ một khoảnh khắc ra tay quyết định.
Hàm răng to tướng va vào nhau kêu cồm cộp, nước dãi nhỏ xuống đất, đốt cháy cả lớp lá khô, để lại một mảng đen sì.
Nhìn thấy cảnh đó, trái tim Kiều Dặc Chu như muốn bật ra khỏi l*иg ngực.
Không thể hoảng! Phải chờ kẽ hở!
Khi con quái vật sắp chụp tới hắn, Kiều Dặc Chu ra tay.
Chính là lúc này!
Dao găm sắc bén xé gió lao tới, cắm thẳng vào bụng quái vật, rồi rạch ra một vết dài.
Trên tảng đá cao, con mèo đen lạnh lùng quan sát toàn bộ.
Thời điểm Kiều Dặc Chu ra tay, ánh mắt nó dường như ánh lên một tia tán thưởng.
Tiếc rằng, hắn vẫn còn quá non tay.
Điều khiến Kiều Dặc Chu sửng sốt là: rõ ràng vết đâm rất sâu, ruột bên trong cũng thấy mơ hồ…
Vậy mà con quái vật không hề phản ứng như bị đau.
Nó chỉ đưa tay sờ chỗ bị thương, như thể vết dao ấy chỉ là một cái gãi ngứa.
Hắn ho sặc sụa, máu trào ra nơi khóe môi, cảm giác nội tạng như bị xáo trộn đau điếng.
Con quái vật từ từ tiến lại gần, từng bước từng bước, ánh mắt tràn đầy ác ý như đang nói - ngươi trốn không thoát đâu.
Sợ hãi như muốn xé nát da thịt, đầu óc choáng váng, Kiều Dặc Chu vẫn gắng sức giãy giụa, tìm cơ hội phản kích.
Lên đi, Kiều Dặc Chu!
Con mèo đen kia chắc chắn cùng phe với quái vật, không thể quay lưng lại với nó!
Ngay lúc ấy — con mèo đen nhảy khỏi tảng đá!
Mượn đà từ độ cao tự nhiên, móng vuốt bén nhọn của nó xé rách mắt con quái vật chỉ trong chớp mắt!
Con quái vật lần đầu tiên tru lên đau đớn, cố đưa tay bắt lấy mèo đen, nhưng đã bị nó cắn trúng động mạch cổ, kéo mạnh.
Kiều Dặc Chu sững sờ.
Cái gì vậy? Không phải con mèo đen là đồng bọn với quái vật sao?!
Dưới ánh trăng, hắn thấy rõ: con mèo đen kia giờ đây hung ác đến dị thường, cắn xé từng tảng thịt nơi cổ con quái vật, máu phun trào tung tóe.
Quái vật dù nắm được thân mèo, muốn giật nó xuống, nhưng mèo đen không hề phản ứng, như thể chẳng hề thấy đau.
Máu từ động mạch tuôn ra dữ dội, thêm vào vết thương mà Kiều Dặc Chu vừa gây ra, con quái vật như một ngọn núi nhỏ ầm ầm đổ xuống, cuối cùng hết hơi thở.
Con mèo đen nhẹ nhàng nhảy khỏi xác nó, toàn thân nhuốm máu, như một sứ giả từ địa ngục bước ra.
Ánh trăng lạnh lẽo soi lên bộ lông đen tuyền của nó, phản chiếu ra một lớp ánh bạc mờ nhạt.
Nó quay đầu liếc nhìn Kiều Dặc Chu một cái, đồng tử lam kim lấp lánh dưới ánh trăng cũng nhuốm máu tươi, còn mang theo sát ý chưa tan.
Tim Kiều Dặc Chu co thắt dữ dội — cảm giác con mèo đen này đem lại cho hắn, thậm chí còn đáng sợ hơn cả con quái vật vừa rồi.
Hắn tận mắt thấy nó hung hãn cắn xé con quái vật không buông, cảnh tượng đó tạo nên một uy hϊếp cực mạnh. Một con mèo đen bình thường sao lại có thể giống như mãnh thú vậy chứ!?
Con mèo đen từng bước tiến về phía hắn, Kiều Dặc Chu cắn chặt răng, định bụng liều mạng một phen.
Nhưng nó lại không ra tay, chỉ hơi cúi đầu xuống, chóp mũi nhẹ rung, như đang suy tư điều gì.
Nó đang… ngửi mùi trên người mình?
Chẳng lẽ tạm thời không định gϊếŧ mình?
Kiều Dặc Chu môi tái nhợt, đầu óc tê rần vì sợ hãi, cố gắng nghĩ ra câu gì đó:
“Vừa nãy… cảm ơn ngươi đã cứu ta.”
Hắn lặp đi lặp lại trong đầu: nếu con mèo đen muốn gϊếŧ, thì đã ra tay từ lúc nãy rồi.
Nghe hắn nói, con mèo đen ngẩng đầu lên, như đang truyền đạt điều gì đó.
Kiều Dặc Chu nhìn chằm chằm vào nó, cố gắng đoán “ý của miêu đại nhân”.
Con mèo đen thấy hắn không hiểu, bèn tiến đến bên chân hắn, cọ cọ vào người hắn không ngừng.
Lông xù… lại còn ấm áp…
Không đúng! Không thể bị vẻ ngoài giả tạo này mê hoặc!
Trên người nó còn đầy máu từ cuộc chiến vừa rồi, giờ đã cọ lên mắt cá chân trắng trẻo của hắn, máu loang ra như mai đỏ trên nền tuyết.
Kiều Dặc Chu lập tức hiểu ý đồ của nó, lấy khăn từ ngực ra, từng chút từng chút lau sạch máu cho con mèo đen.
Thật là ảo ma… con mèo này lại thích sạch sẽ?
Chẳng lẽ nó có chứng ưa sạch?
Tay run run, hắn vẫn tiếp tục lau từ đầu đến đuôi. Mãi đến khi lau đến phần bụng, Kiều Dặc Chu mới phát hiện — thì ra là mèo đực.
Hắn chẳng buồn để ý nhiều, tiếp tục lau cho xong.
Nào ngờ tay vừa định đưa tới, con mèo đen lập tức cong lưng lên, vội vàng né ra xa.
Tình thế đảo ngược, giờ là con mèo đen cảnh giác đề phòng người.
Kiều Dặc Chu: “???”
Con mèo đen khựng lại, cảnh giác nhìn hắn thêm một cái, rồi nhảy vào rừng sâu.
Kiều Dặc Chu tưởng nó đi rồi, chưa kịp thở phào thì con mèo đen lại dừng lại, quay đầu nhìn hắn.
— Đuổi theo.
Kiều Dặc Chu lập tức hiểu ý.
Chính hắn cũng thấy kỳ lạ, rõ ràng không biết tiếng mèo, tại sao lại nhiều lần hiểu được mèo đen đang muốn gì?
“Chẳng lẽ là NPC then chốt?” Kiều Dặc Chu lẩm bẩm. Giờ thì không mong nó đi nữa, mà vội vàng đuổi theo.
May thật, không ngờ sớm vậy đã gặp được một NPC quan trọng như thế.
Hai người — một người một mèo — xuyên qua rừng rậm. Kiều Dặc Chu phát hiện mèo đen đang dẫn mình quay lại hướng giáo đường, chỉ là nó chọn toàn đường nhỏ, khác hoàn toàn với con đường lớn trước đó.
1
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
