0 chữ
Chương 15
Chương 15
Kiều Dặc Chu bị hắn kéo đi, lúc này mới phát hiện những đồng đội khác cũng đang rất vất vả, đặc biệt là hai tiểu đệ kia. Họ vốn là “hoa hồng đỏ” của khu E, thường ngày chuyên đi thu thập tin tức bên ngoài, vì thế rất nhanh đã bị người khác nhận ra.
“Nhìn kìa —— họ chính là người của đội E107!”
Hai tiểu đệ kia lập tức bị vây kín trong vòng người chồng chất, từng đợt sóng người chen lấn tới.
Đến khi họ ngẩng đầu lên thì mới phát hiện — lão đại của bọn họ đã dắt cả nhóm chuồn mất rồi!
Đáng giận là những người xung quanh vẫn không ngừng truy hỏi:
“Nói mau đi, trong đội E107 của các người rốt cuộc ai đạt được thành tích cấp S tốt nhất thế hả!”
“Má ơi, chắc chắn là mầm non tương lai của đội A rồi, trâu bò thật sự!”
Hai tiểu đệ: “...” Cạn lời, khóc cũng không ra nước mắt.
Bọn này cũng đâu biết ai đâu! Hệ thống tính điểm xong cũng chẳng công bố luôn!
Nhìn thấy ánh mắt cuồng nhiệt của mọi người trong khu E, hai cậu em này thật sự muốn gào khóc. Đội trưởng của bọn họ trước giờ chỉ đứng ở tầng chót của tiểu đội sinh tồn khu E — ở đó có đến mấy trăm đội. Càng đi lên trên, đội càng mạnh thì số lượng đội lại càng ít.
Nghe nói đội A mạnh nhất chỉ có một đội duy nhất, bên trong mỗi người đều là đại lão. Chỉ một đội mà thôi, đủ thấy giá trị và đẳng cấp cao cỡ nào.
Người của đội A được một mình độc chiếm một khu vực riêng, đâu có giống như khu E của bọn họ, người thì đông như nêm cối, chen chúc tới mức giẫm lên nhau!
Phải nói thêm, người của đội A với đội B thường trực tiếp gọi khu E là "bãi rác", đến cả liếc mắt cũng chẳng thèm nhìn. Bây giờ hiếm hoi mới có một người từ khu E có triển vọng, cũng khó trách mọi người lại kích động đến vậy.
Có điều, Giang Thời và Lâm Cáp cũng thấy khó hiểu — rốt cuộc là ai trong đội lại đạt được thành tích cấp S tốt nhất?
Chẳng lẽ là lão đại? Hay là anh Phó?
Chắc chắn không thể nào là Kiều Dặc Chu yếu ớt kia rồi.
----------
Kiều Dặc Chu bị Phương Diễm kéo trở về tổng bộ đội E107, đến lúc đó Phương Diễm mới dừng lại.
[ Phần thưởng trò chơi đang được tính toán. ]
[ Phần thưởng đặc biệt: Quái vật yêu thích nhạc ru.]
[ Các ngươi đã phá hủy từ đường, giải phóng toàn bộ thủy quỷ. Cuối cùng, mảnh vải đỏ nằm trong tay ngươi đã kịp thời được giao lại cho ma nữ trước khi nàng phát điên. Ma nữ coi ngươi là con mình, tự ngâm nga bài hát ru trọn vẹn. ]
[ Yêu cầu: 1000 con quỷ trong trò chơi được bài hát ru chữa lành. ]
[ Tiến độ hiện tại: 0/1000 ]
[ Quái vật sẽ có thiện cảm với ngươi, coi ngươi là con của chúng. Sau khi hoàn thành điều kiện, chúng sẽ ra sức bảo vệ ngươi. Khi thấy ngươi yếu đuối hay bị thương, hiệu quả bảo vệ sẽ được nhân đôi.]
Kiều Dặc Chu: ????
Nhìn thấy hắn "yếu đuối, bị thương" thì hiệu quả gấp đôi?
Rồi còn gì nữa? Coi hắn là... con ruột?!
Nếu phần thưởng đặc biệt này thực sự có hiệu lực... chẳng phải hắn sẽ có nguyên một đám “quỷ mẹ, quỷ ba” khắp nơi sao!?
Kiều Dặc Chu rùng mình một cái, rồi nhìn thấy hệ thống chính bắt đầu tính điểm ——
[Điểm số ban đầu: 2000. ]
[Người mới: X2.]
[Thành tích cấp S tốt nhất: X2.]
[Tổng điểm cuối cùng: 8000. ]
Kiều Dặc Chu sững sờ ngay tại chỗ: “!!!”
Mẹ ơi, chẳng phải người đạt thành tích cấp S tốt nhất đám người vừa rồi nói … chính là mình à!?
Cảnh tượng khi nãy còn in đậm trong đầu khiến Kiều Dặc Chu cảm thấy chiếc áo thun mình đang mặc cũng sắp rơi khỏi người.
Phương Diễm bên kia cũng vừa tính điểm xong, quay sang hỏi Kiều Dặc Chu: “Sao rồi?”
Kiều Dặc Chu dựng tóc gáy như con mèo bị dẫm đuôi: “Gì mà sao rồi!?”
Phương Diễm: “… Có nhận được phần thưởng đặc biệt gì không?”
Kiều Dặc Chu lập tức đề cao cảnh giác: “Anh là đội trưởng cơ mà, không nhìn thấy hả?”
Phương Diễm nhún vai: “Vì để bảo vệ quyền riêng tư của người chơi, ở khu chủ không được phép đánh nhau, nên hệ thống sẽ không công bố thông tin cá nhân. Có điều lần này do cậu đạt thành tích cấp S đặc biệt quá nên hệ thống mới phải thông báo đấy.”
Ngữ khí của Phương Diễm hơi chững lại, hắn nheo mắt nói: “Cậu cũng nghe rồi đấy, lần trước đạt được danh hiệu ‘Thành tích cấp S tốt nhất’ chính là Sở Liệu.”
Nhắc đến Sở Liệu, người ở khu chủ như phát điên, sùng bái đến mức cuồng nhiệt.
Cứ như tà giáo ấy!
Khóe miệng Kiều Dặc Chu co giật nhẹ: “Ra là lợi hại vậy sao? Đáng tiếc người đó không phải tôi.”
Cậu thật sự không muốn bị người khác dòm ngó từng hành động một, cảm giác đó quá đáng sợ!
Phương Diễm “ồ” một tiếng, ra vẻ như đã đoán được từ trước: “Không phải tôi, cũng không phải cậu, vậy chắc là ba người còn lại trong đội rồi.”
Kiều Dặc Chu: “… Ha ha.”
Cậu khôn khéo lập tức phá vỡ suy đoán đó: “Có lẽ bọn họ cũng sẽ không nói thật đâu, anh cũng thấy đấy, người ở khu E cuồng nhiệt thế nào, lỡ như bị nhắm tới thì cũng không chừng!”
Phương Diễm cũng hiểu điều đó, không khỏi cau mày: “Dù người nhận thành tích đó là ai trong đội mình, điều tôi lo sợ là…”
Kiều Dặc Chu hỏi lại: “Sợ gì?”
Phương Diễm không nói tiếp. Điều hắn lo sợ chính là việc bị các khu khác chú ý — và những rắc rối kéo theo sau đó.
Được các cường giả chú ý không nhất thiết là chuyện tốt. Có thể họ sẽ dốc toàn lực lôi kéo, coi như bảo bối mà tỉ mỉ bồi dưỡng — hoặc ngược lại… vì tranh giành tài nguyên trong game mà ra tay tàn nhẫn.
Nơi này được chia thành năm khu vực lớn, với quy định vô cùng nghiêm ngặt. Người thuộc đội E chỉ có thể ở trong khu E. Muốn sang các khu khác thì phải nhận được lời mời từ đội trưởng những đội cấp cao hơn.
Không chỉ như vậy, đội E vốn thuộc tầng lớp thấp nhất trong các đội sinh tồn. Họ không thể đi sang khu vực khác, nhưng tất cả các đội khác lại có thể vào khu E bất cứ lúc nào.
Sau khi đạt được thành tích “Cấp S – Thành tích tốt nhất”, chắc chắn cả đội họ sẽ trở thành tiêu điểm.
Thật là muốn mạng mà!
Phương Diễm cũng không thể đoán trước được, người đạt được danh hiệu ấy trong đội sẽ bị những kẻ đứng trên coi là “bảo vật” cần được gìn giữ, hay trở thành cái gai trong mắt cần loại bỏ.
Nếu là trường hợp đầu thì còn đỡ.
Phương Diễm âm thầm cầu nguyện trong lòng.
Hai người bước vào phòng họp với cánh cửa trong suốt. Bốn bức tường xung quanh đều bằng kính, có thể thay đổi hình ảnh theo thiết lập. Trong tích tắc, những bức tường biến thành khung cảnh đại dương xanh biếc, rồi hóa thành cảnh lá rụng mùa thu, lại chuyển thành hình ảnh thành phố phồn hoa rực rỡ.
“Nhìn kìa —— họ chính là người của đội E107!”
Hai tiểu đệ kia lập tức bị vây kín trong vòng người chồng chất, từng đợt sóng người chen lấn tới.
Đến khi họ ngẩng đầu lên thì mới phát hiện — lão đại của bọn họ đã dắt cả nhóm chuồn mất rồi!
Đáng giận là những người xung quanh vẫn không ngừng truy hỏi:
“Nói mau đi, trong đội E107 của các người rốt cuộc ai đạt được thành tích cấp S tốt nhất thế hả!”
“Má ơi, chắc chắn là mầm non tương lai của đội A rồi, trâu bò thật sự!”
Hai tiểu đệ: “...” Cạn lời, khóc cũng không ra nước mắt.
Nhìn thấy ánh mắt cuồng nhiệt của mọi người trong khu E, hai cậu em này thật sự muốn gào khóc. Đội trưởng của bọn họ trước giờ chỉ đứng ở tầng chót của tiểu đội sinh tồn khu E — ở đó có đến mấy trăm đội. Càng đi lên trên, đội càng mạnh thì số lượng đội lại càng ít.
Nghe nói đội A mạnh nhất chỉ có một đội duy nhất, bên trong mỗi người đều là đại lão. Chỉ một đội mà thôi, đủ thấy giá trị và đẳng cấp cao cỡ nào.
Người của đội A được một mình độc chiếm một khu vực riêng, đâu có giống như khu E của bọn họ, người thì đông như nêm cối, chen chúc tới mức giẫm lên nhau!
Phải nói thêm, người của đội A với đội B thường trực tiếp gọi khu E là "bãi rác", đến cả liếc mắt cũng chẳng thèm nhìn. Bây giờ hiếm hoi mới có một người từ khu E có triển vọng, cũng khó trách mọi người lại kích động đến vậy.
Chẳng lẽ là lão đại? Hay là anh Phó?
Chắc chắn không thể nào là Kiều Dặc Chu yếu ớt kia rồi.
----------
Kiều Dặc Chu bị Phương Diễm kéo trở về tổng bộ đội E107, đến lúc đó Phương Diễm mới dừng lại.
[ Phần thưởng trò chơi đang được tính toán. ]
[ Phần thưởng đặc biệt: Quái vật yêu thích nhạc ru.]
[ Các ngươi đã phá hủy từ đường, giải phóng toàn bộ thủy quỷ. Cuối cùng, mảnh vải đỏ nằm trong tay ngươi đã kịp thời được giao lại cho ma nữ trước khi nàng phát điên. Ma nữ coi ngươi là con mình, tự ngâm nga bài hát ru trọn vẹn. ]
[ Yêu cầu: 1000 con quỷ trong trò chơi được bài hát ru chữa lành. ]
[ Tiến độ hiện tại: 0/1000 ]
[ Quái vật sẽ có thiện cảm với ngươi, coi ngươi là con của chúng. Sau khi hoàn thành điều kiện, chúng sẽ ra sức bảo vệ ngươi. Khi thấy ngươi yếu đuối hay bị thương, hiệu quả bảo vệ sẽ được nhân đôi.]
Nhìn thấy hắn "yếu đuối, bị thương" thì hiệu quả gấp đôi?
Rồi còn gì nữa? Coi hắn là... con ruột?!
Nếu phần thưởng đặc biệt này thực sự có hiệu lực... chẳng phải hắn sẽ có nguyên một đám “quỷ mẹ, quỷ ba” khắp nơi sao!?
Kiều Dặc Chu rùng mình một cái, rồi nhìn thấy hệ thống chính bắt đầu tính điểm ——
[Điểm số ban đầu: 2000. ]
[Người mới: X2.]
[Thành tích cấp S tốt nhất: X2.]
[Tổng điểm cuối cùng: 8000. ]
Kiều Dặc Chu sững sờ ngay tại chỗ: “!!!”
Mẹ ơi, chẳng phải người đạt thành tích cấp S tốt nhất đám người vừa rồi nói … chính là mình à!?
Cảnh tượng khi nãy còn in đậm trong đầu khiến Kiều Dặc Chu cảm thấy chiếc áo thun mình đang mặc cũng sắp rơi khỏi người.
Phương Diễm bên kia cũng vừa tính điểm xong, quay sang hỏi Kiều Dặc Chu: “Sao rồi?”
Kiều Dặc Chu dựng tóc gáy như con mèo bị dẫm đuôi: “Gì mà sao rồi!?”
Phương Diễm: “… Có nhận được phần thưởng đặc biệt gì không?”
Kiều Dặc Chu lập tức đề cao cảnh giác: “Anh là đội trưởng cơ mà, không nhìn thấy hả?”
Phương Diễm nhún vai: “Vì để bảo vệ quyền riêng tư của người chơi, ở khu chủ không được phép đánh nhau, nên hệ thống sẽ không công bố thông tin cá nhân. Có điều lần này do cậu đạt thành tích cấp S đặc biệt quá nên hệ thống mới phải thông báo đấy.”
Ngữ khí của Phương Diễm hơi chững lại, hắn nheo mắt nói: “Cậu cũng nghe rồi đấy, lần trước đạt được danh hiệu ‘Thành tích cấp S tốt nhất’ chính là Sở Liệu.”
Nhắc đến Sở Liệu, người ở khu chủ như phát điên, sùng bái đến mức cuồng nhiệt.
Cứ như tà giáo ấy!
Khóe miệng Kiều Dặc Chu co giật nhẹ: “Ra là lợi hại vậy sao? Đáng tiếc người đó không phải tôi.”
Cậu thật sự không muốn bị người khác dòm ngó từng hành động một, cảm giác đó quá đáng sợ!
Phương Diễm “ồ” một tiếng, ra vẻ như đã đoán được từ trước: “Không phải tôi, cũng không phải cậu, vậy chắc là ba người còn lại trong đội rồi.”
Kiều Dặc Chu: “… Ha ha.”
Cậu khôn khéo lập tức phá vỡ suy đoán đó: “Có lẽ bọn họ cũng sẽ không nói thật đâu, anh cũng thấy đấy, người ở khu E cuồng nhiệt thế nào, lỡ như bị nhắm tới thì cũng không chừng!”
Phương Diễm cũng hiểu điều đó, không khỏi cau mày: “Dù người nhận thành tích đó là ai trong đội mình, điều tôi lo sợ là…”
Kiều Dặc Chu hỏi lại: “Sợ gì?”
Phương Diễm không nói tiếp. Điều hắn lo sợ chính là việc bị các khu khác chú ý — và những rắc rối kéo theo sau đó.
Được các cường giả chú ý không nhất thiết là chuyện tốt. Có thể họ sẽ dốc toàn lực lôi kéo, coi như bảo bối mà tỉ mỉ bồi dưỡng — hoặc ngược lại… vì tranh giành tài nguyên trong game mà ra tay tàn nhẫn.
Nơi này được chia thành năm khu vực lớn, với quy định vô cùng nghiêm ngặt. Người thuộc đội E chỉ có thể ở trong khu E. Muốn sang các khu khác thì phải nhận được lời mời từ đội trưởng những đội cấp cao hơn.
Không chỉ như vậy, đội E vốn thuộc tầng lớp thấp nhất trong các đội sinh tồn. Họ không thể đi sang khu vực khác, nhưng tất cả các đội khác lại có thể vào khu E bất cứ lúc nào.
Sau khi đạt được thành tích “Cấp S – Thành tích tốt nhất”, chắc chắn cả đội họ sẽ trở thành tiêu điểm.
Thật là muốn mạng mà!
Phương Diễm cũng không thể đoán trước được, người đạt được danh hiệu ấy trong đội sẽ bị những kẻ đứng trên coi là “bảo vật” cần được gìn giữ, hay trở thành cái gai trong mắt cần loại bỏ.
Nếu là trường hợp đầu thì còn đỡ.
Phương Diễm âm thầm cầu nguyện trong lòng.
Hai người bước vào phòng họp với cánh cửa trong suốt. Bốn bức tường xung quanh đều bằng kính, có thể thay đổi hình ảnh theo thiết lập. Trong tích tắc, những bức tường biến thành khung cảnh đại dương xanh biếc, rồi hóa thành cảnh lá rụng mùa thu, lại chuyển thành hình ảnh thành phố phồn hoa rực rỡ.
6
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
