0 chữ
Chương 14
Chương 14 - Kết phó bản, trở về chủ khu
Dòng nước đen cuồn cuộn nổi lên như thể đang sôi trào, từng đợt từng đợt bốc lên như sóng. Từ trong đó vươn ra những cánh tay, từng chút từng chút một, các sinh vật bắt đầu bò ra.
Đó là những tiểu quỷ không mặc quần áo, làn da trắng bệch như thể được phủ lên một lớp phấn vôi.
Từng bước từng bước, khung cảnh giống như sau cơn mưa, những con ếch nhỏ đồng loạt xuất hiện — bọn tiểu quỷ đồng thời bò về phía từ đường.
Lâm Cáp sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy, cứ tưởng sắp bị lũ quỷ ấy tấn công.
Thế nhưng những tiểu quỷ ấy lại không hề làm hại họ, mà tất cả oán khí đều hướng về phía dân làng, bắt đầu phát động tấn công.
Phải nói rằng, ở một khía cạnh khác, chính nhóm người kia đã cạy hộp gỗ, phá hủy từ đường, mới khiến cho oán khí dưới nước có cơ hội thoát ra ngoài.
Sau khi gã đại hán hung dữ cầm dao bổ củi bị đám thủy quỷ gϊếŧ chết, Kiều Dặc Chu và những người còn lại chợt nghe thấy tiếng ru quen thuộc:
" Ầu ơ, ầu ơ...
Trăng sáng ngủ trong mây..."
Lũ tiểu quỷ dường như được thanh tẩy. Khuôn mặt dữ tợn dần dịu lại, từng đứa lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Từ đường bất ngờ sụp đổ, mọi thứ đều bị chôn vùi.
Trước mắt họ xuất hiện một lối đi vặn vẹo. Hai tiểu đệ chỉ tay: ( thực sự là tui không biết nên để là : 2 đàn em hay 2 tiểu đệ nữa :(( ).
"Mọi người nhìn kìa!"
"Chúng ta... qua cửa rồi sao?"
Họ nhìn nhau không hiểu nổi tại sao, nhưng rõ ràng lần này họ là nhóm đầu tiên vượt qua trò chơi.
Không ai dám chần chừ nữa, tất cả chạy về phía lối ra, dốc hết sức đẩy cánh cửa lớn phía trước.
Một tia sáng lóe lên. Kiều Dặc Chu cảm thấy như có lực gì đó đẩy anh ra ngoài. Sau khi qua cửa trò chơi, cả nhóm bị thế giới đó bài xích, đẩy họ trở về hiện thực.
Anh ngoái đầu nhìn lại, thấy nữ quỷ ôm một thứ trong lòng. Những dải vải đỏ trên cây hòe đều bay về phía cô, bao gồm cả miếng anh đang cầm — tạo thành một chiếc tã lót.
Thì ra, ông lão kia đã đưa cho anh miếng cuối .
Vải đỏ quấn quanh một hình hài trẻ sơ sinh không rõ mặt mũi, trông mờ nhòe như một cái bóng. Nữ quỷ vừa hát ru vừa nhìn con, ánh mắt dịu dàng nhưng người đầy máu, toàn thân chìm trong bóng tối, chỉ còn lộ ra chiếc cằm thanh tú.
Sau khi gom đủ tất cả tã lót, cuối cùng cô đã tỉnh táo lại.
“Ầu ơ...
Trăng sáng ngủ trong mây...
Trăng khuyết rồi trăng tròn...
Một nửa cho mẹ, một nửa cho con.
Ngoan nào con, ngủ đi...
Ngoan nào con, ngủ đi...”
Cô thì thầm:
"Ta muốn hát cho con nghe thêm một bài ru nữa..."
---------------------------
"Trò chơi đã hoàn tất. Hoan nghênh đội E107 quay trở lại khu chủ"
Một màn hình hình tròn lơ lửng giữa không trung xuất hiện ngay trước mặt mọi người. Màn hình này lớn đến mức toàn bộ các khu vực từ khu A đến khu E đều có thể nhìn thấy rõ.
Ánh nắng vàng như rắc bụi kim loại phủ kín quảng trường bên cạnh đài phun nước trung tâm. Khi Kiều Dặc Chu chậm rãi mở mắt, cậu nhìn thấy dòng người đang tấp nập, hai bên con đường là những đóa hoa diên vĩ nở rộ rực rỡ.
Khác hẳn với không khí đầy oán khí trong trò chơi, nơi đây giống như một thế giới cực lạc.
Kiều Dặc Chu hỏi:
"Đây chính là khu chủ sao?"
Phương Diễm trả lời một cách thiếu kiên nhẫn:
"Khu chủ, khu trung tâm, lĩnh vực của thần—muốn gọi thế nào thì gọi."
Dòng người ở khu E tấp nập hẳn lên, người đi đường đồng loạt ngẩng đầu, càng ngạc nhiên hơn khi thấy thông báo nổi bật do hệ thống trung tâm phát ra:
[Đội chơi E107, hoàn thành với thành tích cấp S tốt nhất. Điểm trò chơi đang được tổng kết.]
Thành tích cấp S tốt nhất?
Kiều Dặc Chu còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe thấy tiếng reo hò ngạc nhiên vang lên từ khắp nơi.
"Vãi thật, thành tích cấp S tốt nhất!"
"Lần trước đạt được là ai ấy nhỉ?"
"Sở Liệu chứ ai! Bây giờ là đội trưởng đội A – đại thần Sở đó Biểu hiện tốt nhất cấp S, làm cho tất cả mọi người đáy mắt đều sinh ra một ý nghĩ ——đội E107 này, có thể sánh vai cùng Sở Liệu rồi !
Từ đâu lại xuất hiện “thánh nhân” như thế này chứ! Mà lại còn lợi hại đến mức kinh người!
Trong khu E có đến hàng trăm đội ngũ, phần lớn những người không tham gia trò chơi đều tụ tập lại để thu thập tin tức. Khi nhìn thấy thông báo từ hệ thống chính, tất cả mọi người đều sững sờ, toàn trường không ai là không chú ý đến.
Mọi người sững người một hồi lâu mới nhớ ra một chuyện:
“Mấy người đội E107 đâu rồi? Mau đi hỏi họ rốt cuộc đã qua cửa thế nào!”
“Mấy người các ngươi đúng là lũ nịnh hót! Hỏi thì hỏi, làm gì phải sốt sắng thế!”
“Hào quang của đội E, đại thần tương lai, ta nhất định phải nhanh tay ôm lấy cái đùi to này trước người khác!”
Cảnh tượng lúc này quá đỗi hỗn loạn, người người chen chúc, gần như nghẹt thở. Phương Diễm âm thầm kéo lấy Kiều Dặc Chu, mạnh tay kéo mũ áo khoác lên đầu cậu, để tránh bị mọi người nhận ra.
Phương Diễm hạ giọng nói:
“Chạy mau!”
Đó là những tiểu quỷ không mặc quần áo, làn da trắng bệch như thể được phủ lên một lớp phấn vôi.
Từng bước từng bước, khung cảnh giống như sau cơn mưa, những con ếch nhỏ đồng loạt xuất hiện — bọn tiểu quỷ đồng thời bò về phía từ đường.
Lâm Cáp sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy, cứ tưởng sắp bị lũ quỷ ấy tấn công.
Thế nhưng những tiểu quỷ ấy lại không hề làm hại họ, mà tất cả oán khí đều hướng về phía dân làng, bắt đầu phát động tấn công.
Phải nói rằng, ở một khía cạnh khác, chính nhóm người kia đã cạy hộp gỗ, phá hủy từ đường, mới khiến cho oán khí dưới nước có cơ hội thoát ra ngoài.
" Ầu ơ, ầu ơ...
Trăng sáng ngủ trong mây..."
Lũ tiểu quỷ dường như được thanh tẩy. Khuôn mặt dữ tợn dần dịu lại, từng đứa lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Từ đường bất ngờ sụp đổ, mọi thứ đều bị chôn vùi.
Trước mắt họ xuất hiện một lối đi vặn vẹo. Hai tiểu đệ chỉ tay: ( thực sự là tui không biết nên để là : 2 đàn em hay 2 tiểu đệ nữa :(( ).
"Mọi người nhìn kìa!"
"Chúng ta... qua cửa rồi sao?"
Họ nhìn nhau không hiểu nổi tại sao, nhưng rõ ràng lần này họ là nhóm đầu tiên vượt qua trò chơi.
Không ai dám chần chừ nữa, tất cả chạy về phía lối ra, dốc hết sức đẩy cánh cửa lớn phía trước.
Một tia sáng lóe lên. Kiều Dặc Chu cảm thấy như có lực gì đó đẩy anh ra ngoài. Sau khi qua cửa trò chơi, cả nhóm bị thế giới đó bài xích, đẩy họ trở về hiện thực.
Thì ra, ông lão kia đã đưa cho anh miếng cuối .
Vải đỏ quấn quanh một hình hài trẻ sơ sinh không rõ mặt mũi, trông mờ nhòe như một cái bóng. Nữ quỷ vừa hát ru vừa nhìn con, ánh mắt dịu dàng nhưng người đầy máu, toàn thân chìm trong bóng tối, chỉ còn lộ ra chiếc cằm thanh tú.
Sau khi gom đủ tất cả tã lót, cuối cùng cô đã tỉnh táo lại.
“Ầu ơ...
Trăng sáng ngủ trong mây...
Trăng khuyết rồi trăng tròn...
Một nửa cho mẹ, một nửa cho con.
Ngoan nào con, ngủ đi...
Ngoan nào con, ngủ đi...”
Cô thì thầm:
"Ta muốn hát cho con nghe thêm một bài ru nữa..."
---------------------------
"Trò chơi đã hoàn tất. Hoan nghênh đội E107 quay trở lại khu chủ"
Ánh nắng vàng như rắc bụi kim loại phủ kín quảng trường bên cạnh đài phun nước trung tâm. Khi Kiều Dặc Chu chậm rãi mở mắt, cậu nhìn thấy dòng người đang tấp nập, hai bên con đường là những đóa hoa diên vĩ nở rộ rực rỡ.
Khác hẳn với không khí đầy oán khí trong trò chơi, nơi đây giống như một thế giới cực lạc.
Kiều Dặc Chu hỏi:
"Đây chính là khu chủ sao?"
Phương Diễm trả lời một cách thiếu kiên nhẫn:
"Khu chủ, khu trung tâm, lĩnh vực của thần—muốn gọi thế nào thì gọi."
Dòng người ở khu E tấp nập hẳn lên, người đi đường đồng loạt ngẩng đầu, càng ngạc nhiên hơn khi thấy thông báo nổi bật do hệ thống trung tâm phát ra:
[Đội chơi E107, hoàn thành với thành tích cấp S tốt nhất. Điểm trò chơi đang được tổng kết.]
Thành tích cấp S tốt nhất?
Kiều Dặc Chu còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe thấy tiếng reo hò ngạc nhiên vang lên từ khắp nơi.
"Vãi thật, thành tích cấp S tốt nhất!"
"Lần trước đạt được là ai ấy nhỉ?"
"Sở Liệu chứ ai! Bây giờ là đội trưởng đội A – đại thần Sở đó Biểu hiện tốt nhất cấp S, làm cho tất cả mọi người đáy mắt đều sinh ra một ý nghĩ ——đội E107 này, có thể sánh vai cùng Sở Liệu rồi !
Từ đâu lại xuất hiện “thánh nhân” như thế này chứ! Mà lại còn lợi hại đến mức kinh người!
Trong khu E có đến hàng trăm đội ngũ, phần lớn những người không tham gia trò chơi đều tụ tập lại để thu thập tin tức. Khi nhìn thấy thông báo từ hệ thống chính, tất cả mọi người đều sững sờ, toàn trường không ai là không chú ý đến.
Mọi người sững người một hồi lâu mới nhớ ra một chuyện:
“Mấy người đội E107 đâu rồi? Mau đi hỏi họ rốt cuộc đã qua cửa thế nào!”
“Mấy người các ngươi đúng là lũ nịnh hót! Hỏi thì hỏi, làm gì phải sốt sắng thế!”
“Hào quang của đội E, đại thần tương lai, ta nhất định phải nhanh tay ôm lấy cái đùi to này trước người khác!”
Cảnh tượng lúc này quá đỗi hỗn loạn, người người chen chúc, gần như nghẹt thở. Phương Diễm âm thầm kéo lấy Kiều Dặc Chu, mạnh tay kéo mũ áo khoác lên đầu cậu, để tránh bị mọi người nhận ra.
Phương Diễm hạ giọng nói:
“Chạy mau!”
5
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
