Chương 7
Nguyệt Tôn Tộc (bộ tộc thờ mặt trăng)
“Ngươi còn nhớ cha ngươi sao?” Long Tuấn Hải hơi kinh ngạc, bởi vì trong bộ lạc nói chung không có nam nhân, cho dù có nam nhân, bọn họ cũng chỉ là công cụ sinh sản mà bộ tộc tranh đoạt, những nam nhân này đều đã già hoặc ốm yếu, hoặc tàn tật bẩm sinh, những người đàn ông thực sự khỏe mạnh sẽ được cống nạp cho Lục địa Orc như nô lệ.
Vì vậy, địa vị của nam nhân rất thấp, căn bản không có tự do ngôn luận, nhưng xét theo vẻ mặt tự hào của Medusa, cô ấy có vẻ rất ngưỡng mộ phụ thân của mình!
"Chuyện đó đã lâu rồi lâu đến nổi ta đã quên cha ta trông như thế nào. Chúng ta đừng nói về cha ta, hãy nói về ngươi, làm thế nào ngươi trốn thoát khỏi Lục địa Orc?"
Medusa không sống vì thức ăn như các gia tộc khác, nàng có tình cảm rất phong phú, và khi nhắc đến cha mình, nàng đặc biệt buồn.
Long Tuấn Hải nhìn nàng cười nói: "Ta có thể nói cái gì? Chỉ là để sống sót. Nếu tiếp tục ở lại Orc Lục địa, ta sẽ chỉ trở thành vật hy sinh vào đêm trăng tròn."
"Tại sao con người chúng ta lại sống thấp hèn như vậy? Chúng ta cũng có tình cảm của chính mình, tại sao lại phải tàn sát như dã thú? Tại sao lại như vậy?"
Những vấn đề này đã gây khó khăn cho Medusa trong một thời gian dài, nàng muốn thay đổi tất cả những điều này, nhưng nàng không thể làm gì khác được.
"Chọn lọc tự nhiên, kẻ mạnh sống sót, đây là thế giới kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, ngươi muốn ai đến thương hại ngươi? Muốn sống sót thì phải có khát vọng sống sót mạnh mẽ hơn người khác!"
Nhìn nụ cười xấu xa của Long Tuấn Hải, Medusa hơi bối rối, cô không hiểu đối phương đang nói gì nhưng cô biết đối phương nói gì cũng có lý!
"Ngươi không hiểu sao? Ngươi có thể sốt sót torng thời đại này, ngươi đã đi trước người khác rất nhiều rồi!" Long Tuấn Hải vỗ vai nàng nói.
Medusa gật đầu hiểu ra, nàng nghĩ về điều đó và hỏi, "Ngươi có một khát khao sống sót mạnh mẽ?"
“Rất mạnh.” Long Tuấn Hải bình tĩnh nói.
"Tại sao nó mạnh?"
"Bởi vì ta không muốn chết."
Câu trả lời này có phần không thỏa đáng, Medusa tiếp tục hỏi: "Nếu một bộ tộc hùng mạnh tấn công ngươi, ngươi có đủ tự tin để sống sót không?"
"Có."
"Nếu lũ Orc muốn giết ngươi, ngươi có tự tin rằng mình sẽ sống sót không?"
"Có."
"Nếu là thần..."
"Đúng vậy, ngoại trừ chính mình, không ai có thể kết liễu cuộc đời của ta. Ta không chỉ có tự tin sống sót, mà nhất định sẽ sống sót! Không phải đã nói rồi sao? Ta là tồn tại trên cả thần!"
Lại là nụ cười tà ác này, coi như đối phương coi thường mọi thứ trên đời, ngay cả thần thánh cũng phải bò tới trước mặt hắn, nam nhân này lấy đâu ra tự tin?
Nhưng càng tự tin như thế này, trái tim của Medusa càng bị cuốn hút!
"Đã muộn, mọi người bắt đầu làm việc, Lan tỷ, ngươi đem tộc nhân mang theo gỗ trở về, càng nhiều càng tốt, Medusa, ta và nàng cùng nhau xẻ thịt."
Long Tuấn Hải vươn eo đứng dậy, trong lúc này không nghĩ ra cách nào tốt để bảo quản thực phẩm, chỉ có thể thái thịt thành từng lát mỏng, nướng chín bằng lửa rồi đem phơi nắng cho khô. Mặc dù không bảo quản được quá lâu nhưng nên để hơn một tháng cũng không sao.
Các thị tộc bây giờ đều biết gỗ rất hữu dụng, có gỗ thì ăn được nhiều thịt nên rất tích cực vác củi.
Medusa còn lại duy nhất không biết chính xác Long Tuấn Hải định làm gì, dù sao hắn kêu cô xẻ thịt nên cô mới làm vậy.
Trong bộ tộc chỉ có hai con dao cắt xương, được làm bằng móng vuốt sắc nhọn của một con dã thú, không tiện sử dụng lắm, chỉ có thể cắt thịt thành từng miếng.
Long Tuấn Hải và Medusa cắt rất lâu, cũng chỉ chặt xác của một con thú thành những mảnh nhỏ bằng lòng bàn tay, với tốc độ này, để phân chia tất cả cơ thể của các con thú phải mất mười ngày nửa tháng!
“Tốc độ quá chậm, chỉ cần dùng lửa nướng là được."
Để tiết kiệm thời gian, trước tiên Long Tuấn Hải chia đôi con quái thú này ra sau đó cho mọi người khiêng chúng đi hun khói rồi nướng trên lửa, bận đến ngày thứ ba thì miễn cưỡng biến xác của tất cả các con thú thành thịt khô.
May mà mấy ngày nay trời không mưa, nếu không thì không thể tiến hành nhanh như vậy được.
Trong khoảng thời gian này, một số con dã thú đến cửa ngửi thấy mùi máu, nhưng khi chúng nhìn thấy những con thú gần như bất khả chiến bại như thú răng kiếm và xuyên vân báo, chúng đều bị con người trước mặt nướng chín và ăn thịt, và tất cả bọn chúng đều bỏ chạy trong sợ hãi!
Mấy ngày nay cũng là ngày vui nhất của bộ lạc, ngày nào thức dậy cũng có thể ăn thịt, mở mắt ra không phải lo lắng bị thú rừng quấy nhiễu, tất cả đều do Long Tuấn Hải mang đến cho bọn họ, vì vậy họ thậm chí còn quan tâm đến Long Tuấn Hải nhiều hơn. Tất cả đều rất nghe lời!
Tuy nhiên, đối với Long Tuấn Hải, những ngày vừa qua không được suôn sẻ cho lắm, bởi vì hắn hết lần này tới lần khác đều sẽ bị tộc nhân quấy nhiễu!
Khi cái gọi là giữ ấm vào những ngày mưa, những người phụ nữ trưởng thành đó nhìn Long Tuấn Hải như một con thú đói nhìn thấy miếng mồi ngon! Mấy lần đều dữ tợn trực tiếp lao tới!
Cũng may, gần đây thể lực của Long Tuấn Hải đã hồi phục tốt, nếu không, danh tiếng của hắn có lẽ không được đảm bảo!
Long Tuấn Hải không phải Lưu Hiểu Huy, không ở trong lòng mê muội, hắn cũng là nam nhân có máu mạnh, nhưng hắn không thích loại thú tính muốn trút giận, hắn muốn chinh phục nữ nhân, không bị nữ nhân chinh phục!
Cuối cùng Long Tuấn Hải đã phải ra lệnh kỷ luật, nếu ai đó xông vào giường của hắn khi hắn đang ngủ, hắn sẽ lôi ra và chém!
Tại thời điểm này, Long Tuấn Hải đã thoát khỏi sự quấy rối điên cuồng của một nhóm nữ nhân!
Tuy nhiên, điều này cũng khiến Long Tuấn hải nhận ra một số vấn đề, mọi thứ phải cân bằng, nếu tỷ lệ nam nữ mất cân đối thì chắc chắn sẽ xảy ra một đống lộn xộn. Có vẻ như cần phải có một vài người đàn ông về để hạ nhiệt những điều này!
Ban đêm, hiếm thấy không có tộc nhân quấy nhiễu, Long Tuấn Hải rốt cục có thể thoải mái ngủ ngon, nhưng vừa nằm xuống, trước khi nhắm mắt, liền nghe thấy tiếng kêu cứu của tộc nhân bên ngoài động phủ!
"Làm sao vậy? Mọi người mang theo vũ khí cùng đuốc đi ra ngoài xem!"
Long Tuấn hải cầm lấy cây cốt thương đốt đuốc vào đống lửa bên ngoài hang động rồi mọi người lao ra ngoài.
Bầu trời đêm đen được chiếu sáng, và cách đó không xa, một nhóm lớn bóng người xuất hiện trước mặt Long Tuấn Hải!
"Thủ lĩnh, làm ơn cứu tôi!"
Một thành viên trong tộc la hét đến khản cổ, cô ấy bị mất hai chân và bị người khác trói vào một thanh gỗ.
"Tiểu cô nương! Làm sao lại bị người của Nguyệt Tôn tộc bắt được!"
Lan tỷ nhìn thoáng qua đã nhận ra bộ lạc này, bởi vì tất cả mọi người trong bộ tộc này sẽ vẽ một mặt trăng đẫm máu trên trán!
“TA……"
Ngay khi tiểu cô nương mở miệng trả lời, một người phụ nữ bên cạnh đã cắt cổ cô bằng một con dao cắt xương!
Máu chảy xuống cổ tiểu cô nương, nhưng người phụ nữ bên cạnh đã uống máu của cô ấy!
"Này, ngon quá! Tộc trưởng, đây hẳn là bộ tộc Medusa!" Nữ nhân uống máu liếm vết máu trên môi, sau đó xoay người quỳ xuống trước giường gỗ đang khiêng!
12
0
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
