0 chữ
Chương 7
Chương 7
“Vậy... Ứng Nguyên Tinh có khả năng là không biết mình đã bước vào trò chơi quỷ dị, thậm chí còn không biết người bên cạnh là quỷ dị?” Có người khó tin hỏi.
“Dựa vào biểu hiện của cậu ta, khả năng này là lớn nhất.”
Có người hít vào một hơi lạnh. Trò chơi cứu thế đã chọn biết bao nhiêu tuyển thủ nhưng trường hợp như thế này thì thật sự chưa từng xảy ra.
So với tình huống hiện tại, họ thà rằng Ứng Nguyên Tinh là vì nhát gan nên mới trốn khỏi công ty Hồng Tinh còn hơn. Nếu không, cho dù bây giờ có cử người đi cứu, thì quãng thời gian vừa qua cũng đã có vô số cơ hội khiến cậu bỏ mạng rồi.
“Vậy giờ cậu ta đột nhiên xuất hiện ở một nơi xa lạ, mang một thân phận xa lạ, thì sẽ nghĩ là chuyện gì đang xảy ra?” Có người hỏi.
“Chắc là tưởng mình xuyên không rồi, nếu không thì không thể chấp nhận nhanh đến vậy được.” Có người đáp.
Những người có mặt đều là người trẻ tuổi, tiểu thuyết mạng đã phát triển nhiều năm như vậy dù không thường đọc thì cũng từng nghe qua về các thể loại như xuyên không. So sánh với hành vi của Ứng Nguyên Tinh hiện tại thì đúng là rất khớp, cậu tám phần là thật sự cho rằng mình xuyên không rồi.
“Trước mắt hãy điều tra xem Ứng Nguyên Tinh định đi đâu và xem quanh đó có tuyển thủ nào gần không. Phát một nhiệm vụ thông báo cho cậu ta biết tình hình thật sự và phần thưởng tạm thời là một món quỷ vật.” Tổ trưởng trầm mặc giây lát rồi lên tiếng.
Còn sau khi biết được sự thật, Ứng Nguyên Tinh sẽ làm gì, thì bọn họ không quản được nữa chỉ có thể dựa vào bản thân cậu.
Nếu như Ứng Nguyên Tinh vẫn còn ở công ty Hồng Tinh, vì giá trị tiềm năng của cậu thì Cục Ánh Sáng còn có thể huy động một vài tuyển thủ để bảo vệ. Nhưng bây giờ, Ứng Nguyên Tinh đã không còn bất kỳ lợi ích gì để hấp dẫn người khác nữa.
Còn chuyện Cục Ánh Sáng cử tuyển thủ đi cứu người ư? Không thực tế.
Tuyển thủ bước vào trò chơi quỷ dị thì ba tháng mới có thể trở về hiện thực một lần, mà cũng chỉ được ở lại đúng một ngày. Có những tuyển thủ hoàn toàn không quan tâm đến thế giới hiện thực thì càng đừng nói đến Cục Ánh Sáng. Còn những người vẫn quan tâm đến xã hội thực tại thì càng không thể dễ dàng sai khiến họ đi làm gì.
Muốn Cục Ánh Sáng bỏ thêm công sức vì một người ư? Có muốn cũng chẳng làm được. Không chỉ vì tài nguyên quỷ vật ngày càng thiếu thốn, mà còn vì họ không thể làm thế. Bao nhiêu tuyển thủ của nước Hạ bước vào trò chơi quỷ dị rồi chết đi, Cục Ánh Sáng cũng không phái người đi cứu chỉ riêng nhiệm vụ có thưởng là một món quỷ vật lần này đã là một ngoại lệ lớn dành cho Ứng Nguyên Tinh rồi, không thể hơn được nữa.
Trong văn phòng yên lặng, tổ trưởng nhìn ảnh hồ sơ của Ứng Nguyên Tinh, là tấm ảnh chụp từ bốn năm trước và khuôn mặt mang theo nụ cười rạng rỡ, hoàn toàn không vương chút tăm tối nào của thời kỳ mạt thế.
...
Nghe thấy tiếng thông báo đến trạm dừng thì Ứng Nguyên Tinh mở mắt ra. Dù chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng cậu vẫn cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn một chút so với trước đó.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu mới phát hiện xe buýt đã chạy khá lâu. Cậu lên xe lúc hai giờ mà giờ thì có lẽ đã gần năm giờ chiều, mặt trời đã khuất đến lưng chừng núi.
Cửa xe mở ra, Ứng Nguyên Tinh đeo ba lô xuống xe, vừa đặt chân xuống trạm liền thấy một bóng người cao lớn đứng chờ.
“Là anh trai nhà họ Ứng sao?” Người kia mỉm cười rạng rỡ có làn da màu lúa mạch, đôi mắt hổ phách như mật ngọt nhìn qua tràn đầy sức sống.
“Tôi là Ứng Nguyên Tinh, cậu là?” Nghe đối phương hỏi, Ứng Nguyên Tinh lập tức đáp lời.
“Nhà tôi làm nghề thợ mộc ở sau núi, biết anh sắp về làng nên mẹ tôi vốn định ra đón anh, nhưng mấy hôm nay bận gấp một đơn hàng nên đành để tôi đi thay.” Thanh niên mỉm cười nói.
“À đúng rồi, còn chưa giới thiệu, tôi tên là Nguyên Hưu.”
Nghe Nguyên Hưu nói vậy, trong đầu Ứng Nguyên Tinh cũng dần hiện lên ký ức liên quan đến nhà họ Nguyên.
Nhà họ Nguyên là gia đình thợ mộc nổi tiếng trong cả vùng thậm chí có không ít người tìm đến xin học nghề. Nhưng người học giỏi nhất lại chính là con gái duy nhất của nhà họ Nguyên. Sau khi ông Nguyên qua đời, Nguyên Tương kế thừa tay nghề của cha, thậm chí còn nổi danh hơn và từng chuyển lên thành phố sinh sống. Chỉ không biết vì lý do gì sau này lại quay về làng, sống bằng nghề làm mộc như trước.
Tuy nhiên, ký ức này cũng khiến Ứng Nguyên Tinh nhận ra hình như ký ức của cậu chưa được tiếp nhận đầy đủ. Nếu không gặp Nguyên Hưu, có lẽ cậu cũng chẳng thể nhớ ra những chuyện này.
Nhưng Ứng Nguyên Tinh cũng không mấy để tâm. Dù sao chuyện này cũng chẳng phải vấn đề gì lớn. Nguyên chủ trước đây không ở quê lâu, dù là người cùng thôn thì cũng chẳng hiểu rõ về cậu ta, nên dù có hành xử khác lạ thì đối phương cũng sẽ không nghi ngờ gì nhiều.
Chỉ là... hình như cậu chưa từng báo tin với làng là mình sẽ trở về thì phải?
“Dựa vào biểu hiện của cậu ta, khả năng này là lớn nhất.”
Có người hít vào một hơi lạnh. Trò chơi cứu thế đã chọn biết bao nhiêu tuyển thủ nhưng trường hợp như thế này thì thật sự chưa từng xảy ra.
So với tình huống hiện tại, họ thà rằng Ứng Nguyên Tinh là vì nhát gan nên mới trốn khỏi công ty Hồng Tinh còn hơn. Nếu không, cho dù bây giờ có cử người đi cứu, thì quãng thời gian vừa qua cũng đã có vô số cơ hội khiến cậu bỏ mạng rồi.
“Vậy giờ cậu ta đột nhiên xuất hiện ở một nơi xa lạ, mang một thân phận xa lạ, thì sẽ nghĩ là chuyện gì đang xảy ra?” Có người hỏi.
“Chắc là tưởng mình xuyên không rồi, nếu không thì không thể chấp nhận nhanh đến vậy được.” Có người đáp.
“Trước mắt hãy điều tra xem Ứng Nguyên Tinh định đi đâu và xem quanh đó có tuyển thủ nào gần không. Phát một nhiệm vụ thông báo cho cậu ta biết tình hình thật sự và phần thưởng tạm thời là một món quỷ vật.” Tổ trưởng trầm mặc giây lát rồi lên tiếng.
Còn sau khi biết được sự thật, Ứng Nguyên Tinh sẽ làm gì, thì bọn họ không quản được nữa chỉ có thể dựa vào bản thân cậu.
Nếu như Ứng Nguyên Tinh vẫn còn ở công ty Hồng Tinh, vì giá trị tiềm năng của cậu thì Cục Ánh Sáng còn có thể huy động một vài tuyển thủ để bảo vệ. Nhưng bây giờ, Ứng Nguyên Tinh đã không còn bất kỳ lợi ích gì để hấp dẫn người khác nữa.
Tuyển thủ bước vào trò chơi quỷ dị thì ba tháng mới có thể trở về hiện thực một lần, mà cũng chỉ được ở lại đúng một ngày. Có những tuyển thủ hoàn toàn không quan tâm đến thế giới hiện thực thì càng đừng nói đến Cục Ánh Sáng. Còn những người vẫn quan tâm đến xã hội thực tại thì càng không thể dễ dàng sai khiến họ đi làm gì.
Muốn Cục Ánh Sáng bỏ thêm công sức vì một người ư? Có muốn cũng chẳng làm được. Không chỉ vì tài nguyên quỷ vật ngày càng thiếu thốn, mà còn vì họ không thể làm thế. Bao nhiêu tuyển thủ của nước Hạ bước vào trò chơi quỷ dị rồi chết đi, Cục Ánh Sáng cũng không phái người đi cứu chỉ riêng nhiệm vụ có thưởng là một món quỷ vật lần này đã là một ngoại lệ lớn dành cho Ứng Nguyên Tinh rồi, không thể hơn được nữa.
...
Nghe thấy tiếng thông báo đến trạm dừng thì Ứng Nguyên Tinh mở mắt ra. Dù chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng cậu vẫn cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn một chút so với trước đó.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu mới phát hiện xe buýt đã chạy khá lâu. Cậu lên xe lúc hai giờ mà giờ thì có lẽ đã gần năm giờ chiều, mặt trời đã khuất đến lưng chừng núi.
Cửa xe mở ra, Ứng Nguyên Tinh đeo ba lô xuống xe, vừa đặt chân xuống trạm liền thấy một bóng người cao lớn đứng chờ.
“Là anh trai nhà họ Ứng sao?” Người kia mỉm cười rạng rỡ có làn da màu lúa mạch, đôi mắt hổ phách như mật ngọt nhìn qua tràn đầy sức sống.
“Tôi là Ứng Nguyên Tinh, cậu là?” Nghe đối phương hỏi, Ứng Nguyên Tinh lập tức đáp lời.
“Nhà tôi làm nghề thợ mộc ở sau núi, biết anh sắp về làng nên mẹ tôi vốn định ra đón anh, nhưng mấy hôm nay bận gấp một đơn hàng nên đành để tôi đi thay.” Thanh niên mỉm cười nói.
“À đúng rồi, còn chưa giới thiệu, tôi tên là Nguyên Hưu.”
Nghe Nguyên Hưu nói vậy, trong đầu Ứng Nguyên Tinh cũng dần hiện lên ký ức liên quan đến nhà họ Nguyên.
Nhà họ Nguyên là gia đình thợ mộc nổi tiếng trong cả vùng thậm chí có không ít người tìm đến xin học nghề. Nhưng người học giỏi nhất lại chính là con gái duy nhất của nhà họ Nguyên. Sau khi ông Nguyên qua đời, Nguyên Tương kế thừa tay nghề của cha, thậm chí còn nổi danh hơn và từng chuyển lên thành phố sinh sống. Chỉ không biết vì lý do gì sau này lại quay về làng, sống bằng nghề làm mộc như trước.
Tuy nhiên, ký ức này cũng khiến Ứng Nguyên Tinh nhận ra hình như ký ức của cậu chưa được tiếp nhận đầy đủ. Nếu không gặp Nguyên Hưu, có lẽ cậu cũng chẳng thể nhớ ra những chuyện này.
Nhưng Ứng Nguyên Tinh cũng không mấy để tâm. Dù sao chuyện này cũng chẳng phải vấn đề gì lớn. Nguyên chủ trước đây không ở quê lâu, dù là người cùng thôn thì cũng chẳng hiểu rõ về cậu ta, nên dù có hành xử khác lạ thì đối phương cũng sẽ không nghi ngờ gì nhiều.
Chỉ là... hình như cậu chưa từng báo tin với làng là mình sẽ trở về thì phải?
5
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
