0 chữ
Chương 5
Chương 5
Gã quản lý muốn nói cậu lùi ra, nhưng luồng áp lực kia quá mạnh khiến gã không thể thốt ra lời chỉ có thể trơ mắt nhìn Ứng Nguyên Tinh càng lúc càng gần. Chỉ nghe "rắc" một tiếng, cái ghế dưới mông không chịu nổi sụp đổ hoàn toàn.
Ứng Nguyên Tinh nhìn gã quản lý béo ục ịch đang bị kẹt trong đống ghế nát, không biết có nên kéo giúp không.
Vấn đề là nhìn trọng lượng thế kia chắc phải trên 100kg, mà sức cậu không đủ lỡ cố sức lại phát bệnh thì sao?
Nghĩ đến đây, Ứng Nguyên Tinh lùi lại một bước nói: “Quản lý, anh cố gắng lên tôi gọi cứu thương ngay đây!”
Nói xong, cậu định lấy điện thoại gọi cấp cứu. Nhưng vừa rút máy ra lại nhớ đến một số chuyện liền đổi sang dùng điện thoại của quản lý đặt trên bàn.
Khoảng cách kéo giãn khiến gã quản lý thấy nhẹ người, đang định gượng dậy thì nghe thấy lời Ứng Nguyên Tinh. Nhìn thấy cậu thật sự đang gọi cấp cứu thì gã gào lên: “Tôi không sao!”
Nhưng muộn rồi, cuộc gọi đã kết nối và đầu dây bên kia vang lên giọng nữ dịu dàng: “Xin chào quý khách, xe cấp cứu đang được điều đến xin hãy đứng nguyên tại chỗ...”
Vừa nghe thấy thân gã run lên, lập tức hét: “Hủy! Hủy ngay dịch vụ cấp cứu!”
“Quý khách xác nhận muốn hủy cấp cứu?” Giọng nữ kia không biết từ lúc nào đã mang theo vẻ cứng nhắc, lạnh lẽo rờn rợn.
“Xác nhận! Lập tức hủy!” Gã quản lý nằm ngửa hét lên, mặt mũi căng thẳng.
“Rất tiếc phải hủy nhiệm vụ cứu thương. Do quý khách gọi nhầm số, chiếm dụng tài nguyên cấp cứu, hóa đơn phạt sẽ được gửi đến sau. Mong lần sau có cơ hội phục vụ quý khách!”
Sau khi xác nhận đầu dây bên kia đã cúp gã mềm oặt ra đất, mặt trắng bệch. May mà chỉ bị phạt tiền chứ mà thật sự bị đưa đến bệnh viện, dù không bị moi nội tạng thì cũng mất nửa cái mạng mới ra nổi.
Tranh thủ lúc Ứng Nguyên Tinh vẫn còn cách xa, gã vội bật dậy động tác linh hoạt đến mức khiến Ứng Nguyên Tinh cũng phải ngạc nhiên.
Thằng nhóc này có gì đó...
Gã quản lý nhìn Ứng Nguyên Tinh đầy nghi ngờ. Áp lực khủng khϊếp khi nãy tuyệt đối không phải ảo giác.
“Quản lý?” Ứng Nguyên Tinh nghi hoặc.
“Cậu muốn về quê?” Gã cảm thấy vấn đề nằm ở cái gọi là “quê” của cậu.
Ứng Nguyên Tinh gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ông tôi để lại cho tôi một nông trại, tôi muốn về tiếp quản nó.”
Nói ra lời này, cậu cảm thấy khó tả vừa hưng phấn lại vừa lo lắng, không biết mình có làm được không.
Nhưng nghĩ đến cảnh sống ở thành phố, cậu cảm thấy về quê kiểu gì cũng đỡ hơn tiếp tục đi làm.
“Tôi nhớ quê cậu là...” Gã định nói tiếp thì bỗng khựng lại, gã vốn chẳng bao giờ nhớ quê của cấp dưới vậy mà lúc này lại nhớ?
Là một quỷ dị đầu óc nhạy bén, gã hiểu: mình đã bị cuốn vào một quỷ vực cấp cao, chắc chắn cao hơn cả Hồng Tinh, nếu không không thể nào thay đổi được ký ức của gã.
Nếu là trước đây, gã còn muốn nhân cơ hội này xử lý Ứng Nguyên Tinh. Nhưng giờ thì... gã chỉ mong cậu mau chóng rời khỏi công ty. Lỡ bị kéo vào quỷ vực cấp cao thật thì nguy to.
Huống hồ, có khi chẳng cần gã ra tay, Ứng Nguyên Tinh vào quỷ vực cao như thế kết cục có lẽ còn thảm hơn ở lại công ty.
Trước ánh mắt đột nhiên mang theo thương hại hoặc nói đúng hơn là vui sướиɠ khi thấy người gặp nạn của quản lý, Ứng Nguyên Tinh không hiểu gì. Nhưng thấy gã không ngăn cản mình đi làm thủ tục thôi việc, cậu cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, dù sao cũng sắp rời khỏi nơi này rồi quản lý nghĩ gì chẳng quan trọng.
...
Với sự “giúp đỡ” của quản lý, thủ tục nghỉ việc của Ứng Nguyên Tinh diễn ra vô cùng suôn sẻ. Cậu thậm chí còn nhận được mấy trăm đồng tiền lương của mấy ngày qua. Với người chỉ còn 50 đồng như cậu thì đây là cả một khoản tiền lớn.
Ứng Nguyên Tinh về nhà thu dọn hành lý, mua vài món cần thiết rồi ra bến xe bắt chuyếnđến thôn Đào Khê.
Cùng lúc đó, khán giả trong phòng livestream hoàn toàn sững sờ. Khi nghe Ứng Nguyên Tinh nói nghỉ việc họ hoảng, nhưng chưa đến mức tuyệt vọng. Dù sao mọi người đều biết: vào được công ty trong trò chơi quỷ dị thì khó mà nghỉ việc cũng không dễ, nên lựa chọn chỗ làm phải cực kỳ cẩn trọng.
Không biết bao nhiêu tân thủ đã vì chọn sai công ty mà chết thảm.
Họ cứ tưởng mình còn thời gian, chỉ cần tìm ra nơi làm việc của Ứng Nguyên Tinh trong lúc cậu đang nghỉ việc cho vài người đến khuyên ngăn là kịp.
Kết quả? Họ còn chưa bàn bạc xong kế hoạch, còn đang định gọi cho Cục Ánh Sáng hỗ trợ, thì Ứng Nguyên Tinh đã nghỉ việc thành công. Thậm chí còn nhận được lương.
Nếu đây là công ty khác thì khán giả chẳng bận tâm. Nhưng đây là Hồng Tinh, công ty mà họ mong chờ bao lâu nay.
Dù cậu có muốn nghỉ, chỉ cần kéo dài thêm vài ngày để người khác dùng “bàn đạp” đó chui vào Hồng Tinh thì cũng đã là cống hiến cực lớn rồi. Nhưng Ứng Nguyên Tinh lại nghỉ nhanh đến vậy.
Một số khán giả vừa nãy còn reo hò phấn khích thì giờ lại thất vọng tràn trề, thậm chí mắng chửi.
[Cậu ta nghỉ việc làm gì chứ? Không lẽ ở lại vài ngày nữa thì sẽ mất mạng à?]
[Có lẽ là phát hiện ra mình ở Hồng Tinh rồi]
[Ý gì? Không hiểu]
[Các cậu chỉ nhớ Hồng Tinh có ích thế nào mà quên mất danh tiếng tệ hại của nó rồi à? Trong sách giáo khoa về quỷ dị của Cục Ánh Sáng, Hồng Tinh là một trong những quỷ vực nguy hiểm nhất đấy]
[Bọn mình xem thì nghĩ làm sao lợi dụng được cậu ta, nhưng streamer là tân thủ đã phát hiện mình ở công ty nguy hiểm nhất, đương nhiên sẽ muốn bỏ chạy rồi]
[Ở lại vài ngày thôi mà, chờ người đến tiếp quản có được không?]
[Nói nghe dễ quá. Giờ bắt các cậu vào một quỷ vực bình thường, bảo đảm vài ngày sau có người đến cứu các cậu có dám không?]
Những lời này khiến nhiều người vốn đang phấn khích bỗng tỉnh táo lại, phòng livestream cũng yên ổn hơn hẳn. Dù vẫn có người bất mãn, nhưng số người lên tiếng hiểu cho Ứng Nguyên Tinh cũng tăng lên.
[Streamer đâu có biết tình hình bên ngoài, càng không biết có ai định đến thay cậu ấy nên nghĩ đến chuyện tự cứu là bản năng rồi]
[Nói có người đến cứu thì nghe hay đấy, nhưng ai biết chừng nào mới đến được. Trong trò chơi quỷ dị, di chuyển giữa các khu vực khó vô cùng]
[Nếu Cục Ánh Sáng chịu bỏ vốn lớn thì vài ngày là đến được. Nhưng trong trò chơi quỷ dị vài ngày đủ để xảy ra quá nhiều chuyện rồi. Với tân thủ giữ mạng vẫn là quan trọng nhất]
Thấy không khí bình luận dần dịu lại dưới sự dẫn dắt, đội ngũ điều phối hậu trường livestream mới thở phào nhẹ nhõm.
Ứng Nguyên Tinh nhìn gã quản lý béo ục ịch đang bị kẹt trong đống ghế nát, không biết có nên kéo giúp không.
Vấn đề là nhìn trọng lượng thế kia chắc phải trên 100kg, mà sức cậu không đủ lỡ cố sức lại phát bệnh thì sao?
Nghĩ đến đây, Ứng Nguyên Tinh lùi lại một bước nói: “Quản lý, anh cố gắng lên tôi gọi cứu thương ngay đây!”
Nói xong, cậu định lấy điện thoại gọi cấp cứu. Nhưng vừa rút máy ra lại nhớ đến một số chuyện liền đổi sang dùng điện thoại của quản lý đặt trên bàn.
Khoảng cách kéo giãn khiến gã quản lý thấy nhẹ người, đang định gượng dậy thì nghe thấy lời Ứng Nguyên Tinh. Nhìn thấy cậu thật sự đang gọi cấp cứu thì gã gào lên: “Tôi không sao!”
Vừa nghe thấy thân gã run lên, lập tức hét: “Hủy! Hủy ngay dịch vụ cấp cứu!”
“Quý khách xác nhận muốn hủy cấp cứu?” Giọng nữ kia không biết từ lúc nào đã mang theo vẻ cứng nhắc, lạnh lẽo rờn rợn.
“Xác nhận! Lập tức hủy!” Gã quản lý nằm ngửa hét lên, mặt mũi căng thẳng.
“Rất tiếc phải hủy nhiệm vụ cứu thương. Do quý khách gọi nhầm số, chiếm dụng tài nguyên cấp cứu, hóa đơn phạt sẽ được gửi đến sau. Mong lần sau có cơ hội phục vụ quý khách!”
Sau khi xác nhận đầu dây bên kia đã cúp gã mềm oặt ra đất, mặt trắng bệch. May mà chỉ bị phạt tiền chứ mà thật sự bị đưa đến bệnh viện, dù không bị moi nội tạng thì cũng mất nửa cái mạng mới ra nổi.
Thằng nhóc này có gì đó...
Gã quản lý nhìn Ứng Nguyên Tinh đầy nghi ngờ. Áp lực khủng khϊếp khi nãy tuyệt đối không phải ảo giác.
“Quản lý?” Ứng Nguyên Tinh nghi hoặc.
“Cậu muốn về quê?” Gã cảm thấy vấn đề nằm ở cái gọi là “quê” của cậu.
Ứng Nguyên Tinh gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ông tôi để lại cho tôi một nông trại, tôi muốn về tiếp quản nó.”
Nói ra lời này, cậu cảm thấy khó tả vừa hưng phấn lại vừa lo lắng, không biết mình có làm được không.
Nhưng nghĩ đến cảnh sống ở thành phố, cậu cảm thấy về quê kiểu gì cũng đỡ hơn tiếp tục đi làm.
“Tôi nhớ quê cậu là...” Gã định nói tiếp thì bỗng khựng lại, gã vốn chẳng bao giờ nhớ quê của cấp dưới vậy mà lúc này lại nhớ?
Nếu là trước đây, gã còn muốn nhân cơ hội này xử lý Ứng Nguyên Tinh. Nhưng giờ thì... gã chỉ mong cậu mau chóng rời khỏi công ty. Lỡ bị kéo vào quỷ vực cấp cao thật thì nguy to.
Huống hồ, có khi chẳng cần gã ra tay, Ứng Nguyên Tinh vào quỷ vực cao như thế kết cục có lẽ còn thảm hơn ở lại công ty.
Trước ánh mắt đột nhiên mang theo thương hại hoặc nói đúng hơn là vui sướиɠ khi thấy người gặp nạn của quản lý, Ứng Nguyên Tinh không hiểu gì. Nhưng thấy gã không ngăn cản mình đi làm thủ tục thôi việc, cậu cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, dù sao cũng sắp rời khỏi nơi này rồi quản lý nghĩ gì chẳng quan trọng.
...
Với sự “giúp đỡ” của quản lý, thủ tục nghỉ việc của Ứng Nguyên Tinh diễn ra vô cùng suôn sẻ. Cậu thậm chí còn nhận được mấy trăm đồng tiền lương của mấy ngày qua. Với người chỉ còn 50 đồng như cậu thì đây là cả một khoản tiền lớn.
Ứng Nguyên Tinh về nhà thu dọn hành lý, mua vài món cần thiết rồi ra bến xe bắt chuyếnđến thôn Đào Khê.
Cùng lúc đó, khán giả trong phòng livestream hoàn toàn sững sờ. Khi nghe Ứng Nguyên Tinh nói nghỉ việc họ hoảng, nhưng chưa đến mức tuyệt vọng. Dù sao mọi người đều biết: vào được công ty trong trò chơi quỷ dị thì khó mà nghỉ việc cũng không dễ, nên lựa chọn chỗ làm phải cực kỳ cẩn trọng.
Không biết bao nhiêu tân thủ đã vì chọn sai công ty mà chết thảm.
Họ cứ tưởng mình còn thời gian, chỉ cần tìm ra nơi làm việc của Ứng Nguyên Tinh trong lúc cậu đang nghỉ việc cho vài người đến khuyên ngăn là kịp.
Kết quả? Họ còn chưa bàn bạc xong kế hoạch, còn đang định gọi cho Cục Ánh Sáng hỗ trợ, thì Ứng Nguyên Tinh đã nghỉ việc thành công. Thậm chí còn nhận được lương.
Nếu đây là công ty khác thì khán giả chẳng bận tâm. Nhưng đây là Hồng Tinh, công ty mà họ mong chờ bao lâu nay.
Dù cậu có muốn nghỉ, chỉ cần kéo dài thêm vài ngày để người khác dùng “bàn đạp” đó chui vào Hồng Tinh thì cũng đã là cống hiến cực lớn rồi. Nhưng Ứng Nguyên Tinh lại nghỉ nhanh đến vậy.
Một số khán giả vừa nãy còn reo hò phấn khích thì giờ lại thất vọng tràn trề, thậm chí mắng chửi.
[Cậu ta nghỉ việc làm gì chứ? Không lẽ ở lại vài ngày nữa thì sẽ mất mạng à?]
[Có lẽ là phát hiện ra mình ở Hồng Tinh rồi]
[Ý gì? Không hiểu]
[Các cậu chỉ nhớ Hồng Tinh có ích thế nào mà quên mất danh tiếng tệ hại của nó rồi à? Trong sách giáo khoa về quỷ dị của Cục Ánh Sáng, Hồng Tinh là một trong những quỷ vực nguy hiểm nhất đấy]
[Bọn mình xem thì nghĩ làm sao lợi dụng được cậu ta, nhưng streamer là tân thủ đã phát hiện mình ở công ty nguy hiểm nhất, đương nhiên sẽ muốn bỏ chạy rồi]
[Ở lại vài ngày thôi mà, chờ người đến tiếp quản có được không?]
[Nói nghe dễ quá. Giờ bắt các cậu vào một quỷ vực bình thường, bảo đảm vài ngày sau có người đến cứu các cậu có dám không?]
Những lời này khiến nhiều người vốn đang phấn khích bỗng tỉnh táo lại, phòng livestream cũng yên ổn hơn hẳn. Dù vẫn có người bất mãn, nhưng số người lên tiếng hiểu cho Ứng Nguyên Tinh cũng tăng lên.
[Streamer đâu có biết tình hình bên ngoài, càng không biết có ai định đến thay cậu ấy nên nghĩ đến chuyện tự cứu là bản năng rồi]
[Nói có người đến cứu thì nghe hay đấy, nhưng ai biết chừng nào mới đến được. Trong trò chơi quỷ dị, di chuyển giữa các khu vực khó vô cùng]
[Nếu Cục Ánh Sáng chịu bỏ vốn lớn thì vài ngày là đến được. Nhưng trong trò chơi quỷ dị vài ngày đủ để xảy ra quá nhiều chuyện rồi. Với tân thủ giữ mạng vẫn là quan trọng nhất]
Thấy không khí bình luận dần dịu lại dưới sự dẫn dắt, đội ngũ điều phối hậu trường livestream mới thở phào nhẹ nhõm.
7
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
