0 chữ
Chương 4
Chương 4
Cứ xem thử lá thư viết gì đi!
Nội dung thư rất ngắn nhưng khiến Ứng Nguyên Tinh kinh ngạc tột độ. Dù cách diễn đạt có hơi khác và tên người tên đất cũng đã thay đổi, nhưng về bản chất... chẳng phải chính là bức thư mà ông nội để lại trong game Stardew Valley mà cậu từng chơi sao?
Nếu là game khác cậu còn chưa chắc nhưng Stardew Valley thì khác, Ứng Nguyên Tinh rảnh rỗi là chơi nên lời thoại mở đầu game cậu thuộc nằm lòng làm sao mà nhầm được?
Vậy rốt cuộc đây là thế giới thực bình thường hay là thế giới game?
Nếu nói là game thì cảm giác “không đúng chỗ” mà cậu từng có trước đây bỗng dưng nhẹ đi rất nhiều. Vì nếu là thế giới thật thì mọi chuyện đều quá hoang đưthì, nhưng nếu là thế giới game thì lại hợp lý chỉ là một game tối tăm u ám mà thôi, vẫn còn nhẹ chán so với nhiều thế giới quái dị khác.
Chỉ là... cậu thật sự không muốn ở lại nơi này thêm chút nào nữa.
Không có lựa chọn thì đành chịu, nhưng giờ rõ ràng cậu có một lối thoát khác.
Dù trong lòng kích động nhưng Ứng Nguyên Tinh vẫn cẩn thận tra cứu thông tin về “thôn Đào Khê” trên mạng. Thông tin không nhiều nhưng vài mẩu tin rò rỉ lại cho thấy nơi đó khá ổn.
Dựa vào ký ức của nguyên chủ thì thôn Đào Khê quả thực không tệ. Dù nguyên chủ không ở đó nhiều, lần về gần nhất là trước khi ông nội qua đời nhưng ấn tượng về thôn vẫn rất tốt, dân làng cũng xem như thân thiện.
Tất nhiên, nếu so với sự thân thiện của thế giới bình thường thì có hơi kém, nhưng trong thế giới này nơi đạo đức bị xói mòn thì đã tính là “thân thiện” lắm rồi.
Không hiểu vì sao vừa nãy thì tim cậu mỗi lúc một đau và cơn đau lan cả sang bên ngực trái. Nhưng khi đọc nội dung thư cảm giác nhói buốt ấy lại biến mất.
“Cảm xúc ảnh hưởng lớn vậy luôn à...” Ứng Nguyên Tinh có hơi bất ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều nên cứ cầm thư ngắm nghía hy vọng sẽ tìm thấy nút bấm nào đó để truyền tống thẳng đến thôn Đào Khê, dù gì trong game đọc thư xong là dịch chuyển luôn.
Nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy nút nào xuất hiện cả.
Khoan đã!
Ứng Nguyên Tinh nhớ ra số tiền trong túi mình. Cậu tra tuyến đường đi đến thôn Đào Khê, đúng 2 giờ có chuyến xe liên tỉnh và giá vé vừa đúng 50 đồng.
Sự trùng hợp này càng khiến Ứng Nguyên Tinh chắc chắn: tám chín phần là cậu đã xuyên vào một thế giới giống như game rồi.
Nếu đây thật sự là Stardew Valley dù là phiên bản hiện thực hóa...
Đôi mắt vốn vô hồn vì công việc của Ứng Nguyên Tinh bỗng sáng rực mang theo đầy kỳ vọng, cậu lập tức đứng dậy đi tìm quản lý xin nghỉ việc.
...
[Khoan đã, chuyện gì xảy ra thế này, sao tự nhiên lại nghỉ việc?]
Cả phòng livestream choáng váng. Bọn họ còn đang mơ mộng viễn cảnh nhờ có Ứng Nguyên Tinh làm “nội gián” mà từ từ chiếm lĩnh Hồng Tinh, ai ngờ vừa chớp mắt người ta đã đi nộp đơn xin nghỉ, nói là... về quê?
Cái quái gì thế này?
Do Ứng Nguyên Tinh vẫn luôn chăm chỉ làm việc mà cảnh làm việc thì vô cùng nhàm chán nên rất nhiều người xem livestream chỉ để chat, không hề để ý đến tiến triển nội dung. Đến khi nghe cậu nói xin nghỉ việc thì ai nấy đều ngơ ngác.
Họ mới xem được một lúc thôi mà không lẽ đã mấy ngày trôi qua rồi sao?
“Cậu muốn nghỉ việc?” Quản lý liếc nhìn Ứng Nguyên Tinh. Công ty Hồng Tinh không phải nơi muốn vào là vào muốn ra là ra.
Gã quản lý nheo mắt đánh giá Ứng Nguyên Tinh từ đầu đến chân. Gã thích ăn thịt mỡ, vốn không định ăn thịt cậu ngay vì nhìn cậu gầy như que củi thế kia ăn cũng chẳng ngon. Nhưng giờ cậu lại chủ động xin nghỉ, chẳng phải đã đưa cớ cho gã rồi sao? Không ăn thì uổng quá.
Thôi vậy, cứ ăn trước một cái chân đi, dù sao thì thịt cũng nhiều hơn.
Gã nhìn ra Ứng Nguyên Tinh chắc chưa từng bị quỷ dị nào “ăn” qua nên hương vị thuần nguyên nhất. Dù nhiều quỷ dị nói phần cơ thể mọc lại có mùi vị giống hệt ban đầu, nhưng gã tự nhận mình là kẻ sành ăn trong giới quỷ, thấy rằng chỉ có “thịt nguyên bản” mới ngon, phần mọc lại ăn như thịt công nghiệp mất hết phong vị.
Đặc biệt là tưởng tượng đến vẻ mặt đau đớn của Ứng Nguyên Tinh khi bị ăn thịt, gã không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Gã vừa định ra tay thì nhận ra không đúng. Ứng Nguyên Tinh là người mà công ty đã ký hợp đồng. Trong phạm vi quỷ vực Hồng Tinh, gã với tư cách là quản lý có quyền áp chế tuyệt đối. Nhưng lúc này...
Gã cố gắng bước lên phía trước, vậy mà không thể tiến lại gần Ứng Nguyên Tinh dù chỉ nửa bước.
“Quản lý?” Thấy quản lý đứng dậy mặt đỏ bừng, Ứng Nguyên Tinh hơi khó hiểu theo phản xạ bước lại gần. Chẳng lẽ bị bệnh?
Quản lý còn chưa kịp ngăn lại thì một luồng uy lực vô hình đã ập đến đè gã ngồi bẹp xuống ghế. Trong mắt Ứng Nguyên Tinh, quản lý rõ ràng là bệnh đến mức đứng không vững càng lo lắng lại tiến đến gần hơn.
Nội dung thư rất ngắn nhưng khiến Ứng Nguyên Tinh kinh ngạc tột độ. Dù cách diễn đạt có hơi khác và tên người tên đất cũng đã thay đổi, nhưng về bản chất... chẳng phải chính là bức thư mà ông nội để lại trong game Stardew Valley mà cậu từng chơi sao?
Nếu là game khác cậu còn chưa chắc nhưng Stardew Valley thì khác, Ứng Nguyên Tinh rảnh rỗi là chơi nên lời thoại mở đầu game cậu thuộc nằm lòng làm sao mà nhầm được?
Vậy rốt cuộc đây là thế giới thực bình thường hay là thế giới game?
Nếu nói là game thì cảm giác “không đúng chỗ” mà cậu từng có trước đây bỗng dưng nhẹ đi rất nhiều. Vì nếu là thế giới thật thì mọi chuyện đều quá hoang đưthì, nhưng nếu là thế giới game thì lại hợp lý chỉ là một game tối tăm u ám mà thôi, vẫn còn nhẹ chán so với nhiều thế giới quái dị khác.
Không có lựa chọn thì đành chịu, nhưng giờ rõ ràng cậu có một lối thoát khác.
Dù trong lòng kích động nhưng Ứng Nguyên Tinh vẫn cẩn thận tra cứu thông tin về “thôn Đào Khê” trên mạng. Thông tin không nhiều nhưng vài mẩu tin rò rỉ lại cho thấy nơi đó khá ổn.
Dựa vào ký ức của nguyên chủ thì thôn Đào Khê quả thực không tệ. Dù nguyên chủ không ở đó nhiều, lần về gần nhất là trước khi ông nội qua đời nhưng ấn tượng về thôn vẫn rất tốt, dân làng cũng xem như thân thiện.
Tất nhiên, nếu so với sự thân thiện của thế giới bình thường thì có hơi kém, nhưng trong thế giới này nơi đạo đức bị xói mòn thì đã tính là “thân thiện” lắm rồi.
Không hiểu vì sao vừa nãy thì tim cậu mỗi lúc một đau và cơn đau lan cả sang bên ngực trái. Nhưng khi đọc nội dung thư cảm giác nhói buốt ấy lại biến mất.
Nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy nút nào xuất hiện cả.
Khoan đã!
Ứng Nguyên Tinh nhớ ra số tiền trong túi mình. Cậu tra tuyến đường đi đến thôn Đào Khê, đúng 2 giờ có chuyến xe liên tỉnh và giá vé vừa đúng 50 đồng.
Sự trùng hợp này càng khiến Ứng Nguyên Tinh chắc chắn: tám chín phần là cậu đã xuyên vào một thế giới giống như game rồi.
Nếu đây thật sự là Stardew Valley dù là phiên bản hiện thực hóa...
Đôi mắt vốn vô hồn vì công việc của Ứng Nguyên Tinh bỗng sáng rực mang theo đầy kỳ vọng, cậu lập tức đứng dậy đi tìm quản lý xin nghỉ việc.
[Khoan đã, chuyện gì xảy ra thế này, sao tự nhiên lại nghỉ việc?]
Cả phòng livestream choáng váng. Bọn họ còn đang mơ mộng viễn cảnh nhờ có Ứng Nguyên Tinh làm “nội gián” mà từ từ chiếm lĩnh Hồng Tinh, ai ngờ vừa chớp mắt người ta đã đi nộp đơn xin nghỉ, nói là... về quê?
Cái quái gì thế này?
Do Ứng Nguyên Tinh vẫn luôn chăm chỉ làm việc mà cảnh làm việc thì vô cùng nhàm chán nên rất nhiều người xem livestream chỉ để chat, không hề để ý đến tiến triển nội dung. Đến khi nghe cậu nói xin nghỉ việc thì ai nấy đều ngơ ngác.
Họ mới xem được một lúc thôi mà không lẽ đã mấy ngày trôi qua rồi sao?
“Cậu muốn nghỉ việc?” Quản lý liếc nhìn Ứng Nguyên Tinh. Công ty Hồng Tinh không phải nơi muốn vào là vào muốn ra là ra.
Gã quản lý nheo mắt đánh giá Ứng Nguyên Tinh từ đầu đến chân. Gã thích ăn thịt mỡ, vốn không định ăn thịt cậu ngay vì nhìn cậu gầy như que củi thế kia ăn cũng chẳng ngon. Nhưng giờ cậu lại chủ động xin nghỉ, chẳng phải đã đưa cớ cho gã rồi sao? Không ăn thì uổng quá.
Thôi vậy, cứ ăn trước một cái chân đi, dù sao thì thịt cũng nhiều hơn.
Gã nhìn ra Ứng Nguyên Tinh chắc chưa từng bị quỷ dị nào “ăn” qua nên hương vị thuần nguyên nhất. Dù nhiều quỷ dị nói phần cơ thể mọc lại có mùi vị giống hệt ban đầu, nhưng gã tự nhận mình là kẻ sành ăn trong giới quỷ, thấy rằng chỉ có “thịt nguyên bản” mới ngon, phần mọc lại ăn như thịt công nghiệp mất hết phong vị.
Đặc biệt là tưởng tượng đến vẻ mặt đau đớn của Ứng Nguyên Tinh khi bị ăn thịt, gã không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Gã vừa định ra tay thì nhận ra không đúng. Ứng Nguyên Tinh là người mà công ty đã ký hợp đồng. Trong phạm vi quỷ vực Hồng Tinh, gã với tư cách là quản lý có quyền áp chế tuyệt đối. Nhưng lúc này...
Gã cố gắng bước lên phía trước, vậy mà không thể tiến lại gần Ứng Nguyên Tinh dù chỉ nửa bước.
“Quản lý?” Thấy quản lý đứng dậy mặt đỏ bừng, Ứng Nguyên Tinh hơi khó hiểu theo phản xạ bước lại gần. Chẳng lẽ bị bệnh?
Quản lý còn chưa kịp ngăn lại thì một luồng uy lực vô hình đã ập đến đè gã ngồi bẹp xuống ghế. Trong mắt Ứng Nguyên Tinh, quản lý rõ ràng là bệnh đến mức đứng không vững càng lo lắng lại tiến đến gần hơn.
5
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
