TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 24
Chương 24

...

Khi Ứng Nguyên Tinh đến nhà trưởng thôn, cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm. Thấy cậu đến trưởng thôn cười híp mắt mời cậu vào ăn cùng.

Ứng Nguyên Tinh vốn định từ chối nhưng nghĩ lại trong nhà mình chẳng có gì, nếu không tranh thủ “ké” một bữa thì tối nay chỉ còn nước uống nước ngọt cầm hơi.

Thấy cậu ngồi xuống, trưởng thôn vui vẻ bảo bà nhà chuẩn bị thêm bát đũa.

Ứng Nguyên Tinh tò mò liếc nhìn bà cụ thì phát hiện lại khác với thiết lập trong game. Nhưng sau những gì đã trải qua, cậu đã quen dần với những chi tiết sai khác này. Dù vậy, vẫn không thể để người lớn tuổi phải phục vụ mình, nên chủ động đứng dậy phụ bưng bát đũa lên bàn.

“Tiểu Ứng à, cậu đến là có chuyện gì sao?” Trưởng thôn cười hỏi.

Ứng Nguyên Tinh vội vàng nêu thắc mắc: “Trưởng thôn, làng mình... không có tiệm rèn hay tiệm đồ câu à?”

Trưởng thôn ngẩng đầu liếc cậu một cái, chậm rãi nói: “Trước kia thì có...”

Ứng Nguyên Tinh cứng người. Nghe câu này thấy quen quá, đừng nói là... không thể nào tiệm rèn với tiệm câu cá thì liên quan gì đến công ty Hồng Tinh chứ?

“Về sau tiệm rèn bị cháy lớn, bác thợ rèn chết trong lửa.”

“Còn ông lão làm nghề câu cá thì bị cá lớn kéo xuống nước, chết đuối.”

Trưởng thôn nói chậm rãi, ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ chiếu lên gương mặt ông ấy khiến làn da hằn sắc úa vàng, mơ hồ mang theo vài phần quỷ dị.

Nhưng Ứng Nguyên Tinh hoàn toàn không để tâm đến biểu cảm của ông ấy, trong đầu chỉ văng vẳng một suy nghĩ: Không lẽ mình xuyên vào phiên bản game giả? Cảnh quen thuộc thì giống y chang, còn những chỗ khác thì... chẳng liên quan chút nào luôn?

“Nhưng... cũng không phải là không gặp được hai người họ đâu. Nghe nói đến nửa đêm, oan hồn của họ sẽ quay lại căn nhà cũ. Nếu lúc đó cậu...” Trưởng thôn nói tiếp.

“Giữa đêm là mấy giờ vậy ạ?” Ứng Nguyên Tinh hỏi.

“Sau mười hai giờ khuya.” Trưởng thôn đáp.

Mười hai giờ?

Vậy đêm nay phải thử mới được. Nếu sau hai giờ khuya mà vẫn không bị ngất xỉu thì cậu có thể làm việc xuyên đêm rồi.

Còn về chuyện oan hồn gì đó... Ứng Nguyên Tinh nắm chặt nắm tay nghĩ cho dù là ma, miễn làm được việc thì đều phải làm việc cho cậu hết!

Thấy cậu có vẻ đặc biệt hứng thú, trưởng thôn nói: “Ăn xong tôi dẫn cậu đi xem một chút.”

Ứng Nguyên Tinh lập tức gật đầu đồng ý.

Trong lúc hai người trò chuyện thì món ăn cuối cùng trong bếp cũng đã nấu xong. Ứng Nguyên Tinh nhanh chân vào giúp bưng lên.

Lúc mới vào nhà, cậu còn chưa thấy đói. Nhưng ngồi một lúc thì mùi thơm của thức ăn khiến bụng réo ùng ục. Cậu không nhịn được gắp ngay một đũa thức ăn bỏ vào miệng... rồi đứng hình.

Hương vị này là...

“Tiểu Ứng, sao vậy? Món ăn không hợp khẩu vị cậu à?” Bà cụ nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt có phần sắc nhọn.

Đối mặt với câu hỏi của bà ấy, Ứng Nguyên Tinh trầm mặc hồi lâu không biết phải trả lời thế nào. Dù sao thì cũng đang ăn cơm nhà người ta chẳng lẽ lại chê không ngon? Nhưng mà kêu ngon thì cậu lại thấy... lương tâm cắn rứt.

Thật sự khó mà diễn tả hương vị này là gì có vị của rau, nhưng hoàn toàn không có hương vị thức ăn. So với món này, ổ bánh mì cứng như gỗ cậu ăn hồi chiều còn được tính là mỹ vị.

Trưởng thôn nhìn cậu đầy nghi ngờ. Ông mời Ứng Nguyên Tinh ở lại ăn cơm là để thử đối phương, còn đặc biệt bảo vợ dùng món quỷ thực cao cấp quý hiếm mà ông ấy cất giấu để nấu. Đại đa số dị vật ăn vào sẽ bị quỷ khí xáo trộn ít nhiều.

Nhưng Ứng Nguyên Tinh lại hoàn toàn không có phản ứng gì. Chỉ có hai khả năng: Hoặc là cậu mạnh đến mức hấp thụ được quỷ thực cao cấp trong chớp mắt, hoặc là... không hấp thụ được chút nào, tức là người thường.

Nếu cậu là người thường...

Đôi mắt trưởng thôn dần dần ánh lên màu xanh lá, hiện rõ vẻ thèm thuồng.

Còn Ứng Nguyên Tinh thì nhìn thanh thể lực của mình vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: Thanh thể lực của cậu đang tăng lên! Không chỉ hồi phục thể lực mà cả giới hạn trên cũng được nâng cao, dù chỉ là một điểm nhưng cũng chỉ mới ăn có một đũa mà thôi!

Ứng Nguyên Tinh liếc nhìn đám thức ăn trên bàn, cảm thấy như sắp hạnh phúc đến ngất xỉu.

“Tiểu Ứng?” Trưởng thôn gọi.

“Trưởng thôn ơi, tay nghề của vợ ngài cũng quá đỉnh rồi! Tôi... tôi chưa bao giờ được ăn món nào ngon như thế này, tôi có thể ăn thêm... một ít, ít, ít nữa không ạ?” Ứng Nguyên Tinh xúc động nói.

6

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.