TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Chương 13

Thế nhưng... một “người” bình thường sao có thể bế được Nguyên Hưu? Chẳng lẽ do ông ấy sống trong làng quá lâu, nên không hiểu phong tục ngoài kia nữa?

Nhưng rất nhanh, trưởng thôn đã phủ định suy đoán này. Dù thế giới bên ngoài có thay đổi đi nữa thì ông ấy vẫn biết đôi chút về Nguyên Hưu. Người đó tuyệt đối không phải loại dễ gần, sao có thể để mặc người khác làm như vậy?

Trừ phi... Nguyên Hưu cũng không thể phản kháng.

Nhận ra điểm này, lại nghĩ đến một vài chuyện trước kia, ánh mắt trưởng thôn nhìn Ứng Nguyên Tinh càng trở nên thận trọng hơn.

Ứng Nguyên Tinh hoàn toàn không biết trưởng thôn đang tự bổ não những gì, chỉ cảm thấy nụ cười của ông ấy hình như có hơi gượng gạo. Đến khi nhận ra ánh mắt trưởng thôn đang dừng trên người mình thì cậu mới phát hiện ra bản thân vẫn còn đang bế Nguyên Hưu nên vội vàng thả đối phương xuống.

Nguyên Hưu vừa chạm đất, sức mạnh bị cậu đè nén lập tức tan biến. Cậu ta liếc mắt nhìn Ứng Nguyên Tinh như thể đối phương dường như hoàn toàn không ý thức được mình vừa làm ra chuyện gì kinh thiên động địa, vẫn đang nhàn nhã trò chuyện với trưởng thôn.

Trưởng thôn thì lại vô cùng biết điều, ánh mắt dính chặt lấy Ứng Nguyên Tinh tuyệt nhiên không dám liếc sang phía Nguyên Hưu lấy một lần. Chỉ tiếc, không phải thứ gì trong làng cũng biết điều như vậy.

Nguyên Hưu ngẩng đầu nhìn về phía trong làng, những ánh mắt ban nãy đang hướng về phía cậu ta lập tức biến mất. Trong làng vang lên vài tiếng kêu kỳ quái.

“Ơ? Cái gì vậy?” Ứng Nguyên Tinh bị mấy tiếng động đó thu hút sự chú ý, tò mò hỏi.

“Có người nuôi chút gia súc, không lo gϊếŧ sớm lại còn để nó quấy rầy dân làng vào ban đêm.” Còn chưa kịp để trưởng thôn trả lời thì Nguyên Hưu đã lên tiếng.

Mắt Ứng Nguyên Tinh sáng rực vì niềm vui lớn nhất trong game trồng trọt chính là trồng cây và chăn nuôi! Dù nuôi thú ngoài đời thật có thể vất vả hơn trong game, nhưng bù lại còn được chạm vào đám động vật lông mềm mịn nữa chứ.

Trước đây Ứng Nguyên Tinh luôn muốn nuôi vài con vật nhỏ nhưng lại không có cơ hội. Hàng ngày đi làm tăng ca, nhà thuê thì chủ không cho nuôi thú cưng khiến cậu đành phải lên mạng xem video nuôi thú, xem clip động vật trang trại cho đỡ thèm. Nhưng bây giờ thì khác rồi cậu đã thừa kế một nông trại, muốn nuôi gì chẳng được!

Hơn nữa, vì cậu xuyên vào một trò chơi nông trại nên rất có thể những phiền phức khi nuôi động vật trong đời thực cũng sẽ không còn, chỉ còn lại niềm vui thu hoạch và vuốt ve đám động vật lông mềm mà thôi.

Ứng Nguyên Tinh suýt nữa thì không kìm được muốn hỏi ngay chuyện mua gia súc, nhưng khi thấy vẻ mặt chán ghét của Nguyên Hưu đối với nơi này, cậu đành nuốt câu hỏi trở lại.

Dù sao cũng ở ngay trong làng, đâu cần vội hỏi lúc này.

...

Sau khi đưa Ứng Nguyên Tinh về làng thì nhiệm vụ của Nguyên Hưu cũng xem như hoàn thành. Nếu là trước kia, cậu ta còn có hứng thú ở lại tìm chút niềm vui. Nhưng bây giờ, chính cậu ta lại trở thành niềm vui của kẻ khác thì làm sao còn muốn ở lại.

Chào tạm biệt Ứng Nguyên Tinh một tiếng, Nguyên Hưu liếc nhìn ra ngoài làng với vẻ hơi cau mày rồi xoay người rời đi.

Ứng Nguyên Tinh thuận theo ánh mắt cậu ta nhìn ra, chỉ thấy sương mù bên ngoài làng hình như lại dày thêm một tầng. Mà nơi Nguyên Hưu nhìn tới giữa những bóng cây lờ mờ trong ánh sáng u ám, dường như có một mảng màu đặc biệt tối.

Nhưng sương mù quá dày mà ánh sáng lại yếu nên Ứng Nguyên Tinh cũng không dám chắc có phải mình nhìn nhầm không.

“Tiểu Ứng, đi thôi, tôi đưa cậu đến trang trại của ông nội cậu.” Trưởng thôn cười tươi nói rồi dẫn đường đi trước. Ứng Nguyên Tinh lập tức bước theo sau.

Dù gì cậu cũng biết đường, nhưng đó là ký ức từ hơn mười năm trước ai biết bố cục trong làng có thay đổi gì không?

Chỉ là trên đường đi, Ứng Nguyên Tinh phát hiện những ngôi nhà gần cổng làng thì còn đỡ nhìn vẫn có người ở. Nhưng càng đến gần khu vực nơi trang trại trong trí nhớ thì nhà cửa lại càng đổ nát hoang tàn, rõ ràng đã lâu không có ai sinh sống.

Không đúng cũng không hẳn là vậy, có một căn nhà lập tức thu hút sự chú ý của Ứng Nguyên Tinh. Những căn khác thì hoặc không bật đèn hoặc chỉ bật vài ngọn, còn riêng căn này vừa nhìn qua liền có cảm giác như tất cả các phòng đều đang sáng đèn.

“Trưởng thôn, đó là nhà ai vậy ạ?” Ứng Nguyên Tinh tò mò hỏi.

“Đó là nhà họ Chúc cũng coi như là hàng xóm với cậu đấy” trưởng thôn đáp. “Đi thêm một đoạn nữa, toàn bộ đất đai phía trước đều là của nhà cậu.”

5

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.