TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12

“Thử lại lần nữa.” Ứng Nguyên Tinh trầm giọng nói.

Thấy cậu vẫn không nản, Nguyên Hưu đứng dậy chuẩn bị lại nằm sấp thêm lần nữa. Nhưng cậu ta chỉ định phối hợp một lần này thôi vì cậu ta vốn không thích diễn đi diễn lại cùng một vở kịch.

“Không phải như thế.” Ứng Nguyên Tinh ngăn lại, một tay vòng qua nách Nguyên Hưu tay còn lại luồn qua sau đầu gối, dùng sức nhấc bổng đối phương lên.

Thành công rồi!

Ứng Nguyên Tinh thử nâng một chút cảm giác nhẹ tênh như đang ôm một đám bông mềm mại chẳng tốn chút sức lực nào, hoàn toàn khác với cảm giác nặng như chì khi nãy.

Bị Ứng Nguyên Tinh bế lên như vậy, đầu óc Nguyên Hưu bỗng chốc trống rỗng. Cậu ta vốn nghĩ cú sốc vừa rồi là lần cuối, ai ngờ lại tiếp tục bị một đòn “sét đánh cấp cao”.

Không chỉ mình Nguyên Hưu, khán giả trong phòng livestream cũng đều choáng váng. Khu bình luận im lặng đến khó tin một lúc lâu mới có dòng xuất hiện.

[Khoan đã, cái này... không phải là...]

[Dù biết hành động của streamer luôn bất ngờ, nhưng cái này đúng là bất ngờ đến vô lý luôn.]

[Tôi nghi streamer kích hoạt được kỹ năng liên quan đến sức mạnh.]

[Nếu gặp quái vật có hình thể thì kỹ năng này còn dùng được, nhưng lỡ là quái vô hình thì...]

[Làm thế này liệu có chọc giận quỷ dị không? Streamer chẳng phải xong đời rồi sao?]

Tất cả mọi người đều hồi hộp nhìn chằm chằm vào màn hình, sợ rằng Nguyên Hưu sẽ đột ngột trở mặt rồi diễn một màn “xé xác streamer”. Nhưng trên màn hình, Nguyên Hưu lại chẳng phản kháng gì chỉ ngoan ngoãn để cho Ứng Nguyên Tinh bế đi, khiến khán giả đều chết lặng.

Trên màn hình, Ứng Nguyên Tinh bế Nguyên Hưu rồi men theo ánh sáng phía trước, nhanh chóng đến được cổng làng.

Hiển nhiên, cửa ải này đã vượt qua rồi.

[Không phải chứ, quỷ dị bây giờ tính tình tốt đến thế à?] Có người kinh ngạc kêu lên.

[Không hiểu gì luôn... nhưng đừng dại mà bắt chước thử là chết thật đấy.]

[Tự nhiên cảm thấy streamer này đúng là có thể sống sót, dù gì thì cũng đâu phải ai cũng bế công chúa được quỷ dị chứ.]

[Rõ ràng lúc nãy cõng không nổi, sao bế kiểu công chúa lại được? Chẳng lẽ liên quan đến kỹ năng?]

[Bên Cục Ánh Sáng phụ trách ghi nhận năng lực thí sinh chắc đang loạn não luôn, không phân tích nổi đây là năng lực gì?]

[Cạn lời rồi... mấy streamer khác thoát khỏi một kiếp nạn thì ít ra còn được nghỉ xả hơi chút, còn ở chỗ streamer này thì đúng là từng giây từng phút đều chẳng yên nổi.]

Trưởng thôn đang đứng ở cổng làng chờ “người được mời” đến. Qua màn sương mù, ông ấy thấy có bóng người đang tiến lại hình như hình dáng hơi kỳ quái nhưng ông ấy đã thấy quá nhiều thứ hình thù kỳ dị rồi, thân hình có lạ mấy cũng chẳng làm ông ấy kinh ngạc nổi. Ông ấy nở nụ cười hiền hòa bước ra đón.

“Ứng...” Trưởng thôn vừa mở miệng, nhưng lời còn chưa kịp nói ra hết, đã đột ngột cứng họng.

Người đang tiến tới kia ông ấy chưa từng gặp chắc là “người được mời” mới đến. Nhưng... cái người đang được bế trong tay cậu chẳng phải là Nguyên Hưu sao?

Trong đầu trưởng thôn lập tức lướt qua vô số ký ức về những người từng đến làng: Có kẻ bắt cóc dân làng mang vào, có người đi một mình cũng có người bị ăn mất nửa người rồi mới bước vào, nhưng cái tình cảnh trước mắt này... đúng là lần đầu tiên ông ấy gặp phải.

Bước ra khỏi màn sương, Ứng Nguyên Tinh liếc mắt liền thấy ông lão đang đứng ở cổng làng theo phản xạ liền cất tiếng gọi: “Trưởng thôn.”

Nhưng... trưởng thôn trông như thế này sao?

Ứng Nguyên Tinh bỗng cảm thấy diện mạo đối phương có phần xa lạ. Thế nhưng rất nhanh cậu đã tự tìm được lý do để thuyết phục bản thân.

Lần cuối cùng thân xác nguyên chủ trở về làng đã là hơn mười năm trước, khi ông nội mất. Ngăn cách ngần ấy thời gian, cho dù là nguyên chủ thật sự quay lại có lẽ cũng sẽ cảm thấy xa lạ, huống chi ký ức mà cậu tiếp nhận cũng chẳng rõ ràng lắm.

Tiếng gọi này của Ứng Nguyên Tinh lại vô tình giúp trưởng thôn thoát khỏi tình cảnh đang mắt đối mắt với Nguyên Hưu. Dù Nguyên Hưu có tình huống gì đi nữa, ông ấy cũng không thể tiếp tục nhìn thêm được nữa.

Trưởng thôn lập tức nở nụ cười hiền hòa như thường lệ, quay sang nhìn Ứng Nguyên Tinh, vừa đáp lời: “Nhóc nhà họ Ứng, cháu về rồi đấy à” vừa cẩn thận quan sát cậu. Nhưng dù nhìn kiểu gì, đối phương vẫn trông giống một “người” bình thường.

5

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.