0 chữ
Chương 18
Chương 5.2
Các trưởng lão lần lượt phát biểu, trưởng lão nói xong thì tông chủ nói tiếp, lằng nhằng hai tiếng đồng hồ, từ lúc mặt trời mọc đến giữa trưa nắng gắt trên đầu. Nhan Chiêu đứng ngủ hai giấc, họ vẫn chưa nói xong.
Dưới bệ, các trưởng lão nhắm mắt nghỉ ngơi, đệ tử phía sau liên tục lau mồ hôi, lúc này Bộ Đông Hầu mới đi vào trọng tâm.
Bộ Đông Hầu nói: “Đại hội tiên môn đệ tử cần phải mang theo tín vật đặc biệt mới tham gia được, Vân Đỉnh Tiên Minh đã sắp xếp trước các cao thủ giấu mình trong giang hồ. Chỉ cần tìm được họ, khiêu chiến và đánh bại, các ngươi sẽ lấy được tín vật đại hội.”
Ông dừng giọng: “Ta đương nhiên hy vọng tại đại hội đệ tử tiên môn, đệ tử Phất Vân tông đều có tên trên bảng. Nhưng ta cũng có trách nhiệm nhắc nhở các ngươi, giang hồ hiểm ác, đao kiếm không có mắt, bất cứ lúc nào cũng phải cân nhắc sức mình, đừng ham cái lợi nhất thời, hiểu không?”
Các đệ tử đồng thanh hô lớn: “Hiểu!”
Nhan Chiêu không cho là đúng, nàng trợn trắng mắt. Trước khi chính thức xuống núi, tông chủ bảo các phong chủ phát cho đệ tử bản đồ, la bàn, vài lá bùa truyền âm và một ít vật tư tu luyện.
Những pháp khí cấp thấp này, đệ tử tu vi cao xem thường, nhưng tu vi quá thấp lại không dùng được, vừa vặn lại hợp với mấy tân đệ tử Trúc Cơ kỳ như Tất Lam.
Nhưng Nhan Chiêu ai đưa cũng không từ chối, đồ rách rưới gì đến tay nàng, nàng đều nhận.
Tiệc tiễn đưa tan, các đệ tử các phong còn giả vờ chào hỏi nhau, chúc tụng chuyến rèn luyện thuận lợi.
Nhan Chiêu không vướng bận, nàng là người đầu tiên đi xuống núi.
Bóng dáng nàng khuất dần trên con đường nhỏ giữa núi, Đàm Linh Tiên Tôn liếc Nguyên Dịch một cái: “Ngươi thật sự nỡ sao? Nàng là cháu ngoại ngươi đấy.”
Nguyên Dịch lột bỏ vẻ hiền lành ngày thường, mặt lạnh như dao: “Nếu không có Nhan Chiêu, Nguyên Thanh đã không chết. Ta là người tiên môn, phải nhìn xa trông rộng, không vui vì vật, không buồn vì mình. Ta, Nguyên Dịch, tuyệt không vì tình riêng mà đi theo vết xe đổ của Nguyên Thanh.”
Lời này lọt vào tai Bộ Đông Hầu, ông cảm thán thở dài: “Ngài thật đại nghĩa, nếu Nguyên Thanh Tiên Tôn có một nửa lòng dạ như ngài, đã không rơi vào kết cục ấy.”
---
Trên đường xuống núi, trước sau có người không nhanh không chậm theo sau Nhan Chiêu, cách nàng khoảng hơn một trượng.
Nhan Chiêu đột nhiên dừng bước, tiếng bước chân phía sau cũng ngừng lại.
Quay đầu nhìn, quả nhiên là nữ đệ tử lạc lõng kia.
Nhan Chiêu sắc mặt không tốt, dù chưa mở miệng, vẻ mặt nàng đã tỏ rõ chán ghét.
Tất Lam bị ánh mắt lạnh lùng của nàng nhìn đến không thoải mái, nhưng vẫn mang chút hy vọng lên tiếng: “Dưới chân núi yêu thú hoành hành, nguy hiểm khó lường, ta muốn cùng Nhan sư muội kết bạn đồng hành, để còn chiếu cố lẫn nhau.”
Nhan Chiêu thấy người này thật không hiểu nổi.
Lặp đi lặp lại kéo gần quan hệ, chọn ai không được lại muốn đi với nàng, để làm gì?
Huống chi, nàng không định tham gia cái đại hội đệ tử tiên môn gì đó, hôm nay rời Phất Vân tông, nàng sẽ không bao giờ quay lại.
Nàng nghĩ sao nói vậy: “Ta không cần bạn đồng hành.”
Tất Lam còn muốn khuyên: “Nhưng mà…”
Nhan Chiêu đã quay người đi, lạnh lùng ném lại một câu: “Đừng đi theo ta nữa.”
---
Vứt bỏ cái đuôi phía sau, Nhan Chiêu cuối cùng cũng thuận lợi xuống núi.
Chân núi Phất Vân tông có một rừng trúc rậm rạp, nghe nói khu rừng này do Tổ sư gia Phất Vân tông bố trí theo trận đồ ngũ hành bát quái, dễ ra nhưng khó vào.
Ngày sau khi các đệ tử rèn luyện trở về, đến gần khu rừng này, còn cần trưởng lão quen trận pháp ra đón.
Nhan Chiêu không để tâm chút nào.
Nàng tiếp tục đi ra ngoài rừng, bỗng thính tai khẽ động, nghe thấy tiếng cây cỏ kỳ lạ.
Chẳng bao lâu, một bóng trắng lao ra từ bụi cỏ, nhanh như chớp lướt qua trước mắt nàng.
Chốc lát sau, Nhan Chiêu nhìn rõ, đó là một con hồ ly.
Là một con hồ ly bạc hiếm, nó đẹp tuyệt trần, bộ lông trắng bạc dưới nắng tỏa ánh vàng nhạt.
Nhưng lông bụng nó dính máu, bước chân vội vã, hoảng loạn không chọn đường, như có người đuổi theo.
Nhan Chiêu ngẩng mắt, cảm nhận vài luồng hơi thở mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng nhanh chóng tiến gần.
Là hung thú mạnh hơn, hay là người?
Nhan Chiêu nghĩ, khả năng là người lớn hơn chút.
Dù sao, một con hồ ly nhỏ xinh đẹp thế này, chỉ có người mới có thể ra tay với nó.
Con hồ ly chạy không xa, bỗng đâm vào một bức tường không khí, bật ngược lại, ngã nhào một cái.
Nhan Chiêu dừng chân xem kịch.
Con đường phía trước bị sức mạnh vô hình chặn lại, hồ ly nhanh nhẹn bật dậy lên, không chút do dự vòng qua hướng khác.
Lần này, nó lao thẳng về phía Nhan Chiêu.
Tốc độ của hồ ly nhanh khủng khϊếp, Nhan Chiêu mắt thấy được nó, nhưng cơ thể không kịp phản ứng. Nàng chỉ cảm thấy vai trĩu xuống, con hồ ly “vèo” một cái chui vào cổ áo nàng, trốn vào lòng ngực nàng.
Trong rừng, vài bóng đen sắp xuất hiện, nhưng thoáng chốc đã biến mất không thấy tăm hơi.
Nhan Chiêu đợi một lúc, không thấy ai đến.
Nàng bĩu môi, cúi đầu, đưa tay nhéo một cục lông xù: “Hồ ly nhỏ, cái đuôi ngươi còn lộ ra ngoài kìa.”
Dưới bệ, các trưởng lão nhắm mắt nghỉ ngơi, đệ tử phía sau liên tục lau mồ hôi, lúc này Bộ Đông Hầu mới đi vào trọng tâm.
Bộ Đông Hầu nói: “Đại hội tiên môn đệ tử cần phải mang theo tín vật đặc biệt mới tham gia được, Vân Đỉnh Tiên Minh đã sắp xếp trước các cao thủ giấu mình trong giang hồ. Chỉ cần tìm được họ, khiêu chiến và đánh bại, các ngươi sẽ lấy được tín vật đại hội.”
Ông dừng giọng: “Ta đương nhiên hy vọng tại đại hội đệ tử tiên môn, đệ tử Phất Vân tông đều có tên trên bảng. Nhưng ta cũng có trách nhiệm nhắc nhở các ngươi, giang hồ hiểm ác, đao kiếm không có mắt, bất cứ lúc nào cũng phải cân nhắc sức mình, đừng ham cái lợi nhất thời, hiểu không?”
Nhan Chiêu không cho là đúng, nàng trợn trắng mắt. Trước khi chính thức xuống núi, tông chủ bảo các phong chủ phát cho đệ tử bản đồ, la bàn, vài lá bùa truyền âm và một ít vật tư tu luyện.
Những pháp khí cấp thấp này, đệ tử tu vi cao xem thường, nhưng tu vi quá thấp lại không dùng được, vừa vặn lại hợp với mấy tân đệ tử Trúc Cơ kỳ như Tất Lam.
Nhưng Nhan Chiêu ai đưa cũng không từ chối, đồ rách rưới gì đến tay nàng, nàng đều nhận.
Tiệc tiễn đưa tan, các đệ tử các phong còn giả vờ chào hỏi nhau, chúc tụng chuyến rèn luyện thuận lợi.
Nhan Chiêu không vướng bận, nàng là người đầu tiên đi xuống núi.
Bóng dáng nàng khuất dần trên con đường nhỏ giữa núi, Đàm Linh Tiên Tôn liếc Nguyên Dịch một cái: “Ngươi thật sự nỡ sao? Nàng là cháu ngoại ngươi đấy.”
Lời này lọt vào tai Bộ Đông Hầu, ông cảm thán thở dài: “Ngài thật đại nghĩa, nếu Nguyên Thanh Tiên Tôn có một nửa lòng dạ như ngài, đã không rơi vào kết cục ấy.”
---
Trên đường xuống núi, trước sau có người không nhanh không chậm theo sau Nhan Chiêu, cách nàng khoảng hơn một trượng.
Nhan Chiêu đột nhiên dừng bước, tiếng bước chân phía sau cũng ngừng lại.
Quay đầu nhìn, quả nhiên là nữ đệ tử lạc lõng kia.
Nhan Chiêu sắc mặt không tốt, dù chưa mở miệng, vẻ mặt nàng đã tỏ rõ chán ghét.
Tất Lam bị ánh mắt lạnh lùng của nàng nhìn đến không thoải mái, nhưng vẫn mang chút hy vọng lên tiếng: “Dưới chân núi yêu thú hoành hành, nguy hiểm khó lường, ta muốn cùng Nhan sư muội kết bạn đồng hành, để còn chiếu cố lẫn nhau.”
Lặp đi lặp lại kéo gần quan hệ, chọn ai không được lại muốn đi với nàng, để làm gì?
Huống chi, nàng không định tham gia cái đại hội đệ tử tiên môn gì đó, hôm nay rời Phất Vân tông, nàng sẽ không bao giờ quay lại.
Nàng nghĩ sao nói vậy: “Ta không cần bạn đồng hành.”
Tất Lam còn muốn khuyên: “Nhưng mà…”
Nhan Chiêu đã quay người đi, lạnh lùng ném lại một câu: “Đừng đi theo ta nữa.”
---
Vứt bỏ cái đuôi phía sau, Nhan Chiêu cuối cùng cũng thuận lợi xuống núi.
Chân núi Phất Vân tông có một rừng trúc rậm rạp, nghe nói khu rừng này do Tổ sư gia Phất Vân tông bố trí theo trận đồ ngũ hành bát quái, dễ ra nhưng khó vào.
Ngày sau khi các đệ tử rèn luyện trở về, đến gần khu rừng này, còn cần trưởng lão quen trận pháp ra đón.
Nhan Chiêu không để tâm chút nào.
Nàng tiếp tục đi ra ngoài rừng, bỗng thính tai khẽ động, nghe thấy tiếng cây cỏ kỳ lạ.
Chẳng bao lâu, một bóng trắng lao ra từ bụi cỏ, nhanh như chớp lướt qua trước mắt nàng.
Chốc lát sau, Nhan Chiêu nhìn rõ, đó là một con hồ ly.
Là một con hồ ly bạc hiếm, nó đẹp tuyệt trần, bộ lông trắng bạc dưới nắng tỏa ánh vàng nhạt.
Nhưng lông bụng nó dính máu, bước chân vội vã, hoảng loạn không chọn đường, như có người đuổi theo.
Nhan Chiêu ngẩng mắt, cảm nhận vài luồng hơi thở mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng nhanh chóng tiến gần.
Là hung thú mạnh hơn, hay là người?
Nhan Chiêu nghĩ, khả năng là người lớn hơn chút.
Dù sao, một con hồ ly nhỏ xinh đẹp thế này, chỉ có người mới có thể ra tay với nó.
Con hồ ly chạy không xa, bỗng đâm vào một bức tường không khí, bật ngược lại, ngã nhào một cái.
Nhan Chiêu dừng chân xem kịch.
Con đường phía trước bị sức mạnh vô hình chặn lại, hồ ly nhanh nhẹn bật dậy lên, không chút do dự vòng qua hướng khác.
Lần này, nó lao thẳng về phía Nhan Chiêu.
Tốc độ của hồ ly nhanh khủng khϊếp, Nhan Chiêu mắt thấy được nó, nhưng cơ thể không kịp phản ứng. Nàng chỉ cảm thấy vai trĩu xuống, con hồ ly “vèo” một cái chui vào cổ áo nàng, trốn vào lòng ngực nàng.
Trong rừng, vài bóng đen sắp xuất hiện, nhưng thoáng chốc đã biến mất không thấy tăm hơi.
Nhan Chiêu đợi một lúc, không thấy ai đến.
Nàng bĩu môi, cúi đầu, đưa tay nhéo một cục lông xù: “Hồ ly nhỏ, cái đuôi ngươi còn lộ ra ngoài kìa.”
14
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
